Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 73: Chương 73: Xâm nhập trụ sở chính quân




Tình hình hiện tại thì bọn người Lục Thiên Mặc đã nắm trong tay toàn bộ bản đồ về các ngõ ngách phía bên bên trong. Hắn chỉ cần chờ đợi thời cơ vào sáng hôm sau sẽ có thể ra tay. Nhóm người của Lô Tấn quay trở về nơi đáp máy bay của mình ở trong rừng, ở khu cắn cứ chỉ còn lại Mạch Linh và Lục Thiên Mặc.

Buổi tối, Mạch Linh mở tủ lạnh lấy ra một vài hộp thức ăn nhanh mà trước đó Bạch Phụng đã mua về, cô hâm nóng lại một lần rồi đổ ra đĩa.

“Anh ăn sủi cảo chứ?”

Lục Thiên Mặc đang chăm chú nhìn lên màn hình laptop vừa nói: “Em cứ ăn đi, anh không thấy đói.”

Cô lắc đầu, bỏ cái thìa trên tay xuống, tiến đến đóng luôn laptop lại: “Cả ngày hôm nay anh đã không ăn gì rồi, bây giờ thì ăn một chút đi.”

Hắn ngã người ra sau ghế nhìn cô, hai thái dương bây giờ đã căng thẳng đến mức sắp nổ tung: “Được rồi!”

Mạch Linh xoay người đi vào phòng bếp bê ra hai đĩa thức ăn đã được cô chế biến kĩ càng, mùi hương thơm phức đang bốc lên nghi ngút làm cho cả khoang bụng cô nổi đoá đánh cồn cào.

Quả thật là mấy ngày nay hai người họ ở trên đảo thì toàn ăn được vài ba miếng cháo để lót dạ, sức khoẻ và thể lực cũng đã giảm sút đi rất nhiều, nhân cơ hội đang tạm thời yên ổn này cô cũng muốn tận hưởng một bữa ăn ngon trước khi xả thân vào mưa bom bão đạn a.

Lục Thiên Mặc ăn được vài miếng đã buông đũa đứng lên tiến đến quầy rượu, hắn đổ đầy cho mình một chiếc ly cao chân, nhẹ nhàng xoay người lại phía cô.

“Cũng lâu rồi...” Hắn đưa tay nâng cằm co lên, ngắm nghía từng bộ phận trên đó, thanh âm phát ra mang theo vài phần yêu nghiệt: “Anh chưa chạm vào em.”

Mạch Linh phát giác đỏ mặt, cô đưa tay đặt lên ngực hắn muốn đẩy hắn ra xa, nhưng bàn tay nhỏ của cô đã bị hắn kéo thẳng về phía sau, ép cô choàng tay qua cổ.

“Anh...Anh không định làm ở đây đấy chứ?”

“Ý của anh là vậy đấy.” Lời nói vừa dứt, Lục Thiên Mặc ngửa đầu đổ hết ly rượu vào miệng mình, hắn tìm đến đôi môi mềm mại kia chạm vào, Mạch Linh có thể dễ dàng cảm nhận được từng dòng chất lỏng lạnh như băng đang chảy vào trong khoang miệng cô, tràn đầy mùi ám dục.

Cô ép bụng nuốt thứ chất lỏng trong miệng xuống, hơi thở gấp gáp và nóng hỏi của Lục Thiên Mặc phả vào bên vành tai cô khiến cả người cô bỗng chốc run lên. Lục Thiên Mặc lập tức xoay người đặt cô dưới ghế sô pha, bàn tay to lớn kia tiến đến thắt lưng của cô, nhẹ nhàng kéo xuống.

“A...”

Tiếng rên rỉ yêu kiều của Mạch Linh vừa vặn phát ra khi bị hắn chạm đến nơi nhạy cảm của mình, Lục Thiên Mặc dời khỏi môi cô, hắn cúi đầu dùng miệng để tách mấy chiếc cúc áo trên sơ mi trắng cô đang mặc.

“Cơ thể của em lúc nào cũng sẵn sàng chào đón anh nhỉ?”

Mạch Linh vặn người, cô ưỡn ngực lên cao để làm giảm đi sự va chạm của hắn nhưng lại vô tình đẩy nó vào sâu hơn: “Anh đừng ghẹo em nữa...A...”

