Dương Hạ Vũ bàng hoàng khi tỉnh lại, ánh mắt hắn đơ tại chỗ nhìn kẻ
bên cạnh, có ai tát cho hắn mấy cái để tỉnh khỏi giấc mộng kinh khủng
này không? Cả người hắn trần trụi cọ sát với chiếc chăn bông mềm mại,
không có gì lạ cả, phòng làm việc của hắn liên thông với một phòng ngủ.
Để lúc hắn mệt có thể nghỉ ngơi, vậy mà hôm nay đây hắn đang nằm không
mãnh vải với tên đực rựa.
- Chết tiệt, chó má nó!.
Hắn quát lớn một chân đạp tên khốn nạn Simon Trần lọt giường, anh choạng
quoạng rớt phịch, tư thế vô cùng đẹp chổng cái mông trắng nỏn lên trời,
đầu mòng vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng lười nhát:
- Sao lại đạp mạnh vậy?.
- Tên khốn nạn, anh đã làm gì tôi?.
Dương Hạ Vũ phẫn nộ, lửa bốc nghi ngút lao thẳng xuống Simon, đúng là ngu hết chỗ nói, sau khi một tay đè Simon, một tay đưa cao thủ sẵn nắm đấm, hắn mới nhận ra mình trần truồng đương áp bức kẻ phía dưới, nếu nhìn vào cứ ngỡ Hạ Vũ cưỡng hiếp anh. Hiểu lầm chết người.
Mặt hắn đỏ rần, đứng phắt dậy tìm quần áo mặt trước rồi xử sau, Simon Trần nằm
nghiêng người, ánh mắt chan chứa nhìn dáng vóc tuyệt mĩ như tượng của Vũ mà mỉm cười hạnh phúc. Trong đầu Hạ Vũ thì bấn loạn không biết mình đã
bị thông chưa? Nhưng hoa cúc không có đau hay rát gì, hồ nghi đôi chút,
hắn đưa mắt đầy vẻ hăm he với Simon, nếu anh mà làm gì hắn, thề với trời Hạ Vũ sẽ giết người diệt khẩu.
Sau khi mặc đồ xong xuôi, Dương Hạ Vũ từ tốn, bình tĩnh dẹp đi lửa giận ngồi trước mặt Simon:
- Cuối cùng thì đã có chuyện gì?.
Simon mắc cười, ngửa cổ cười to:
- Còn chuyện gì nữa? Tất cả đã quá rõ ràng rồi.
Mặt hắn đen hơn đít nhọ nồi, than chì tô điểm thêm phần bội phần hàn khí,
hắn không tin trinh tiết mình bị tên đồng tính luyến ái trước mặt cướp
đi. Đang tính đập cho một trận thì cánh cửa phòng mở ra.
Cạch
Người bước vào chưng hửng, nín thở, mở to mắt, miệng co giật đến tội nghiệp:
- Cái quái gì đang diễn ra vậy?.
Hạ Vũ oan uổng đứng dậy đi đến ôm lấy Hoa Thiên Tuyết, miệng méo mó trông thật tếu hài:
- Simon Trần đồng tính.
- Ồ!.
Hoa Thiên Tuyết đến công ty hắn vì có việc quan trọng, vì lần đầu tiên bước vào nên hơi bị lạ, dáo dác nhìn như dân quê mùa, ả tiếp tân phía dưới
không cho cô lên bởi dáng vẻ cứ ngáo đá thế nào ấy. Lại muốn gặp Dương
Hạ Vũ đẹp trai, hoàng tử trong lòng ả, sau một lúc giằng có thì bóng
dáng thẳng tắp, đáng ghét Đỗ Phương bước vào, hắn lấy tệp hồ sơ vô tình
bắt gặp cô, Thiên Tuyết dù căm hờn nhưng vẫn mở lời nhờ vả, cũng vì vậy
mà ả tiếp tân sượng mặt cho cô lên thang máy riêng.
Lên tới nơi vẫn không thấy hắn, cô đi vòng vòng đợi thì nghe tiếng nói vọng ra từ cửa phòng trắng, mở cửa nhầm lúc thấy được cảnh tượng ghê gớm
này. Dương Hạ Vũ đằng đằng sát khí chuẩn bị đánh Simon Trần, còn Simon
không mặc đồ nằm chiễm chệ dưới sàn. Mặt Thiên Tuyết khẽ phiếm hồng, anh ta trắng còn hơn con gái đó chứ:
- Simon, chuyện này là sao?.
Simon thấy trò đùa của mình hết vui rồi, kêu hai người ngồi xuống còn bản thân đi mặc lại đồ, sau đó tường tận mọi việc.
- Tôi từ lâu đã yêu Dương Hạ Vũ...
Thiên Tuyết, Hạ Vũ đồng thời nín thở, mắt tròn vo đầy kinh ngạc.
- Ngày hôm nay tôi chuốc cậu ta bằng thuốc ngủ, vốn định sẽ thưởng thức
cậu ấy như dục hỏa bao năm nay, nhưng khi nhìn thấy thân thể của Hạ Vũ
tôi lại chùng bước, không hiểu vì sao tôi chỉ muốn nằm cạnh cậu một lần
và vài phút thôi. Ai ngờ ngủ thiếp đi để rồi bị hôn sàn.
