Lưu Hạnh Trang mệt lừ, cô đã đấu mắt với
Lý Mẫn Hào gần một ngày trời rồi, bụng đói meo vang lên những thanh âm
ngượng nghịu, cảm thấy rất muốn đi thỏa mãn nỗi buồn nhưng miệng bị bịp
chặt, thì sao mà nói được.
Cô cứ “ư..ư...” mãi cho đến
khi Bạch Nhu bước vào, chị nhìn khuôn mặt Trang đỏ chót đến tội nghiệp,
khẽ đặt tay lên vai Mẫn Hào, cậu vẫn giữ nguyên một nụ cười vô hồn
thưởng thức thiên hạ trước mặt, giọng trầm thấp ngân vang:
- Đây không phải việc của chị.
Bạch Nhu vội lên tiếng:
- Mẫn Hào, cô ấy đang cần được giải quyết nhu cầu.
Khóe môi Hào nâng cao, cười âm hiểm, ngước đôi mắt lãnh đạm đối diện với sự chần chừ nơi chị:
- Liên quan tới chị sao?.
Cậu càng ngày càng nặng, bệnh tình không thể nào khuyên giảm được nữa, Nhu
đưa mắt xin lỗi đến Trang, chị quay lưng bước ra ngoài, đến phòng Hạo
nhờ giúp đỡ. Mẫn Hạo đã biết từ trước rồi, anh trai của cậu điên cuồng
nhầm lẫn người con gái kia là Thiên Tuyết, không những như thế còn tưởng lầm Thiên Tuyết thật là Hạ Vũ, Mẫn Hào đã không còn phân biệt rõ ràng
từng người nữa, Hạo vui vẻ làm như mù cùng Hào bài kế hãm hại Tuyết,
hòng dành lấy đứa trẻ tên Liễu Bảo Trân ấy.
Mẫn Hạo gọi điện cho Lý Tư, nói vài thứ không liên quan để ông ta ra lệnh cho Mẫn
Hào rời đi, chỉ trong mười lăm phút, Hào rời khỏi nhà để đến công ty.
Bạch Nhu nhìn theo thở dài nhẹ nhõm, chị chạy lên phòng Mẫn Hào, tháo
dây trói cho Lưu Hạnh Trang, giúp cô ấy những việc cần thiết. Hạnh Trang được giải phóng, tay chân bị tê cứng, nhức điếng đến mất cảm giác, phải đợi một lúc mới có thể nhấc cánh tay lên được, mệt mỏi cô tựa vào người Nhu, thở mạnh, sợ sệt òa lên khóc:
- Làm ơn giúp tôi với, thả tôi ra đi.
Cầu xin khẩn khiết, Hạnh Trang quỳ rụp dưới chân Bạch Nhu, cô hoang mang,
nghẹn ngào không biết mình đang ở cái chốn quái quỷ nào và cái kẻ tâm
thần kia, tại sao cứ nhầm lẫn cô với Hoa Thiên Tuyết chứ?. Nhu nhìn
Trang mà buồn thay, chị rất muốn giúp đỡ nhưng chị không có cái quyền
đó, với lại Mẫn Hào đang điên nếu như Hạnh Trang không thoát được thì cả chị và cô. Đều có kết cục không đẹp đẽ tý nào cả.
Sự
mất tích của Hạnh Trang làm kinh động đến Lưu Ngọc Thái lẫn Đỗ Phương,
hai tên chí cốt của Hạ Vũ đang đứng trước cửa phòng cấp cứu của hắn mà
điên loạn, một tâm tình không thể nào có thể trút giận được. Bạn thân
thì gặp chuyện không lành, chị của Thái lại mất tích không dấu vết, kể
cả người lần cuối gặp cô cũng biến mất luôn. Và mọi tội lỗi, đều bị áp
đảo lên đầu Thiên Tuyết. Nếu không nhờ có nhiều vệ sĩ đứng bao vây, bảo
vệ phòng bệnh Thiên Tuyết, thì có lẽ cô không thể nào yên ổn với hai tên chết tiệt này.
Điện thoại Hoa Thiên Tuyết vang lên, cô mệt nhọc vươn người nhìn nó phát lên những âm thanh vang dịu, từ khi
nào nó lại nằm ở đây thế nhỉ? Dãy số quen thuộc hiện lên, bắt máy, giọng người bên đầu dây lo lắng:
- Thiên Tuyết, em không sao chứ?.
