Sủng Vật Của Tuyết Nhi

Chương 1: Chương 1: Giới thiệu




Trung thu, trăng tròn, bao trùm Bình Sơn là một bầu không khí rất lạ lùng, hầu như mọi loài sinh vật trên dãy núi này đều tập trung ở đỉnh núi, giống như đang chậm dãi chờ đợi một cái gì sắp ra đời...

Mọi tinh linh đều tụ tập ở đây, Tuyết nhi khi đó còn rất nhỏ, nắm tay tỷ tỷ Hạ Linh, tinh thần rất phấn trấn :

“Tỷ tỷ, tỷ nói lần này là thần thú nào sắp ra đời? Vốn là một con Kỳ Lân? Phượng Hoàng? Hay là một con Hồ Ly? Ha hả?” Vừa nói vừa cười khanh khách, trong không gian yên tĩnh, tiếng cười càng nổi bật, làm cho mấy tinh linh đứng trên nhíu mày không hài lòng...

Hạ Linh siết tay em : “Nhóc, yên lặng, mọi người đang tập trung...”

Hạ Tuyết Nhi thì thào :“Vậy tại sao mọi người lại ra đây hết vậy? Còn là nửa đêm nữa chứ? Em buồn ngủ...”

“Đồ ngốc, hôm nay là ngày thần thú ra đời, mọi người đương nhiên đều phải ra đây...Tinh linh tộc chúng ta rất yếu ớt, mặc dù trên thực tế có thể sống rất lâu, gương mặt từ khi trưởng thành cũng không thay đổi, nhưng nếu không có thần thú bảo hộ, đảm bảo không sống qua 40 tuổi...” Im lặng một chút lại tiếp “ Mọi người chưa có thần thú đều tập trung ở đây, nếu như thần thú ra đời chọn trúng ai, thì coi như người đó may mắn.Có những người dù đã già mà vẫn chưa được ban phúc lành kìa...”

“Thật sao?” Tuyết Nhi lắc đầu. “Tỷ xem tí nữa nó có chọn em không?”

Hạ Linh bĩu môi : “Mơ tưởng, thần thú chỉ chọn những người có duyên thôi, đặc biệt là những đứa trẻ ngoan...”

Hạ Tuyết Nhi sửng cồ : “Em mà hư à..”

“Yên lặng, yên lặng...'

Vào lúc trăng lên đỉnh cao nhất, Tinh hoa nhật nguyệt đều tập trung ở đây, có một đạo hỏa quang dần dần xuất hiện, càng lúc càng chói lòa...

Cơ hồ là đồng thời, Hạ Tuyết Nhi thấy thân mình mình cũng sáng lên, trôi lơ lửng...Hạ Linh kinh ngạc, một số người chán trường : “ Hết rồi, hết rồi...Sao lại có thể chọn một đứa trẻ bé như thế chứ....”

Trong màn đêm, xuất hiện một vệt sáng mài đỏ, nó nhẹ nhàng bay đến trước mặt Tuyết Nhi, nàng hơi hơi giơ tay ra, cười khanh khách.Vệt sáng nằm gọn trong tay nàng, mềm mềm, âm ấm, rất dễ chịu.

Sau, ánh hào quang dần mất đi, để lộ một sinh vật nhỏ bé, hai mắt có màu tím nhạt, bộ lông trắng muốt, xù xù.Nó lắc lắc cái đầu như buồn ngủ, liếc Tuyết Nhi một cái rồi nhắm mắt, ngủ tiếp...

“A, ...” Tuyết Nhi ôm nó vào trong lòng, lớp lông của nó rất mềm mại, rất thoải mái, mặc dù nó không để ý đến nàng, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng đang nhảy nhót của nàng. “Tỷ tỷ, tỷ nói xem nó là con gì???”

Hạ Linh vẫn chưa hết bàng hoàng, làm thế nào mà muội muội của nàng lại may mắn như thế được :“Ta cũng không biết, ta chưa nhìn thấy nó bao giờ...nhưng dựa vào ánh hào quang lúc nãy, chắc chắn nó rất mạnh...”

“Ha hả...” Tuyết nhi vuốt vuốt đầu con vật nhỏ “Nó là của em..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.