Lúc này Hạ Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi, hắn xoay qua Thiên Tuyết, giọng vui vẻ hẳn ra, hỏi:
- Em đến tìm anh có việc gì?.
- À, cha anh mang Thiên Hải cùng Bảo Trân đi du lịch rồi. Em điện thoại
hoài không được nên đến báo cho anh biết thôi. Sẵn tiện muốn cùng anh đi ăn.
Cô nhìn đến Simon cuối đầu cười thẹn thùng:
- Simon đi luôn nhé?.
- Không được - Hạ Vũ biểu quyết nhanh chóng:
- Tất nhiên - Simon Trần nhận lời trong tích tắc:
Thiên Tuyết mỉm cười nhẹ:
- Cả ba cùng đi ăn nào!.
Thế là buổi ăn chiều vô cùng hòa đồng, một kẻ cắm cuối ăn như bị mắc nghẹn, một người cứ đỏ mặt nhìn kẻ tối sầm ăn, một cô gái mặc kệ việc xung
quanh chỉ biết thưởng thức món ăn riêng của chính mình.
Trở về với Tố An, lúc cô đau khổ trở về nhà, đóng cửa nằm ngủ luôn trong
phòng, Mặc Nghiêm gõ cửa mấy lần nhưng chẳng có ai hồi âm, anh đạp cửa
bước vào nhìn thấy cô buồn bã trùm mềm.
Bước chân anh sải dài đi đến cạnh giường, ngồi xuống cạnh Tố An, kéo mạnh cái mềm ra:
- Em không bật điều hòa lại chùng kín mít, định giảm mỡ à? Sao mắt lại sưng to thế? Hạ Vũ làm em khóc sao?.
Tố An thầm kêu không ổn, hai mắt sưng vù vì khóc, nếu nói ra là vì Hạ Vũ
thế nào cũng bị Mặc Nghiêm mắng cho một trận nên thân, cô đành giả vờ
bảo:
- Không, lúc nãy em coi phim tình cảm, người con gái chết tội quá! Nên giờ có chút dư âm muốn an tĩnh.
Mặc Nghiêm nâng nhẹ khóe môi cười nhạt, anh hiểu cô đang nói dối để che dấu điều gì mà, đã đóng kịch thì phải giống thật mới được, đôi mắt anh sóng sánh tia dịu dàng, lời nói man mác buồn nhưng lại khiến tâm Tố An chùng sau, chạnh lòng:
- Dương Hạ Vũ cũng không có gì là
xấu, anh xin lỗi đã nạt em, lúc đó anh đang không được vui. Muốn quen ai cũng được, chỉ cần em yêu là đủ rồi.
Tên Dương Hạ Vũ
như nhát dao đăm xuyên qua trái tim thổn thức không yên lặng của An, cô
suy sụp trong nỗi thất vọng về người mình yêu, mũi sụt sịt hít hà, giọng khàn khàn, cô cố gắng thốt lên từng tiếng:
- Không, anh nói đúng, em nên tránh xa Dương Hạ Vũ ra.
Thế nhưng, Mặc Nghiêm lắc đầu, đôi môi vẻ vời tia ôn nhu, ánh mắt hướng phía xa xăm như nhớ thương về ai đó:
- Nếu anh là em, anh sẽ giành lấy người mình yêu, không bao giờ bỏ cuộc.
Và rồi anh đứng dậy, chắp tay sau lưng rời đi khỏi phòng, trước lúc đóng cửa lại, anh còn cố nói một câu thăm tình:
- Đừng để mất rồi hối hận, anh mến em nên mới khuyên em như vậy. Không có gì chờ sẵn đâu, hãy nắm bắt lấy nó.
Bóng dáng anh khuất dần, trái tim Tố An cũng hỗn loạn không kém, đúng thế,
tại sao cô phải yên lặng, đau buồn nhìn người cô yêu hạnh phúc bên ai,
người xứng đứng cạnh hắn chỉ có Tố An cô thôi. Ngồi bật dậy, cô mở
toanh màn cửa sổ, đôi mắt sưng húp, xung quanh hoen đỏ, bặm chặt môi.
Dương Hạ Vũ.
Nhưng rồi cô lắc đầu ngán ngẩm, từ khi nào cô có lối suy nghĩ đi giành giật
thứ không thuộc về mình thế này? Mà trước giờ cô đâu có giành giật cái
gì, điều gì, chỉ cần cô muốn, mẹ cô sẽ cho, Mặc Nghiêm sẽ đáp ứng hết.
Giờ đây kêu Tố Anh đứng trên đôi chân của mình để lấy thứ cô muốn thì
hơi khó rồi, trái tim cô vốn hiền lành, tâm hồn cô cũng vậy, nó quá
thuần khiết đến nỗi nhục chí trượt thẳng, ngồi vùi trên sàn, đôi ngươi
nâu thẳm màu cafe sữa đặc hướng về đám mây lửng lờ, đơn lẻ một góc trời. Có phải chăng hiện tại cô cũng giống đám mây đó, cứ bị những đám mây
xung quanh vô cảm bỏ rơi, lau nhẹ mi tiệp.
Không, chỉ có Dương Hạ Vũ bỏ rơi cô thôi.