Trong cơn kích tình nóng bỏng, Mạch Linh bị hắn đè chặt dưới thân, nhưng lần này cô không còn cảm thấy cảm giác áp bức như những lần trước nữa. Thay vào đó, cô cảm nhận được rất nhiều sự ôn nhu trong từng cử chỉ và động tác của Lục Thiên Mặc trên người mình, hắn dụi mặt trước ngực cô, đưa lưỡi liếm vòng quanh nơi đỉnh đồi, sau đó liền ngậm chặt.

“Ưm...” Mạch Linh cảm thấy thật khó chịu nhưng cũng không giấu nổi sự khoái cảm đang dâng trào, cô ôm lấy cổ hắn, tự nguyện cùng hắn dây dưa.

Đêm nay, là lần đầu tiên mà cô chủ động phối hợp với hắn. Đó cũng là lần đầu cô cảm nhận được tình yêu là như thế nào.

Hắn cởi bỏ hết những thứ cản trở trên người cô ra, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Bảo bối, nếu như anh muốn có lại một đứa con, em sẽ đáp ứng cho anh chứ?”

Mạch Linh nghe qua phải chấn động mất vài giây, sau cùng cô vẫn mỉm cười gật đầu.

“Tại sao?”

Lục Thiên Mặc tìm đến hoa huy*t kia, tùy ý dùng tay chơi đùa: “Anh sẽ lấy em.”

Cô mở to mắt nhìn đến người đàn ông trước mặt, cô có nghe nhầm hay không? Người đàn ông này vừa thốt ra câu nói rằng muốn lấy cô, muốn cô sinh cho hắn một đứa con khoẻ mạnh, cô đưa tay tự đánh vào mặt mình để chứng minh rằng mình không phải nằm mơ, cơn đau truyền đến trên má cô, nhưng rồi cũng nhanh chóng được lấp đầy bởi một cái hôn ấm áp được phủ lên má.

“Anh không phép em tự đánh mình.”

Mạch Linh nhìn thẳng vào mắt hắn, khoé môi chợt giật lên: “Những lời anh vừa nói là thật sao?”

Hắn gật đầu, đặt vật to lớn kia trước cửa nụ hoa đã sớm bị ướt: “Nếu như chúng ta còn sống sót sau nhiệm vụ này, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ mà chưa có người phụ nữ nào được hưởng trong toàn lịch sử Đài Loan.”

Đó là một lời hứa vô cùng chắc chắn, là vẻ mặt của hắn hoàn toàn nghiêm túc, cô tin tưởng hắn, và cũng phải tin tưởng chính mình. Rồi cô sẽ là người phụ nữ may mắn đó, con cháu sau này sẽ nhớ đến những gì mà cô và hắn đã từng trải qua.

Lục Thiên Mặc đâm sâu vào người cô, hai thân thể quấn chặt vào nhau không chừa ra một khe hở nào, từng động tác ra vào nhịp nhàng của hắn vào trong người cô khiến cả hơi thở của cô bỗng chốc đảo ngược đi. Giờ phút này Mạch Linh chỉ cảm thấy rất hạnh phúc, nếu như đây chỉ là một cơn mộng mị của những kẻ say tình thì cô cũng ước rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Hắn đặt môi lên môi cô, cảm nhận từng hương vị ngọt ngào trong khoang miệng, hắn quấn lấy cái lưỡi nhỏ linh hoạt kia, dây dưa không dứt.

***

Triền miên suốt đêm, đến khi Mạch Linh tỉnh giấc thì đã nhìn thấy được ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa hắt vào không gian bếp của căn nhà, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng Lục Thiên Mặc đang nghe điện thoại của ai đó, chốc chốc lại ra lệnh “Tiêu diệt, tấn công, giết hết...” Mạch Linh run người, cô bước xuống ghế sô pha tiến đến vòi nước đến rửa mặt.

Lục Thiên Mặc nghe tiếng động liền xoay người, hắn dập điện thoại, tiến đến ôm lấy eo cô: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Mạch Linh đưa tay vốc lấy ngụm nước hất vào mặt mình, cảm nhận được từng lỗ chân lông đang lạnh đi: “Thật là đau lưng nha.”

Hắn vừa nghe cô than thở đã đen mặt, hỏi cô đau chỗ nào rồi đưa tay lên đấm bóp cho cô.

“Anh sẽ bảo bọn thuộc hạ thay hết những loại ghế sô pha ở những nơi mà chúng ta sắp đến, như vậy em sẽ không phải chịu đau nữa.”

