Hạ Tuyết NHi nghe hắn xưng hô như vậy thì có chút khó hiểu, nàng lui ra một chút...Hạ Vũ từ khi nào thi ăn nói có chủ vị như vậy?Lại là một câu dài, bình thường hắn chỉ gật hoặc lắc đầu, bất đắc dĩ lắm mới mở miệng nói chuyện, hắn rất lười...
Nàng đưa tay cầm lấy tóc hắn, càng sửng sốt :
“Hạ Vũ, từ khi nào tóc ngươi thành màu đen như thế này..”
Nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, đúng là Hạ Vũ mà, chỉ khác màu tóc và quần áo...”Lẽ nào ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi?”
Ngủ lắm quá nên phát bệnh rồi hử???
Cho nên mới thành ra như vậy....
Không đúng, không đúng, trước nay chỉ thấy tẩu hỏa nhập ma làm tóc từ đen sang màu trắng, chứ chưa thấy điều ngược lại bao giờ....
Tuyết Nhi cảnh giác lui ra phía sau :“Ngươi là ai? Tại sao giống Hạ Vũ của ta quá vậy?”
“Mỹ nhân..” Nam tử nhếch mép, phải hỏi là tại sao Hạ Vũ của cô nương lại giống tại hạ mới đúng..Thêm nữa, Hạ Vũ của cô nương là ai?”
Chán ghét người này,...
Thấy Tuyết Nhi cau mày, nam tử lại ra vẻ buồn rầu cau mày...” A, đã nói rồi, ta nào có vận khí gặp được một mỹ nhân xinh đẹp như vậy...Hóa ra là hoa đã có chủ...Nhưng mà không sao, Hắc Nhạc ta trước nay không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.Hoa càng có gai thì càng thu hút, không phải sao??”
Vừa nói vừa muốn bước lại...
Tuyết Nhi hốt hoảng, nàng không ngừng lùi lại, “ Đừng đến gần, nếu ngươi tiến lại thêm chút nữa thì ta sẽ khiến ngươi hối hận và...”
Phượng nhãn nhếch lên, nam tử nửa cười nửa không nhìn nàng : “ Ta rất tò mò, rốt cục nàng muốn làm gì để khiến ta hối hận?”
Hạ Tuyết Nhi trấn tĩnh lại, nàng bắt đầu đọc chú ngữ, nhưng mà nam tử tự xưng là Hắc Nhạc Kia không những không bị ảnh hưởng, mà còn rất thản nhiên “Nàng xem, nàng vẫn là nên ngoan ngoãn theo ta về Yêu tộc thôi...Ta có thể bảo vệ nàng...”
Hạ Tuyết Nhi rất kinh ngạc, hắn dĩ nhiên không bị làm sao? Bây giờ nàng vô cùng tưởng niệm Hạ Vũ, dù nó rất lạnh nhạt nhưng mà chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy, cũng chưa bao giờ khiến nàng sợ hãi...
Đến khi nam tử kia sắp chạm đến người nàng, thì bỗng bị một lực lượng cường đại đẩy lùi lại.Bóng áo trắng lướt qua, thoáng chốc , nàng đã ở trong một vòng tay ấm áp quen thuộc....
Nam tử tao nhã như cây trúc, áo trắng, đến cả tóc cũng là một màu trắng như cước...Hắn nheo đôi mắt tím, như xác định nàng không bị thương chỗ nào mới dãn ra lông mày, trở lại vẻ lạnh nhạt ban đầu...
Hạ Vũ ôm lấy Tuyết Nhi, tuy hắn vẫn là một bộ dáng bất cần đời như trước, nhưng vòng tay ôm nàng rất chặt, hắn vẫn là quan tâm nàng đúng không? Tiểu Tuyết bỗng cảm thấy mỹ mãn, thật ngọt ngào....
“Bạch Nhạc..” Nam tử kia vừa thấy Hạ Vũ thì vô cùng kinh hỉ “ Tìm được huynh thật tốt quá..Huynh không biết bây giờ yêu tộc...”
“Cút.” Hạ Vũ phun ra hai chữ, sau đó ôm lấy tiểu Tuyết , xoay người dời đi...
Hạ Tuyết Nhi len lén quay đầu lại xem, đã thấy Hắc Nhạc giống như bị trunngs pháp, đứng như trời trồng, tức giận hét to : “ Bạch Nhạc, huynh...huynh dám thi pháp với đệ....Được lắm, được lắm, huynh rõ ràng biết, song sinh tử vốn là tâm linh tương thông, huynh chỉ cần nhìn thấy đệ là đã hiểu tất cả, thế mà huynh còn....”
Chưa kịp nghe nốt câu tiếp theo, nàng đã bị Hạ Vụ ấn vào trong ngực, buồn cười hỏi : “ Xem đủ.”
“Đủ, đủ.” Hạ Tuyết nhi cảm thấy rất sảng khoái, Hạ Vũ vẫn là quan tâm nàng, khi nàng gặp nguy hiểm hắn vẫn xuất hiện kịp thời đó thôi...
A, xem kìa, Hạ Vũ của nàng vẫn là nhất ...