- Tại sao tôi vẫn chưa chết?...
Dương Hạ Vũ mở mắt, khuôn mặt mệt mỏi, khốn khổ nhìn vú hai, cánh tay hắn
không hề có sức lực để nhấc lên, cổ tay hơi đau có lẽ thuốc tê đang dần
hết. Mâu quang đỏ ngầu, hắn nhìn sợi dây truyền máu, tâm tình không tốt
chỉ muốn rút nó ra, khóe môi mím chặt tức giận, hùng hổ như con thú bị
thương, hắn quằn quại cố gắng nâng thân người. Không thể được, hắn không thể để mất Hoa Thiên Tuyết được.
Vú hai sợ hãi vịn
chặt vai Vũ, bà muốn hắn nằm yên trên giường, động đến vết thương sẽ
không hay đâu, nhưng hắn cứ hổ báo, vươn người lên cố thoát khỏi đống
dây nhợ chết tiệt này.
- Cậu chủ, vết thương của cậu!.
- Mặc kệ tôi, buông ra.
Hất mạnh khiến vú hai ngã xuống sàn, may mà không có vật nhọn quanh đó, bà
xoa cái mông đau điếng, cả thân thể già yếu mệt mỏi đứng dậy, đưa tay
lên cao, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Bà lắc đầu quay lưng vô tình nhìn thấy Thiên Tuyết cùng tiểu thiếu gia bước vào, vú hai rất biết
điều liền lẳng lặng rời đi.
- Nếu anh còn muốn gặp lại tôi thì ngoan ngoãn nằm im đi.
Hạ Vũ đờ người, ánh mắt quay phắt về phía tiếng nói cất lên, bóng dáng Hoa Thiên Tuyết nhợt nhạt xuất hiện trước mặt hắn, cô khá mệt mỏi nơi khóe
mắt, khẽ bặm môi cô đưa tay đè nhẹ thân ngây dại của hắn nằm xuống.
Đang bị thương mà cứ như thế, hắn muốn chết thêm lần nữa hay sao chứ? Vẻ mặt của hắn vẫn cứ kinh ngạc, phỏng chừng đôi ngươi sắp lòi ra ngoài, rớt
lăn lộn dưới sàn rồi, miệng mấp nhẹ, hắn hoang mang, vui mừng lẫn không
tin tưởng:
- Tại sao? Có phải anh đang mơ.
Chát
Một bàn tay giáng xuống khuôn mặt hắn rát bỏng, mâu quang Hoa Thiên Tuyết
sắc bén khẽ lóe lên sự trả thù nhẹ nhàng, hắn hé môi, định nói nhưng lại thôi, khóe môi cong nhẹ lên cao. Còn đau tất đây là hiện thực chứ không phải giấc mơ.
Dương Hạ Vũ bạnh quai hàm, hơi buồn cười vì bị đánh, năm dấu tay ẩn hiện bên má trái của hắn trong thật đáng
yêu, Thiên Tuyết cuối cùng cũng ra tay trút giận rồi cơ đấy.
- Có đau không?.
- Không, chỉ ngứa thôi.
Cô đảo mắt, bĩu môi, nhìn hắn chăm chú một cách cợt nhã, rồi mới nhớ ra điều quan trọng:
- Gặp con của anh đi.
Yêu thương, nhẹ nhàng cô đưa bé trai kháu khỉnh trên tay đến cạnh hắn, bé
hơi nhỏ vì sinh non nhưng nhìn qua rất thì rất hồng hào đáng yêu, chẳng
lẽ phải còn trong lòng ấp một tuần nữa nhưng Thiên Tuyết không chịu.
Không phải cô không thương con, mà cô nghĩ bé cần hít thở không khí
thiên nhiên, tích tụ ánh nắng sớm, bổ sung vitamin còn thiếu.
Hắn nghiêng đầu nhìn con trai của mình, cái mũi cao cao nhìn giống hắn quá, cái miệng nhỏ nhắn thì lại giống mẹ, khuôn mặt hồng nhuận cùng hàng mi
cong vuốt giống lẫn cha và mẹ. Nhìn trông thật đáng ghét nhưng lại muốn
yêu thương.