“Vậy anh định để em ngủ trên sô pha đến suốt đời có đúng không?”

“Em to gan nhỉ, hôm nay lại dám làm anh mất mặt?” Hắn nghiêm mặt, trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ này càng lúc lá gan càng lớn, xem ra sau này có nhiều thời gian hơn hắn sẽ chỉnh đốn cô cho đến nơi đến chốn.

Mạch Linh nhún vai, cầm lấy miếng bánh ngọt trên bàn ăn ngon lành: “Anh còn sợ mất mặt sao? Em thì thấy liêm sĩ của anh đã mất lâu rồi cơ đấy.”

Trán Lục Thiên Mặc nổi lên ba gạch đen, một giây sau hắn liền ép sát người cô vào tường: “Em mà còn nói nữa, anh lập tức quăng em vào Casino đấy.”

Cô trông vẻ mặt hắn thẹn quá hóa giận thật không nhịn nổi sự buồn cười, nhưng bên ngoài lại cố tỏ ra sự phẫn nộ: “Em biết là anh đang muốn tống em vào một nơi nào đó cho khuất mắt anh để anh đi tìm cô gái trên đảo kia có đúng hay không?”

“Hửm.” Lục Thiên Mặc nghiêng người, chăm chú nhìn người phụ nữ không biết sống chết kia: “Em nhìn thấy anh thiếu phụ nữ như vậy sao?”

“Phải phải! Lão đại thì phụ nữ không thiếu, nhưng dù sao thì cô ấy cũng danh chính ngôn thuận là vợ anh, còn em thì không phải!”

Lục Thiên Mặc hắn quả thật không phải là người chịu được kiên nhẫn quá lâu, lúc nhìn thấy gương mặt cô hóng hách như thế này hắn chỉ hận là không thể một tay bóp chết cô.

Di động vừa reo lên, hắn đã nhanh chóng hạ lệnh sang phía đầu dây bên kia: “Xuất phát đi.”

Bên phía Lô Tấn nhận được lệnh lập tức khởi động con xe đã được chuẩn bị sẵn, chiếc xe nhắm ngay đường quốc lộ chặn sẵn ở đó.

Tên Thủ tướng tham mưu hối lộ kia mặc một bộ vest đen leo lên xe riêng của mình đến khu biệt thự của tổng tư lệnh Myanmar. Hai hôm nay ông ta đã nghe tin tư lệnh bị ốm nặng nhưng vẫn chưa có có hội đến thăm, bây giờ kim đồng hồ đã chạm mốc mười giờ, chiếc xe ô tô sáng bóng kia cũng được khởi động lăn bánh đều đều hướng ra quốc lộ.

Phía Hắc đạo chia ra làm ba nhóm, nhóm chặn đường tên Thủ tướng là Lô Tấn và Rob, Doãn Phi cùng Bạch Phụng trực tiếp lẻn vào trung tâm của trụ sở chính quân. Mạch Linh ở lại căn cứ để điều khiển mọi người thông qua máy tính trên bàn. Cô ngồi vào ghế, nhanh chóng mở sáng màn hình, ngón tay thon dài đeo lên một chiếc tai nghe bluetooth.

Lục Thiên Mặc cúi người cầm lấy chìa khoá xe: “Em cứ ở đây hỗ trợ bọn họ, anh sẽ trực tiếp đến trụ sở chính quân.”

Mạch Linh gõ gõ ngón tay trên bàn phím, vẻ mặt ánh lên sự lo lắng: “Anh nhất định phải cẩn thận.”

Hắn gật đâu rồi nhanh chóng đi ra xe, Mạch Linh bật lên bộ điều khiển cảm ứng được nối thông qua dây micro phía bên má mình, gấp gáp cất giọng: “Doãn Phi, Bạch Phụng! Đừng chạm tay vào chốt cửa.”

Phía bên Doãn Phi đã lập tức nhận được tín hiệu, cô và Bạch Phụng mới vừa đột nhập toà nhà thành công bằng đường cửa sổ, phía bên trong có rất nhiều người canh gác, tất cả bọn chúng đều mang găng tay cách điện và đeo một cặp mắt kính màu đen trong có vẻ rất khác thường. Bạch Phụng nhìn xung quanh một lượt, thì thầm vào micro: “Tiếp theo chúng tôi nên đi hướng nào?”

