Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 15: Chương 15




Editor: Masha

Hạ Sơ Lam tắm gội xong, mặc áo lót lụa mỏng, ngồi trước trang đài, Triệu ma ma cùng Tư An giúp nàng chải tóc. Từ trong gương đồng nàng nhìn thấy bao sách màu xanh trên bàn, liền kêu Tư An cầm lại đây.

Một lần nữa nàng mở ra trang sách, nhưng một chữ cũng không đọc được. Trên trang giấy như phảng phất mùi đàn hương, như có như không, lại làm nàng nhớ tới vòng ôm của người đó.

Khuôn mặt hắn hơi gầy chút, trên người lại không giống, ngực rất rắn chắc, cánh tay cũng rất có lực. Hơn nữa ngay lúc đó hắn phản ứng cực nhanh, thậm chí vượt qua Sùng Minh. Nàng đã sớm nhìn ra Sùng Minh có thân thủ, đi đường đều mang theo tiếng gió, nói là tùy tùng, hẳn là hộ vệ đi.

Thân phận người này mờ mịt, nàng mơ hồ có suy đoán một chút, nhưng bản năng lại không dám suy nghĩ sâu hơn.

Triệu ma ma nhìn thấy bộ dạng nàng như người mất hồn, thật là hiếm lạ, liền dùng ánh mắt dò hỏi Tư An. Thời điểm đi ra ngoài người còn thực tốt, khẳng định buổi tối đã xảy ra chuyện gì. Tư An hướng Triệu ma ma gật gật đầu, ở trước mặt cô nương cũng không dám mở miệng. Chờ đến làm tóc xong, hầu hạ cô nương nằm lên giường, Tư An mới kéo Triệu ma ma ra bên ngoài nói chuyện.

“Con nghĩ cô nương hình như để ý một người.” Tư An thì thầm với Triệu ma ma.

Triệu ma ma kinh ngạc, thật nhanh truy vấn. Tư An liền đem sự tình từ đầu tới đuôi nói một lần.

Triệu ma ma lại nghiêm túc lên: “Cố Ngũ tiên sinh kia có lai lịch gì, ngươi đã hỏi thăm qua chưa? Tuổi này, trong nhà lỡ đã có thê thất thì sao? Trước kia ở Quốc Tử Giám dạy học, hiện tại làm gì? Lỡ như nhà chỉ có bốn bức tường, ngụy quân tử nói năng bậy bạ, chỉ coi trọng tài phú nhà chúng ta, ham cô nương sắc đẹp thì sao?”

Triệu ma ma rốt cuộc tuổi lớn, suy nghĩ trước sau cũng nhiều. Hơn nữa từ sau sự kiện của thế tử Anh Quốc Công, bà càng trông chừng cô nương nhiều hơn. Cố Ngũ tiên sinh này bất thần xuất hiện, không thể không đề phòng.

“Này…… Hắn đi cùng Cố nhị gia, hẳn là không thể nào?” Tư An nhỏ giọng cãi lại. Nàng một tiểu cô nương làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, bị Triệu ma ma nhắc nhở, cũng cảm thấy có chút qua loa. Cô nương có thể cởi bỏ khúc mắc là chuyện tốt, nhưng Cố Ngũ tiên sinh này thân phận xác thật như lọt vào trong sương mù…… Vạn nhất có gia thất, cô nương chẳng phải bị hại nữa sao?

Tư An hiện tại thanh tỉnh một chút, Triệu ma ma thở dài nói: “Hôm nay đã muộn, lại xảy ra rất nhiều chuyện, để cô nương nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai ta sẽ hỏi lại cô nương.”

Hạ Sơ Lam thật sự mệt mỏi, một đêm này ngủ rất khá, không có nằm mơ.

Ngày thứ hai như cũ muốn đi Bắc viện thỉnh an lão phu nhân. Lão phu nhân mấy năm nay ăn chay niệm phật, một lòng cầu phúc cho người nhà, không quản sự tình, bình thường cũng không có người nào cố ý đem sự tình bên ngoài nói cho bà. Hôm qua sự tình Thái Hòa Lâu, Hạ Sơ Lam không để truyền ra ngoài, lão phu nhân tự nhiên cũng không biết.