Lúc hắn đập máy nhịp tim là bằng tay phải,
nên hiện tại cái tay đó chẳng khác nào phế vật, còn cái tay trái không
thuận, ẵm bé từ tay Tuyết cũng rất khó khăn. Hắn chu chu cái mỏ hôn nhẹ
lên trán mịn của con:
- Em đặt tên cho con chưa?.
- Vẫn chưa.
Khoanh tay, đáy mắt cô hiện chút dịu dàng, ấm áp tuy nhiên nó rất nhanh mà
biến mất, giọng nói bất cần lãnh đạm trả lời hắn, vẻ mặt vô tư lự của cô làm lòng hắn chùng sâu, nhịp tim ngừng rồi lại hỗn loạn đập mạnh. Có
phải Tuyết rất ghét hắn không?.
- Bảo Trân...
- Tôi biết.
Cắt lời, cô ngồi bên mé giường, đưa tay vuốt lại đám tóc bù xù trên đầu
hắn, rồi lại nhẹ nhàng lướt xuống đôi má, chiếc mũi thanh thoát, đặt nhẹ tay lên bờ môi mọng đỏ đã khô. Yết hầu hắn khẽ nuốt một tiếng ực, Tuyết cứ say sưa nhìn mãi, dần đà cô tiến lại gần, trao cho hắn nụ hôn say mê tựa làn khói mờ ảo.
Nụ hôn rất lâu nhưng sao đối với hắn thì quá ngắn, lúc rời đi còn quyến luyến muốn nữa, cô bật cười đi vào vấn đề chính:
- Đặt tên cho con đi.
- Anh muốn lấy tên Hải, em là Tuyết, anh Vũ. Gia đình chỉ toàn nói về
nước, mà nếu có tiếp đứa con gái thì đặt Thủy, gia đình hạnh phúc, mênh
mông như làn nước.
- Dương Thiên Hải?.
- Tên rất hay.
Cả hai đều đồng ý lấy cái tên Dương Thiên Hải, cậu bé cũng vậy, môi khẽ
nâng cao như biểu ý hài lòng khiến Tuyến lẫn Vũ ôn hòa cưng nựng. Một
mầm non, một dây kết nối bền vững ra đời, liệu có giúp cho hai người họ
vĩnh viễn bên nhau hay khiến sóng gió bắt đầu nổi lên?. Cuộc đời chẳng
ai biết trước được điều gì, thôi thì cứ hưởng thụ những điều tốt đẹp của hiện tại và sẵn sàng chiến đấu trong tương lai.
Về phía Lưu Hạnh Trang bị bắt nhốt chẳng hề có tiến triển gì cả.
Cạch
Cánh cửa mở toang, người con trai cao lớn bước vào phòng, cậu nở nụ cười
xinh đẹp chói mắt nhưng lại vô cùng âm hiểm, Hạnh Trang ngồi trên giường khẽ rùng mình, lùi dần vào thành giường. Tấm lưng dán chặt vào thành,
cô hoảng loạn nhảy khỏi giường, tư thế chạy hay nhảy ra ngoài lan can
phía sau lưng cậu nơi cánh cửa chưa đóng lại.
- Đừng đề phòng như thế chứ?.
- Muốn gì nữa đây? Làm ơn thả tôi ra đi.
Vẻ cầu khẩn của cô làm Mẫn Hạo phì cười, cậu lắc đầu, đút tay vào túi quần, vẻ mặt thờ ơ nhưng đầy sự mưu mô:
- Tôi là Lý Mẫn Hạo, em song sinh với người đã bắt chị. Theo như tôi biết chị đang muốn thoát khỏi đây, vậy thì hãy hợp tác với tôi.
- Hợp tác?.
Chợt hiểu ra, người bắt cô hình như là Mẫn Hào, với lại cậu ấy có vấn đề tâm thần không thể nào nói chuyện một cách tinh ý như thế này. Hạnh Trang
dừng động tác tháo chạy nhưng vẫn giữ cặp mắt trông chừng đối diện.
- Đúng, hiện tại Mẫn Hào tưởng nhầm chị là Thiên Tuyết và Thiên Tuyết thành ra Dương Hạ Vũ.
- Thì sao?.
- Tôi muốn chị hợp tác, chấp nhận mình là Hoa Thiên Tuyết, những thông
tin ký ức tôi sẽ giúp chị nếu anh ấy dần nhớ lại, chúng sẽ rất hữu ít để anh tôi bấn loạn. Và chị phải làm anh ấy ghét Dương Hạ Vũ tất Hoa Thiên Tuyết nhiều hơn.
