Lục Thiên Mặc cúi người lấy đà bay đến hành lang phía trước rồi lộn nhào một vòng nắm lấy thanh xà ngang trên vách tường để leo lên tầng hai của trụ sở chính quân, hắn nhét lại khẩu súng vào thắt lưng, bay vào đá một cước lên tường rồi tiếp đất với một cú chạm trông rất đẹp mắt. Bên phía Doãn Phi và Bạch Phụng vẫn đang theo chỉ dẫn của Mạch Linh mà hành động, bọn họ đã đi đến được bậc hầm thứ ba trước khi đến nơi chôn cất vũ khí đã trộm được của Lục Thiên Mặc. Mạch Linh nhìn lên màn hình, chấm đỏ hiển thị cho Doãn Phi và Bạch Phụng biến mất ở phía bên phải màn hình, rồi nhanh chóng lại xuất hiện ở phía sau bên trái.
“Cẩn thận, bức tường đang di chuyển.”
Mạch Linh hoảng hốt hét lên, cô có thể nhìn rõ các khối tường kia đang di chuyển theo một hình zích zắc xung quanh hai người, Doãn Phi dựa lưng vào tường để cho bức tường kia lướt qua, cô nghiến răng mắng chửi một câu: “Shit! Bạch Phụng, chúng ta phải tìm hệ thống đống chốt sự di chuyển tự động này.”
Bạch Phụng phóng đến bên cạnh cô, lập tức gật đầu rồi kéo sát micro trên miệng nói khẽ: “Mạch Linh, chốt khoá của toà nhà đang nằm ở đâu?”
Mạch Linh nhấp chuột phóng to xung quanh một lát, cô nhìn thấy được một khối hình vuông nhỏ đang chiếu sáng ở sau vách tường đang di chuyển kia, cô ấn mạnh vào nút F, nhưng bức tường vẫn không dừng lại: “Không xong rồi, tôi không thể vô hiệu hoá nó được, hai người mau tránh ra đi, nó sắp đâm vào rồi.”
Giọng nói của Mạch Linh gấp gáp đến mức Bạch Phụng và Doãn Phi chẳng có kịp thời gian để tránh sang một bên, ngay lúc bức tường lớn kia sắp đâm đến đè bẹp hai người thì Bạch Phụng đã nhanh chóng đẩy Doãn Phi sang một bên.
“Bạch Phụng.” Doãn Phi sửng sốt quay đầu lại nhìn, trên trần nhà đã đổ xuống đầy đất cát, đúng lúc cô nghĩ rằng Bạch Phụng đã nằm gọn dưới chân bức tường kia thì có một giọng nói truyền đến.
“Đừng lại gần nó.”
Doãn Phi quay đầu lại nhìn, Lục Thiên Mặc đã đứng ngay ở sau lưng cô, trong khoảng vài giây cuối cùng hắn đã nhanh chóng ấn vào nút dừng hoạt động của hệ thống, Bạch Phụng cũng may mắn được an toàn nhưng bên cánh tay dường như đã bị nát một phần thịt.
“Lão đại, anh đến rồi.” Doãn Phi tiến đến đỡ lấy Bạch Phụng rồi đi tới trước mặt Lục Thiên Mặc, bọn họ đang ở giữa một ngã bảy của tầng hầm, bên trong lúc này hoàn toàn không có vệ sĩ, chỉ có thể nghe được tiếng “Cách cách” vọng từ phía vách tường đang vỡ vụn kia.
“Bây giờ chúng tôi nên đi hướng nào?” Doãn Phi hướng đến micro lên tiếng, vài giây sau cô chỉ nhận được mấy tiếng tút tút của thiết bị: “Mạch Linh, cô còn ở đó không? Mạch Linh!”
Thiết bị kết nối với bộ đàm đã mất kết nối.
Doãn Phi lo lắng quay mặt đến phía của Bạch Phụng và Lục Thiên Mặc, cô nhíu mày lắc đầu: “Không liên lạc được nữa.”
Lục Thiên Mặc vẫn ung dung đút hai tay vào túi quần, đưa mắt nhìn xung quanh: “Chúng ta đã đi quá xa nơi mà micro cho phép kết nôi, bây giờ thì chúng ta chia nhau ra mà đi tìm.”
“A lô, Doãn Phi! A lô!” Mạch Linh đã liên hệ lại rất nhiều lần nhưng vẫn không thể liên lạc được với bọn người Doãn Phi, trong khi đó thì điện thoại di động của cô và Lục Thiên Mặc đã bị rơi mất trong lúc nhảy xuống máy bay. Mạch Linh nhìn thấy dấu hiệu trên màn hình mỗi lúc một xa rồi bỗng dưng biến mất, cô sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, thời gian đã trôi qua gần mười phút mà tín hiệu vẫn chưa thể kết nối lại được. Mạch Linh đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy áo khoác chống đạn Lục Thiên Mặc để lại lập tức chạy đi.