Người các phòng thỉnh an xong, lão phu nhân nhìn đến Bùi Vĩnh Chiêu, thân thiết hỏi: “Nhị cô gia hôm qua tới? Như thế nào lại không báo trước một tiếng?”

Bùi Vĩnh Chiêu dù sao cũng là vãn bối, dù làm quan nhân gia thì trước vẫn phải biết lễ tiết, liền ôm quyền nói: “Bởi vì có chút việc gấp, cho nên tới vội đây. Nhìn thấy tổ mẫu khoẻ mạnh, cũng liền an tâm. Qua hai ngày, con liền đưa A Huỳnh trở về.”

Lão phu nhân hiền lành cười. Tuy rằng lúc trước hôn sự A Huỳnh tiêu pha trắc trở, bà cũng lo lắng Bùi gia đối đãi A Huỳnh không tốt, nhưng hiện giờ A Huỳnh có thai, Bùi gia hẳn sẽ coi trọng. Bọn họ thương hộ nhân gia như vậy ở trước mặt quan hộ nhân gia luôn thấp hơn một đoạn, hiện nay chỉ mong trưởng tôn có thể khảo được công danh, như vậy Hạ gia mới có thể trước mặt người khác đủ kiên cường.

Kỳ thật Bùi Vĩnh Chiêu với Hạ Khiêm khảo khoa cử cùng năm, Bùi Vĩnh Chiêu thi đậu, mà Hạ Khiêm lại không. Trong lòng Hạ Khiêm không phục lắm, Bùi Vĩnh Chiêu càng chướng mắt hắn, hai người cơ hồ không nói lời nào.

Từ Bắc viện ra, mọi người từng người về chỗ ở. Hạ Khiêm một mình về Hàm Anh viện đọc sách, không gọi Tiêu Âm đi theo. Bùi Vĩnh Chiêu nói một tiếng có việc, cũng vội vàng đi rồi.

Hàn thị cau mày: “Này cô gia rốt cuộc vội chuyện gì đây? A Huỳnh có thai, cũng không bồi nó được mấy.” Bà chỉ nhìn đến nữ nhi bị ủy khuất, lại không thấy được con dâu cũng bị vắng vẻ.

Hạ Sơ Huỳnh giúp Bùi Vĩnh Chiêu nói chuyện: “Quan nhân cũng không nghĩ nhiều, chàng tới Thiệu Hưng vì có công vụ trong người. Nơi này con có nương cùng đại tẩu chiếu cố, chàng tự nhiên yên tâm.”

Hàn thị lắc lắc đầu: “Sinh nữ nhi được gì? Chỉ biết khuỷu tay quẹo ra ngoài. Con cùng Thiền Nhi đi về trước đi, trên đường chú ý chút, ta và A Âm còn muốn đi Ngọc Trà cư một chuyến.”

Hạ Sơ Huỳnh dắt Hạ Sơ Thiền đi, cũng không hỏi nhiều. Gả ra ngoài nữ nhân tựa như bát nước hắt đi, chuyện nhà mẹ đẻ cũng không đến phần nàng hỏi đến.

Hạ Sơ Lam là đương gia Hạ gia, sự tình trong ngoài đều phải lo liệu. Nhưng nàng chỉ có một người, không có ba đầu sáu tay, cho nên sự tình sinh ý có Hạ Bách Mậu cùng Hạ Bách Thanh hỗ trợ, mà mọi việc trong nội trạch thì Hàn thị giúp đỡ xử lý. Hàn thị vẫn có thể làm chủ nội trạch Hạ gia, nhưng đại sự còn cần phải hỏi qua Hạ Sơ Lam mới được.

Nhà chính Ngọc Trà cư rộng tam gian, bởi vì ngày thường người lui tới nhiều, bày rất nhiều ghế dựa, hai bên tường treo tranh chữ. Ngay cửa có một đỉnh lư hương, sườn cửa có một chậu trúc tía cao nửa người, thân trúc màu tím, lá xanh biếc tỏa sáng.

Tiêu Âm dìu Hàn thị, không khỏi tán thưởng: “Nương, nơi này của Tam muội hảo khí phái, không giống chỗ ở của cô nương.”