- Cảm ơn Simon, em không sao cả?.
Cô cười ngọt ngào, Simon Trần thật tốt, anh ấy quan tâm đến cô như vậy làm lòng cô ấm áp lạ thường, khóe môi nâng cao, nhẹ nhàng đáp lại những câu hỏi của anh. Anh có đề cập đến vấn đề báo chí đăng tin, một tiếng trước Hạ Vũ bị đưa vào phòng cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch, anh chỉ muốn
biết tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
Hoa Thiên
Tuyết cũng không bận tâm lắm, cô trả lời về vấn đề đó một cách qua loa,
giọng lạc hẳn đi khi định bảo hắn sẽ không qua khỏi đâu, khóe mắt cô
chợt cay xòe, tim thắt chặt khi nghĩ đến hắn sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Tại sao đến bây giờ cô vẫn còn thấy đau vì kẻ xấu xa đó chứ?.
Giọng nói cô dần đà nhỏ dần, cô định cúp máy thì Simon lại châm thêm sự hận
thù cho Thiên Tuyết, vụ việc mẹ cô lên cơn suyển được Đỗ Phương mang đi, cả anh cũng biết cơ đấy, nhưng anh không biết nguyên nhân, luôn mồm hỏi mẹ cô thế nào? Tại sao lại như thế?.
Điều đó như vết
dao đâm xuyên qua lòng ngực Thiên Tuyết, giờ phút kinh hoàng lúc đó lại
trở về, cảnh tượng người mẹ yếu ớt thấp thỏm trên giường, bà co người sợ hãi, khóc lóc cầu xin dừng lại. Và rồi, vẻ mặt đắc thắng, thú vị dưới
sự thống khổ của mẹ con cô hiện ra, hắn châm chọc, khinh bỉ bắt cô quỳ
gối, ôm chân mà van xin sự thương hại từ hắn. Tuyết lau nhẹ hàng lệ lăn
dài trên má, giọng cáu gắt bi hài:
- Việc này không liên quan đến anh, làm ơn đừng đi sâu vào cuộc sống riêng tư của tôi nữa. Làm ơn.
Cô tắt máy, quẳng cái điện thoại lên bàn, vùi mặt vào giữa lòng bàn tay mà khóc lớn, sự băng lãnh, phẳng lặng, vô cảm của Tuyết đâu rồi, tại sao
cô cứ phải khóc thế này? Thà hắn đừng mang đến cho cô hy vọng được yêu
thì hay quá, thà Hạ Vũ cứ như ác ma trong thời gian qua thì tốt biết
mấy, ít ra cô không đặt niềm tin vào tình yêu, để rồi bây giờ trái tim
đau nhói cùng cảm xúc lẫn lộn.
Simon đơ người nghe giọng Thiên Tuyết tức giận tắt máy, anh cũng mím môi thành đường dài, đôi mắt sắc bén nhìn người trước mặt:
- Như anh yêu cầu rồi đấy, bây giờ thì nói ra kế hoạch của anh đi.
Người đối diện nở nụ cười hiểm độc, đôi tay bắt chéo, từng ngón tay khẽ nhịp vào nhau, giọng nói từ tốn:
- Anh Trần, kế hoạch của tôi chẳng có gì cả... Có lẽ anh quá nôn nóng rồi đấy.
Simon bật người, nhướng người về phía trước, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo:
- Anh Mặc, anh nên nhớ người dễ dàng tiếp cận Hoa Thiên Tuyết hiện giờ chỉ có tôi.
Mặc Nghiêm cười bỡn cợt, nhã nhặn đứng dậy, sửa lại tay áo, phủi thẳng mép áo:
- Hợp tác vui vẻ! Mục tiêu đầu tiên là ba mẹ Hoa Thiên Tuyết.
- Được.
Cuộc hợp tác cũng khá hoàn mĩ, Simon Trần dù không thích gì Mặc Nghiêm nhưng công ty anh hiện tại rất cần bệ dựng lớn này. Hai người bắt lấy tay
nhau như ký kết một bản hợp đồng phi pháp, khóe môi cả hai cùng nâng
cao, nhìn kẻ trước mặt đầy vẻ đề phòng, thách thức và... Khinh thường.