Lục Thiên Mặc mơ hồ có thể nhớ rõ từng đường đi ở căn hầm này, nhưng đó chỉ là hắn nhìn bao quát trên bản đồ mà màn hình Mạch Linh đã mô phỏng ra, phần còn lại thì phải dựa vào chính sự may mắn của hắn để có thể an toàn đến được khu trung tâm.
Mạch Linh chạy một mạch đến phía toà trụ sở vì trong gara bây giờ hoàn toàn đã không còn một chiếc xe nào, cô phải tăng hết tốc lực lên đôi chân của mình, lúc vừa đến nơi cũng kịp nghe được một vụ nổ từ bên trong phát ra. Hơn mấy chục tên áo đen từ bên trong chạy ra bao vây lấy cô, bọn họ vốn đang định chạy trốn vì biết rằng toàn nhà đang bị khủng bố, nhưng vừa gặp phải Mạch Linh thì đã lập tức tấn công cô, lúc này trên người cô hoàn toàn không có một thiết bị phòng thân nào ngoại trừ chiếc áo khoác có khả năng chống đạn kia.
Một tên to con nhào đến tung cước đá vào vai cô, Mạch Linh bị bao vây tứ phía mà không thể nào ngăn nổi nên đã dính phải một cước của hắn mà ngã nhào ra đất, cô đứng dậy nhảy đến mui xe ô tô được đậu gần đó để lấy đà bay đến kẹp chặt cổ hắn rồi nhanh chóng xoay mạnh chân, tiếng “Rắc” cùng tiếng rên rỉ chói tai phát ra, tiếp theo sau đó là người đàn ông kia đã nằm bẹp dí dưới chân cô.
Mạch Linh định lách qua đám người đang cản trở kia mà trực tiếp chạy vào trong, nhưng chân chỉ vừa nhấc lên thì đã bị một cú đánh mạnh vào sau gáy.
Rob và Lô Tấn cũng kịp lúc chạy đến, hắn lôi tên thủ tướng kia xuống xe, tay cầm súng chĩa thẳng đến bên thái dương ông ta.
“Đứa nào dám động vào người của tao thì hắn sẽ chết.”
Lô Tấn vừa nhìn thấy Mạch Linh đang nằm sỏng soài trên đất thì đã hướng đến Rob đỡ cô lên xe, hắn lôi xềnh xệch tên thủ tướng từng bước tiến đến gần cửa chính. Lúc này đám thuộc hạ chỉ có thể tách sang hai bên đường để cho họ đi.
Lô Tấn vừa đi qua thì một tên trong đám áo đen kia định giở trò rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng mình, trong lúc đó Lô Tấn đã nhanh tay bắn một phát lên trời, nghiến răng: “Khôn hồn thì lui ra, nếu không tao sẽ không nương tay đâu.”
Tên thủ tướng kia mặt mày tái mét vội xua xua tay, giọng nói phát ra vài phần run rẩy: “Mau lui ra hết đi.”
Bọn vệ sĩ nghe lời lùi bước, Lô Tấn kéo ông ta đi vào trong, họng súng vẫn còn kề cận trên đầu hắn: “Mau dẫn tôi đi đến tầng hầm.”
Lô Tấn cùng ông ta tìm đường đến tầng hầm để lại ngoài xe là Rob và Mạch Linh đang bất tỉnh nhân sự, bên trong phía của Lục Thiên Mặc hiện tại dường như cũng đã tìm ra được vị trí mật đạo của căn hầm này. Vì nắm rõ trong lòng bàn tay đường đi nước bước của toà nhà, Lô Tấn đã nhanh chóng tìm được nhóm người Lục Thiên Mặc, cùng họ đến thẳng căn phòng chứa số vũ khí mà trước đây tên thủ tướng kia đã cướp lấy.
Bọn người Lục Thiên Mặc đứng trước cửa căn phòng, lúc này Lô Tấn mới hạ súng, lên tiếng: “Mở cửa.”