Hàn thị ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng: “Tiền Hạ gia hơn phân nửa ở trên tay nàng, nàng muốn khí phái thế nào thì khí phái thế đó, lại không bỏ thêm tiền nhiều thêm mấy bàn tiệc rượu cho ta. Lát nữa ta khẳng định giúp ngươi lãnh công việc.”

Tiêu Âm miễn cưỡng lộ ra tươi cười. Kỳ thật có lãnh công việc hay không nàng không thèm để ý, chỉ là thái độ Hạ Khiêm đối với nàng …… Thời điểm ở trên giường, hận không thể nuốt nàng vào bụng, một khi xuống giường, liền lạnh như băng sương. TiêuÂm cũng không biết Hạ Khiêm rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng nếu ban ngày không gần gũi với hắn được, có chuyện khác để làm cũng tốt.

Nàng ở Hạ gia, không có phu quân chiếu cố, chỉ có thể đầu nhập vào bà mẫu, đối với Hàn thị nói gì nghe nấy.

Lát sau, Hạ Sơ Lam từ cửa nhỏ đi vào, Tư An theo ở phía sau. Nàng mặc áo váy màu lam, áo ngắn màu đậm hơn váy, tóc thả tự nhiên, chỉ bắt cái búi tóc ở sau đầu, cắm một cây tram bích ngọc. Cả người có vẻ thanh nhã tú trí mười phần, Tiêu Âm cơ hồ xem ngây người.

Hạ Sơ Lam ngồi xuống hỏi: “Nhị thẩm cùng đại tẩu lại đây, là vì chuyện gì?”

“Là như thế này. A Âm vào cửa, cũng coi như là trưởng tôn tức phụ Hạ gia, lý ra nên giúp đỡ chuẩn bị trong nhà.” Hàn thị thanh thanh giọng nói, “Ý tứ của lão phu nhân là sinh ý trong nhà càng làm càng lớn, ngươi còn phải quản thu mua, nhà kho cùng phòng thu chi ba chỗ, quá vất vả. Không bằng đem sự tình thu mua giao cho A Âm, để rèn luyện nàng. Nàng có cái gì không biết, ta cũng có thể ở bên cạnh chỉ điểm.”

Thu mua chính là mua sắm vật phẩm cần thiết trong nhà mỗi ngày, như là củi gạo mắm muối, còn có khi đổi mùa cần mua vải dệt, khối băng, than đốt này kia, rất nhiều thứ. Hàn thị người này nhìn có vẻ lợi hại, kỳ thật là cái thùng rỗng, người phía dưới lười biếng dùng mánh lới, bà đều nhìn không ra, chỉ cần cho bà chút chỗ tốt ngon ngọt, cũng có thể lừa dối đi qua.

Hàn thị thấy Hạ Sơ Lam không nói lời nào, mày liễu dựng ngược: “Thật là ý tứ lão phu nhân. Ngươi nếu không tin, có thể đi Bắc viện hỏi một chút. Hơn nữa A Âm ở nhà cũng học qua quản gia.” Nói xong cho Tiêu Âm một ánh mắt.

Tiêu Âm vội vàng tiến lên, nhẹ giọng nói: “Tam muội quản trong ngoài xác thật vất vả, ta cũng là người Hạ gia, muốn giúp đỡ chia sẻ một ít. Ngươi không ngại giao cho ta làm một thời gian, nếu cảm thấy ta làm không tốt, có thể lại thu hồi.”

Hạ Sơ Lam tuy rằng không thích Hàn thị, đối với Tiêu Âm lại không có ý kiến gì. Nhớ tới thời điểm Hạ Bách Thịnh còn ở, lão phu nhân cùng Hàn thị từng nghĩ muốn đem việc hôn nhân với Tiêu gia hủy bỏ. Nếu không đem quyền thu mua giao cho Tiêu Âm, chỉ sợ nàng ở Hạ gia càng gian nan một bước khó đi.

Vừa lúc Hạ Diễn muốn chuẩn bị khảo bổ thí, Hạ Sơ Lam muốn đem sự tình trong tay phóng ra bớt, bồi cậu đi Lâm An. Liền kêu Tư An đi gọi Vương tam nương phụ trách thu mua gấp lại đây.

