- Dương Hạ Vũ.
- Hử?.
- Em muốn đi biển lắm!.
- Ba ngày sau sẽ đi.
- Thật chứ?.
- Thật.
Hoa Thiên Tuyết nằm trong lòng Hạ Vũ, tay nghịch nghịch cúc áo muốn đứt ra
ngoài, dáng người cô sau khi sinh nhẹ hơn rất nhiều, hắn ôm cô trong
lòng tựa như không. Cũng đúng, lúc mang thai hắn phải ôm tận hai người
cùng lúc, còn bây giờ chỉ một thôi.
Không gian im lặng
bao trùm hai người, ánh mắt Thiên Tuyết sóng sánh từng tia nhu tình sâu
đậm, nỗi buồn đượm lại nơi khóe mi dần tan biến, cô đưa mắt nhìn ra
ngoài cửa sổ, nhưng đáng ghét thay cây bàng to đã che hết quang cảnh bên ngoài rồi. Dương Hạ Vũ cũng nhìn ra, bệnh viện trồng khá nhiều cây to
giữ bóng mát, ánh sáng len lỏi khó nhằn xuyên qua tán lá dày cộm.
Đợt gió mát rũ rợi phũ xuống, cành cây khẽ đung đưa tạo nên giai điệu vui
tai, thanh thản, Hạ Vũ đưa tay vuốt từng lọn tóc của Thiên Tuyết, hắn
nhớ lại ngày trước cũng như vậy, lúc nào cô cũng ngoan ngoãn yên lặng để mặc hắn yêu chiều. Cái chữ yêu chiều của hắn hơi khác người.
Tiếng thở dài thườn thượt vang lên, Tuyết chống tay ngồi thẳng dậy, đôi mắt
lưu luyến nhìn hắn, Hạ Vũ ngờ nghệch không hiểu vì sao nơi đáy mắt Thiên Tuyết phảng phất lên sự chia tay. Bỗng nhiên khóe môi cô nhếch lên cao, đôi mắt híp chặt che mất đi nỗi nghi vấn trong lòng hắn.
- Anh ngủ đi, em đi xem con và Trân Trân thế nào!.
- Vú hai đang giữ mà, ngủ với anh đi. Lâu rồi...
Hắn chỉ xuống cậu nhỏ ngẩng cao đầu nhìn cô, Tuyết đỏ sượng mặt đánh nhẹ lên bụng hắn:
- Xấu xa.
- Chỉ muốn xấu xa với em thôi.
Thế là Hạ Vũ vươn người đến đè cô xuống dưới thân, hai đôi mắt đối diện
nhau trong cái nhìn lãng mạn, tay phải hắn bị đau nên chỉ chống xuống
bằng tay trái, việc này hơi bị khó khăn, chợt đôi ngươi cô đảo vòng đầy
hối lỗi:
- Ông bà kị trong tháng không được làm chuyện vợ chồng, em mới sinh.
Hắn mỉm cười nhẹ, cuối đầu tà mị nói nhỏ vào tai cô:
- Thì mình đi cửa sau nhé!.
Nỗi ám ảnh cửa sau ùa về, hai bàn tay Thiên Tuyết đổ đầy mồ hôi lạnh, bộ
móng cấu xuống ga giường, trán cũng lấm tấm mồ hôi, hình ảnh Mẫn Hạo
cưỡng đoạt cửa sau cô ngày nào cứ như nước lũ kéo đến. Cảm giác ấy rất
đau, nơi đó khô khốc đến đáng thương, cô đã gào thét, van xin nhưng Hạo
không tha cho cô. Đầu Tuyết lắc mạnh, cố vùng vẫy không muốn.
Hạ Vũ chợt nhớ lại ngày ấy trong nhà Trương Quốc Hòa, tên chó chết Lý Mẫn
Hạo kia đã biến Thiên Tuyết của hắn thành chỗ phát tiết, khuôn mặt cứng
ngắc khẽ đanh lại, đôi ngươi sắc bén nhưng vẫn dịu giọng dụ ngọt:
- Anh sẽ không làm em đau.