Tên đàn ông kia bị doạ đến mức tay chân run rẩy, ông ta đập lên vách tường ba cái, mọi người chỉ nghe được tiếng “Tít” vang lên rồi bức tường được đẩy sang một bên. Bên trong căn phòng lớn kia chỉ treo mỗi chiếc đèn nhỏ phát ra thứ ánh sáng mơ hồ hắt xuống vài thùng hàng bằng gỗ được đặt ở vách tường, Lục Thiên Mặc liếc nhìn ông ta rồi tiến đến mở nắp thùng hàng, phía bên trong chứa đựng rất nhiều vũ khí bao gồm súng lục và những băng đạn của Tần Phong chuyển đến cho Lục Thiên Mặc. Và số hàng lần đó khi chuyển qua biên giới của Myanmar thì đã bị tên thủ tướng này chặn đứng và tịch thu hết, sau đó Lục Thiên Mặc đã cho người điều tra và biết hết toàn bộ âm mưu từ trước của hắn. Do trước đó hắn có nhận hối lộ của tên tổng tư lệnh kia để nhập về một lô hàng cấm, và không may mắn lần đó hắn bị tuột mất số tiền trong tay nên đã tìm người đang vận chuyển thay thế một mớ hàng khác vào, nhưng quả thật là ông trời không thể nhìn được ông ta nên đã cho ông ta chạm phải vào số hàng của Lục Thiên Mặc, bây giờ lại không may mắn rơi vào tay hắn, cuộc đời của ông ta xem như phải kết thúc tại đây rồi.
“Lục Thiên Mặc, hàng của cậu tôi đã trả rồi. Bây giờ...Cậu có thể để cho tôi đi có được hay không?”
“Cho ông đi?” Lục Thiên Mặc cúi xuống cầm lấy khẩu súng trong thùng hàng rồi nhấc lên xem xét qua một lượt, khoé môi mỏng khẽ cong: “Nếu như sau phát súng này mà ông vẫn còn mở miệng nói được với tôi câu hãy tha mạng cho ông thì tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, ông thấy thế nào?”
Người đàn ông nào đó bỗng dưng đổ đầy mồ hôi, hai đầu gối lập tức quỳ xuống: “Tôi đã làm những gì mà cậu muốn rồi. Tôi xin cậu hãy tha cho tôi một con đường sống, tôi còn vợ và hai đứa con nữa...”
“Câm miệng.” Thanh âm lạnh lẽo được phát ra từ miệng Lục Thiên Mặc, hắn cúi xuống nắm lấy cổ áo ông ta, ánh mắt loé lên sự kinh tởm: “Đáng lẽ ra trước khi ông hành động những điều ngu ngốc này thì ông nên biết rằng cái giá phải trả nó đắt như thế nào.”
“Pằng” một tiếng, họng súng đã bốc lên một làn khói trắng, người đàn ông kia đã bị viên đạn đâm toạt qua ngực mà chết ngồi tại chỗ, phía bên trong căn phòng này còn có một cánh cửa khác dẫn đến lối ra ngoài. Doãn Phi cùng với Lô Tấn đi đến đó, ấn vào công tắc mở cửa. Rob đứng ở bên ngoài xe vừa chăm một điếu thuốc thì đã nhìn thấy bọn người của Lục Thiên Mặc từ bên trong bước ra, hắn dụi điếu thuốc trong tay xuống, lập tức tiến đến xem xét tình hình.
“Lão đại, các người không sao chứ?”
“Không sao?” Doãn Phi trả lời, bước đến ô tô cởi chiếc áo khoác đã bị nhăn nhúm quăng sang một bên rồi vươn tay mặc chiếc áo khác vào.
Lục Thiên Mặc xoay đầu nhìn thấy Mạch Linh đang nằm trong xe, trên trán hắn liền nổi lên ba gạch đen, vẻ mặt trong tối đi: “Cô ấy bị gì?”
Rob nhìn theo ánh mắt của Lục Thiên Mặc, hắn liền cười cười rồi đưa tay gãi đầu: “Cô ta chỉ bị đánh ngất thôi, lão đại không cần lo lắng đâu a.”
“Hừm.”
Rob nín bặt sau tiếng cảnh cáo kia nhưng không giấu được sự buồn cười, từ lúc nào mà lão đại của bọn họ lại tỏ ra lo lắng với một người phụ nữ trong khi đồng đội của mình vẫn đang bị thương như thế kia. Lục Thiên Mặc cất bước đi thẳng đến cửa xe ô tô, cất giọng khàn khàn: “Mau chuyển các thùng hàng về lại căn cứ đi, chúng ta quay về.”
“Vâng.” Bọn người Lô Tấn cùng gật đầu rồi liên hệ với bọn thuộc hạ cho vận chuyển hàng về Đài Loan. Lục Thiên Mặc cũng nhanh chóng leo lên xe đánh thẳng tay lái về khu căn cứ riêng của mình để chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.