Vương tam nương ba mươi mấy tuổi, mi thanh mục tú. Trượng phu là người chèo thuyền, ba năm trước đây cùng Hạ Bách Thịnh gặp nạn trên biển. Hạ Sơ Lam xem nàng cô nhi quả phụ đáng thương, đem nàng thu vào trong phủ làm việc. Không nghĩ tới Vương tam nương này làm việc tinh tế, ý nghĩ rõ ràng, thực mau an vị tới vị trí quản sự.

“Đây là Thiếu phu nhân, về sau nàng tới quản thu mua trong phủ. Có việc bà trực tiếp đi Hàm Anh viện bẩm báo, không cần lại đến nơi này của ta.” Hạ Sơ Lam phân phó nói.

Vương tam nương là hạ nhân, chủ nhân nói cái gì thì là cái đấy, cũng không có phần cho bà xen vào. Cũng may Thiếu phu nhân thoạt nhìn cũng là người hiểu lý lẽ, bà chỉ cần yên phận mà ngốc tại Hạ gia, cũng không nghĩ trêu chọc thị phi gì.

Hàn thị cuối cùng cảm thấy mỹ mãn mà đi. Tư An bẹp bỉu môi nói: “Cô nương hà tất thật sự đem quyền thu mua giao ra đi? Nhị phu nhân cũng không biết nói cái gì, cư nhiên thuyết phục lão phu nhân đồng ý.”

“Em cho rằng ta là bị bà dọa sợ? Ta là xem đại tẩu ở cái nhà này cũng không dễ dàng.” Hạ Sơ Lam đạm đạm cười, “Ta bớt quản sự cũng có thể nhẹ nhàng đôi chút.”

Tư An đỡ cánh tay Hạ Sơ Lam nói: “Nô tỳ nghe tỷ muội Hàm Anh viện nói Thiếu phu nhân hình như không thế nào làm đại công tử vui, đại công tử ban ngày đều nhốt mình tại thư phòng, nước trà cũng không cho nàng đi vào đưa. Thực sự quá đáng thương.”

Hạ Sơ Lam biết lúc trước khi Hạ gia muốn từ hôn, Tiêu gia còn cố ý phái người lại đây khuyên bảo. Nói vậy Tiêu gia còn trông cậy vào việc mượn hôn nhân của Tiêu Âm để cấp gia tộc mình một ít chỗ tốt. Tiêu Âm đối với tình cảnh của mình hẳn là cũng rất rõ ràng. Nàng có thể giúp cũng không nhiều lắm, còn lại đành xem chính nàng ấy thôi.

Sau đó, phủ nha sai người đưa tới tin tức. Ngày mai Tống đại nhân ở trà phường Vĩnh Hưng thỉnh mọi người uống trà. Đương nhiên uống trà chỉ là cái cớ, chính là muốn bọn họ đi quyên tiền.

Hạ Sơ Lam đã sớm biết việc này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nói với người phủ nha ngày mai nhất định sẽ tới.

Triệu ma ma bưng tới canh bổ khí bổ huyết, đặt trong tầm tay Hạ Sơ Lam, nghĩ vẫn nên hỏi một chút sự tình Cố Ngũ: “Cô nương, nghe Tư An nói ngài đêm qua đi gặp một vị kêu là Cố Ngũ tiên sinh? Ngài cùng hắn……”

Hạ Sơ Lam bưng chén canh lên, lắc đầu nói: “Chúng ta không có gì. Hôm qua ở chỗ Cố nhị gia, là hắn giúp ta xem bệnh, lại giúp ta tu bổ thư. Đêm qua chỉ là dẫn hắn đi dạo chợ đêm, vẫn còn nợ ân tình. Bà kêu nhà kho chuẩn bị chút quà tặng, ngày khác đưa đến chỗ ở Cố nhị gia đi.”

Triệu ma ma xem thần sắc Hạ Sơ Lam bình đạm, đích xác không giống có cái gì, cũng yên lòng. Cố Ngũ tên này vừa nghe liền biết dùng tên giả, lại không phải công hầu khanh tướng, cải trang vi hành, cùng người tương giao cũng không dám dùng tên thật, làm sao có thể có vài phần thiệt tình đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.