“Rẽ phải.” Mạch Linh nhìn lên màn hình, hai người bọn họ đang đứng trước một ngã năm trong toà nhà chính phủ, hàng ngàn bẫy điện được phát quang chiếu sáng một thứ màu xanh chói mắt đến màn hình vi tính bỗng chốc khiến Mạch Linh nhíu mày: “Khoan đã.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Hai người hãy mau đánh ngã hai tên ở phía trước đi, chúng ta cần găng tay và kính để bảo vệ khỏi tác động của tia điện từ.”

Doãn Phi nhảy lên thành cửa sổ bay đến kẹp cổ tên vệ sĩ đang đứng ở phía góc tường, chỉ với một cú lật người thì tên xấu số kia đã phải bỏ mạng. Bạch Phụng cũng nhanh chóng đánh một phát vào gáy tên vệ sĩ kia, chỉ trong chốc lát hai người đã lấy được găng tay và kính đen mang vào.

Hoá ra cặp kính này có khả năng nhìn thấy được những tia huỳnh quang từ những cái bẫy tạo ra, nhưng việc phải đi như thế nào để đến được tầng hầm thì còn cần phải chờ thông báo của Mạch Linh từ phía bên kia.

“Kíttt...!!!” Tiếng thắng xe gấp gáp truyền đến bên tai tên Thủ tướng kia, ông ta bị bật ra khỏi ghế rồi chúi người về phía trước, gương mặt đã nổi giận hầm hầm: “Cậu lái xe cái kiểu gì thế hả, cậu có muốn tôi đuổi cậu ngay lập tức hay không?”

Tên lái xe đầu đổ đầy mồ hôi hột, ấp úng lên tiếng: “Thưa...Thưa thủ tướng, chúng ta bị chặn xe.”

“Chặn xe? Là kẻ nào lại dám to gan như vậy?”

Tên thủ tướng tức tối mở cửa xe bước xuống, Lô Tấn và Rob đã chờ sẵn hắn ở đoạn đường này, Rob dựa người vào đầu xe ô tô, khoé môi đẹp đẽ khẽ cong: “Mới có nửa năm không gặp, không ngờ ngài lại quên nhanh như thế a.”

Vừa nhìn thấy Rob và Lô Tấn, sắc mặt của ông ta đã trở nên cực kì méo mó.

“Các người muốn gì?”

Lô Tấn xoay xoay khẩu súng trên tay, hắn không lên tiếng chỉ nhìn đến tên Thủ tướng kia mỉm cười, tròn nụ cười ấy ẩn chứa đầy mùi thuốc súng.

Ông ta nháy mắt cho tên tài xế trong xe, chiếc xe vừa lăn bánh định quay đầu đến để ông ta lên xe thì Lô Tấn đã lập tức nổ súng bắn xì lốp xe của tên đàn ông kia khiến thần sắc của hắn méo xệch.

Lô Tấn giương súng định bắn đến phía hắn thì hắn đã giơ hai tay đầu hàng, cất giọng van xin: “Tôi muốn thương lượng với lão đại các người.”

Lô Tấn cùng Rob chần chừ hồi lâu, sau cùng mới cầm máy ấn đến số của Lục Thiên Mặc.

“Nói!” Lục Thiên Mặc dừng xe ở ngay cửa chính trụ sở chính quân, hắn vừa xuống xe thì đã lập tức nhận được điện thoại.

Phía bên Lô Tấn truyền đến: “Lão đại, ông ta muốn thương lượng.”

“Nối máy.” Lục Thiên Mặc chuẩn bị khẩu súng lục F9 mang theo bên mình, xoay người hướng vào bên trong.

Ở đầu dây bên kia đã nghe tiếng củ tên Thủ tướng vọng vào: “Lục Thiên Mặc, tôi biết ý đồ của cậu lần này đến đây là muốn lấy lại số vũ khí của mình, chỉ cần cậu bảo người đừng quấy rầy tôi. Tôi sẽ trả lại hết toàn bộ số vũ khí mà cậu đã mất.”

“Ha ha ha.” Lục Thiên Mặc nhả giọng cười lớn: “Ông hiện tại không có tư cách nói chuyện với tôi, hơn nữa...Trụ sở của ông cũng sắp bị tôi dỡ bỏ rồi.”

“Cậu...Tút tút tút...!”

Người đàn ông kia chưa kịp lên tiếng phản bác thì Lục Thiên Mặc đã lạnh lùng ngắt máy, khẩu súng cũng lập tức được khởi động hướng đến mấy tên lính gác xả một tràng dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.