- Như thế nào?.
Lưu
Hạnh Trang nheo mắt chặt, lòng cô cũng không muốn làm như vậy đâu, nhưng cái tên Hoa Thiên Tuyết làm tim Trang thắt chặt, tất cả đều là vì cô ta mà bây giờ Trang mới ra nông nỗi này.
- Nói một cách
nào đó, Dương Hạ Vũ làm những chuyện quá sức tưởng tượng như: bắt cô ăn phân, quan hệ với thú,... Chắc chắn sẽ làm anh tôi phát tiết.
Người trước mặt cô là kẻ quá độc mồm, lại ác tâm theo một kiểu mưu trí, cậu
ta rất thông minh nếu như cách nhìn người của Hạnh Trang không sai. Quá
nguy hiểm, kẻ như thế khiến cô phải suy nghĩ nhiều, nếu lỡ như hắn trở
mặt chẳng khác nào Hạnh Trang phải chết.
- Tôi sẽ có lợi gì trong chuyện này? Và sao tôi biết anh sẽ không phản lại tôi.
Lý Mẫn Hạo cầm một tờ giấy, đặt trước mặt Hạnh Trang, trong đó có các điều khoản, lợi ích của cả hai. Nếu như Hạnh Trang giúp cậu thì cô sẽ được
tự do trong nay mai, tất nhiên trước khi trả cô về với cuộc sống hiện
tại thì phải bắt hoặc triệt hạ được Hoa Thiên Tuyết. Lấy được đứa bé tên Trân, cô khẽ cau mày vì không hiểu tại sao có con nít trong thỏa thuận
này nữa. Hạo không đề cập bao nhiêu tuổi nhưng dùng chữ em bé thì đã
hiểu quá rõ rồi, một tên độc ác tận gốc rễ chân lông. Khinh bỉ trong
lòng, Hạnh Trang vẫn chuyên tâm đọc tiếp, nội dung cũng không quá khó
hiểu, cái cốt yếu là muốn cô đổ dầu vào lửa tạo ra vụ cháy lớn, mượn
thời cơ mù ý thức nhận biết của Mẫn Hào mà ra tay.
Trước giờ chưa từng nói xấu hay thừa nước đục thả câu, nhưng hiện giờ chỉ có
mình Mẫn hạo có thể thả cô ra. Cân nhắc một lúc, Hạnh Trang liền cầm bút ký thỏa thuận.
Khá hài lòng với quyết định khôn ngoan của Hạnh Trang, để chắc chắn cậu lấy thêm một tờ giống thế đưa cho Hạnh Trang ký, cô không thèm nhìn tới liền đặt bút ký và tờ giấy ấy Hạo giữ, tờ trước đó thì cô cất bên mình.
Gật đầu, Hạo rời khỏi vì bóng dáng Hào đã xuất hiện từ xa nơi cổng.
Bước ra ngoài, Mẫn Hạo nhìn tờ giấy mà nhếch cao khóe môi, đưa tay tháo một
lớp keo trắng có chữ, phía bên dưới lớp keo từ từ hiện rõ, dòng chữ lúc
đầu:
”Trả tự do khi hoàn thành công việc, giúp tránh
khỏi mọi rủi ro đáng tiếc xảy ra. Không có người thứ ba biết được sự hợp tác phi pháp này, bí mật tuyệt đối. Nếu có sự sai phạm tùy người kia xử trí.”
Biến đổi trở thành một ý nghĩa hoàn toàn khác:
”Trở thành người dưới quyền sở hữu của Lý Mẫn Hạo, khi đã ký nhận không được chối cãi. Nếu có hành vi chống cự liền tùy ý người sở hữu xử phạt,
không có sự dính dáng của pháp luật“.
Mẫn Hạo xếp nhẹ
tờ giấy thật cẩn thận, Lưu Hạnh Trang cũng ngốc nghếch tựa Liễu Hạnh Nhu ngày nào, tuy nhiên Nhu thì có yêu, một phần ngây ngô bị lừa, một phần
tự nguyện. Còn Hạnh Trang thì như cô nai thơ dại chui đầu vào hang cọp
mà cứ ngỡ động thiên nga.
Buồn cười!.