Thiên Tuyết nhìn hắn cùng hàng nước mắt mặn đắng sợ hãi tuôn rơi, cô sợ lắm,
hắn chắc chắn đang lừa cô. Nhưng khi nhìn thấy vẻ khẩn cầu, sự chân thật khiến cô xao nhãng sự đau đớn, không gian xung quanh cũng tĩnh lặng
hơn, tay hắn khiêu gợi từng đường cong trên người Thiên Tuyết, bàn tay
đánh úp xoa nắn nhẹ nhàng đôi gò bồng nhô cao. Đôi môi hắn đặt xuống nơi cổ cô, trêu đùa vòng quanh gáy tai, mút nhẹ vành tai rồi lần mò xuống
xương quai xanh, từng đợt mút nhẹ làm cơ thể Thiên Tuyết phản ứng dữ
dội.
Cả người cô nóng bừng lên thích thú, đê mê, dòng
điện tê rần theo làn môi ma quái đụng vào. Hắn cũng vậy, lửa dục vọng
căng tràn nơi gậy thịt thiêng liêng, cậu bé uy dũng ngẩng cao đầu sau
lớp quần mỏng của bệnh viện, hắn khẽ đẩy người, cậu bé cọ sát lên cô bé
qua hai lớp quần mỏng dính. Cảm giác thỏai mái, kích tình khiến Tuyết
rên lên, nhắm mắt mà hưởng thụ.
Hạ Vũ cong nhẹ khóe môi hình bán nguyệt, tay nhẹ nhàng trút bỏ quần áo Tuyết, chiếc lưỡi hắn
đánh vòng từ cổ xuống ngực mút mạnh, cô ưỡn người run lên sung sướng,
rồi hắn lại tinh quái lướt xuống rốn ngoáy sâu vào. Từ từ dịu dàng như
không hắn đã đối diện với cô bé ửng hồng khiêu gợi, đưa môi hắn hôn nhẹ
hai bên chân cô, cảm giác buồn buồn làm Thiên Tuyết bật cười nhưng rất
sảng khoái. Hạ Vũ lim dim mắt lướt từ nơi chân vào mép của cô bé. Cửa
huyệt hé mở, dâm thủy tràn như nước suối, hắn mỉm cười hài lòng với phản ứng này.
Đưa mũi, hắn ngửi lấy mùi thơm thoang thoảng
của oải hương, thè lưỡi hắn trêu đùa hạt đậu thần nhỏ nhắn xinh xắn. Hoa Thiên Tuyết tê người vươn tay nắm chặt tóc hắn đè sát vào cô bé. Hắn
pha trò, trào phúng:
- Đừng vội, anh sẽ làm em lên mây.
Và đúng như thế hắn đã làm cô bay thẳng lên chín từng mây, thăm thú cả
cung đình uy nghiêm nơi đó, lúc hắn đưa lưỡi vào u huyệt, cô ưỡn cao
người hơn không ngừng đung đưa theo nhịp rút đẩy nơi tay và lưỡi của
hắn.
Đến khi hắn không thể chịu nổi nữa, ngồi thẳng dậy hắn nhướng người lên, kéo đầu cô hôn cậu bé của hắn. Thiên Tuyết nhìn
vật to uy dũng đã trợ giúp cô sản sinh ra Thiên Hải, bất giác Tuyết đưa
lưỡi liếm nhẹ đầu trơn bóng, chất dịch hơn mặn tràn vào cổ họng cô, sau
đó Tuyết ngậm lấy, mút mạnh rồi nhẹ đưa nó sau tận vào cuống họng. Dương Hạ Vũ rên lên, đẩy nhẹ Thiên Tuyết nằm xuống, giọng khàn đục vì đam mê
dục vọng:
- Em có yêu anh không? Có muốn anh không?.
- Có.
Giọng cô cũng nghẹn lại, đôi mắt chờ mong dưới ái tình muốn hắn hòa nhập.
- Nói rõ ràng.
- Em yêu anh. Và em muốn có anh.