Sau khi đã thỏa thuận xong, Mặc Nghiêm liền rời đi, vì vụ việc ngày hôm qua mà báo chí liên tục săn lùng tin tức của anh. Như vậy cũng tốt, tự
nhiên được nổi tiếng bất chợt, mà trước giờ anh luôn là tâm điểm của mọi người mà. Công ty bị rớt giá cổ phiếu, nhưng với sự thông minh hơn
người của chủ tịch Mặc, thì trong vòng chưa đến hai tiếng giá cổ phía
lại tiếp tục tăng cao. Ngồi trong xe, anh lướt mạng xem đủ thứ tai
tiếng, ca tụng của lũ không biết làm gì ngoài soi mói, viết ngược đi
thực tế của bọn nhà báo.
Đời lắm thứ hài, anh cũng
không thắc mắc gì khi Mặc gia lớn mạnh vậy lại không hề ém đi tin xấu hổ này, vụ việc này quả là thuận lợi cho cha anh, tự nhiên không đâu được
quảng bá gia thế, mặt hàng miễn phí. Thuận lợi như thế chắc chắn chủ
tịch đã thêm một chút hoa hồng để bọn rỗi hơi tâng bóc, đụng lên trọc
khí, không may lại chết bất đắc kì tử.
Điện thoại âm vang, Mặc Nghiêm nhấc lên nghe, giọng nói thanh thoát từ đầu dây khiến anh bực mình:
- Tự mà về đi.
Người bên đầu dây có vẻ khá nũng nịu, sau một lúc Nghiêm cũng phải ngã mũ chịu thua, bảo tài xế đưa đến sân bay.
Sân bay nằm giữa trung tâm thành phố, không khí khoáng đãng dễ chịu, từng
lượt hành khách rời xuống tìm người thân hay vội vã chờ đợi chuyến bay
của mình. Mặc Nghiêm không thích người phiền toái chuẩn bị gặp tý nào,
xoa xoa hai bên thái dương, anh lắc đầu khi giọng hét thanh vang:
- MẶC NGHIÊM.
Cô gái nhỏ nhắn, nhảy cẫng ôm chầm cổ Mặc Nghiêm, vẻ mặt ngây ngô, thuần
khiết nhìn anh, cô không ngừng hôn hai bên má của Nghiêm, khiến anh khó
chịu nắm cổ áo tách ra.
- Tố An, ngừng lại đi, nơi đây là sân bay.
Tố An chề môi, giọng tinh nghịch, hờn trách:
- Tại em nhớ anh mà, đã một năm rồi không được gặp anh từ khi chị Yên Nhi qua đời.
Khuôn mặt Mặc Nghiêm không được tốt, không thèm đôi co với An nữa, anh quay
đầu đi thẳng ra xe, lúc nào cũng vậy, chỉ cần đối mặt với Tố An anh lại
muốn bịp chặt cái mồm lắm lời, tuy lời nói cô không hề thâm độc nhưng nó lại quá ngốc nghếch. An thấy mình nói không phải, im lặng cuối đầu nhận lỗi, bước sau lưng anh không dám hó hé thêm tiếng nào nữa.
Bỗng nhiên, cô sực nhớ điều gì đó, giọng lanh lảnh vui vẻ vang lên:
- Anh biết Dương Hạ Vũ không? Cậu ta vừa đẹp trai vừa tài giỏi, hai tháng trước em gặp cậu ta ở Úc khi ký hợp đồng với mẹ em đấy. Chúng em còn đi chơi cùng nhau nữa.
Cái tên Hạ Vũ như đánh vào tâm Mặc Nghiêm, anh dừng lại, quay phắt mặt mình đối diện với cô, Tố An ngưng
bật dưới cái nhìn giết người của anh, hai tay co lại đặt lên đầu sợ
Nghiêm sẽ cóc đầu cô. Đau lắm!.
- Tránh xa hắn ra.
Anh gằn giọng, ánh mắt âm trầm cảnh cáo Tố An. Sau đó băng lãnh, không thèm lên tiếng, ánh mắt suy tư về một nơi nào đó xa xăm. Làm người ta vừa sợ vừa thương, bóng dáng to lớn dưới những tia nắng nhẹ trong thật cô đơn, ảm đạm.