Hắn cười, nụ cười sáng tỏ hạnh phúc, niềm vui hớn hở trong mê tình, hắn
thúc nhẹ vào cô bé co giãn, cô nắm chặt hai cánh tay hắn ưỡn người lên
cao chờ đợi sự ban phước, hắn cuối đầu ngậm nhẹ nhũ hoa cô, tay choàng
ôm lưng cô nâng lên, hông bắt đầu di chuyển. Động tác rất nhẹ nhàng,
loáng thoáng được vài cái hắn chợt rút ra, cố gắng dịu dàng nhất đưa vào cửa sau của Thiên Tuyết. Nơi đó chưa co giãn quen nên rất khó vào, cảm
giác đau buốt làm Thiên Tuyết bừng tỉnh, đôi tay cấu chặt vào da thịt
hắn, nước mắt tuôn như mưa phùn, đầu lắc nguầy nguậy biểu ý không muốn.
Khom người, hắn hôn lên đôi môi Thiên Tuyết, giọng mời gọi, dụ hoặc:
- Sẽ không sao, không đau nữa. Ngoan nào.
Và hắn cho nhanh vào đồng thời tiếng la Thiên Tuyết bị hắn nuốt trọn động
lại nơi yết hầu, hắn bất động, tay xoa xoa hạt đậu nhỏ của cô, môi không ngừng hôn khắp người Tuyết, cô run bần bật. Đau lắm!.
Sau một chốc, cô dường như điều hòa lại được nhịp thở gấp rút, đứt quãng
của mình, sự đau tê dại cũng không còn dư âm nữa. Hạ Vũ mím môi thành
đường ngang, tay vẫn hoạt động nơi u cốc, hông nâng lên tiến vào đưa đẩy nhẹ bâng. Thiên Tuyết không thấy đau nhưng rất thốn, cảm giác muốn đi
giải quyết cứ vương vấn khiến cô khó chịu nổi hết cả da gà, lông tơ dựng đứng, má cũng đỏ lên kiểu chịu đựng. Dương Hạ Vũ mỉm cười nhìn vẻ mặt
nhu thuận đáng yêu đến chết người, mụ mị, khiêu gợi hắn, chưa kể nơi đó
ôm chặt, bao phủ nuốt trọn cả người Vũ, hắn thỏa mãn ngửa cổ rống lên
từng âm luật đứt nối.
Tiếp đó cũng chỉ là không gian kích tình, phảng phất ái mộng, tiếng rên la khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.
Hai ngày sau.
Dương Hạ Vũ đi làm lại, hắn ngồi trong văn phòng, chân bắt chéo, tay đan xen
nhau, khuôn mặt nghiêm nghị không xuất hiện nụ cười. Đối diện hắn là
Simon Trần, anh đang thuật lại mọi chuyện cho hắn nghe. Hạ Vũ giễu cợt:
- Điều gì đã làm anh bán rẻ bạn mình thế Simon?.
Simon suy tư trả lời:
- Vì Thiên Tuyết.
- Ồ! Nếu vì Thiên Tuyết thì anh đã mang cô ấy rời đi hay nói cho cô ấy nghe sự thật, để tránh xa tôi mới đúng chứ?.
Giọng cảm thán, đặt câu hỏi đầy khinh rẻ của Hạ Vũ khiến Simon hơi nhột:
- Vì cô ấy yêu cậu và chắc chắn cậu sẽ không hại Thiên Tuyết.
- Ở đâu mà anh có thể chắc chứ?.
- Vì cậu cũng yêu cô ấy mà, phải không?.
Dương Hạ Vũ không trả lời, miệng vẫn nâng lên cao trông như hình bán nguyệt,
còn Simon lại mím chặt như nhuyễn chỉ đầy lo lắng. Hạ Vũ đưa ly nước lọc uống một ngụm, hỏi:
- Hãy nói điều anh muốn đi, tôi sẽ trả giá thích hợp vì tin...
Lời chưa dứt thì đầu của Hạ Vũ đã quay mòng, bóng dáng mờ ảo chợt tan biến
của Simon Trần khiến hắn tức tối trong lòng la lên, rủa nhưng không kịp.
Chết tiệt, mắc bẫy rồi!.
Còn Simon cũng nâng ly nước uống:
- Tôi muốn cậu, chỉ một lần thôi cũng khiến tôi vui rồi, dù có phải trả giá thế nào đi nữa.
Ánh mắt tràn đầy tình ý của Simon Trần chiếu thẳng vào Hạ Vũ ngủ say, anh
đau tâm nhưng cũng thoáng hạnh phúc, hiện tại thì hắn đã là của anh. Dù
chỉ một vài giờ đồng hồ.