Sủng Vợ Lên Trời

Chương 208: Chương 208




Nhìn thấy Thân Ngải Hân cười vui vẻ, rực rỡ như vậy, Đường Ngọc Sở cũng bị cô cảm hóa, nụ cười không khỏi rực rỡ hơn, khuôn mặt hồng hào.

Ngôn Húc lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên một tia chân tình.

Vui vẻ có vui vẻ, nhưng trong lòng Đường Ngọc Sở vẫn có sự nghi ngờ không thể giải thích được.

“Thân Ngải Hân, sao cô lại quay được video lúc xảy ra chuyện chứ?”

Đây là điều khiến Đường Ngọc Sở vẫn không thể hiểu được.

Nghe thấy vậy, Thân Ngải Hân cong môi, có chút ngượng ngùng nói: “Chị Ngọc Sở, chị còn nhớ những lời mà em nói với chị ở bữa tiệc rượu lần đó không?”

Tiệc rượu? Đường Ngọc Sở nhướng mày, chính là bữa tiệc mà cô ta đã lừa mình.

“Thực ra lần đó những lời em nói đều là thật, ngoại trừ….” Thân Ngải Hân liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ ly rượu kia.”

Đường Sở Ngọc nhớ lần đó Thân Ngải Hân luôn miệng nói mình là thần tượng mà cô ta rất ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ tác phong làm việc của cô, cứ nghĩ là cô ta muốn lấy được sự tín nhiệm của cô nên mới nói như vậy.

Không ngờ đó lại là những lời thật lòng của cô ta.

Nhìn thấy dáng vẻ hộ thẹn, không dám nhìn mình của cô ta, Đường Ngọc Sở dịu dàng nói: “Ừ, tôi còn nhớ tất cả những lời cô nói.”

Thân Ngải Hân ngẩng đầu lên, khuôn mặt ảm đạm lập tức khôi phục lại sự rực rỡ, cô ta vừa vui mừng vừa ngạc nhiên hỏi: “Chị Ngọc Sở, chị vẫn còn nhớ sao.”

Cô ta cứ nghĩ là sau chuyện kia cô không còn nhớ những chuyện nhỏ nhặt nữa.

“Ừ, tôi vẫn nhớ, có ấn tượng sâu sắc.” Đường Ngọc Sở khẽ gật đầu: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc cô quay video?’

“Có. Bởi vì chị chính là người mà em sùng bái, nên em vừa nhìn thấy Cố Ngọc Lam gọi một mình chị đi, em đã chú ý đến.” Thân Ngải Hân nhún vai: “Em đã biết rõ con người của Cố Ngọc Lam, sợ cô ta gây bất lợi cho chị nên muốn quay lại video, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì còn có bằng chứng.”

Nói đến đây, Thân Ngải Hân lộ ra một biểu cảm rất vui mừng: “May là lúc có em có suy nghĩ như vậy, nếu không chị Ngọc Sở đã phải gánh cái danh thủ đoạn độc ác rồi.”

“Thật sự rất cảm ơn cô, Thân Ngải Hân.” Nếu như không có sự giúp đỡ của cô ta, thật sự, Đường Ngọc Sở cảm thấy rất có thể mình đi đến đâu cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cô là hung thủ giết người.

Chỉ cần tưởng tượng cô cũng cảm thấy mình khó có thể chấp nhận được cái danh tiếng xấu như vậy.

Thân Ngải Hân lắc đầu: “Không cần phải cảm ơn em, đây cũng coi như là em bù đắp lỗi lầm lúc trước của mình.”

Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Chuyện đã qua thì không nên nhắc lại nữa.”

Thân Ngải Hân cười đáp lại, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn chưa nói gì ở bên cạnh, nói với Đường Ngọc Sở: “Chị Ngọc Sở, em về trước đây, chúng ta sẽ liên lạc lại sau.”

Nói xong, cô ta đứng dậy.

Đường Ngọc Sở hiểu ý của cô ta, mỉm cười nói: “Thật ra em cũng không cần phải vội vàng rời đi như vậy.”

Thân Ngải Hân lắc đầu: “Em không muốn làm bóng đèn đâu.”

Đường Ngọc Sở bất lực, mỉm cười, có lẽ cô ta đã hiểu nhầm mối quan hệ của cô với Ngôn Húc.

Nhưng cô cũng không giải thích, mà mỉm cười nhìn Thân Ngải Hân vui vẻ chạy ra khỏi phòng, còn không quên nháy mắt với cô, che miệng cười, đưa tay lên đóng cửa lại.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng lại rơi vào im lặng.

Đường Ngọc Sở thu lại ánh mắt, lúc lướt qua Ngôn Húc, dừng lại mấy giây, sau đó cúi đầu, suy nghĩ một lúc mới nói: “Anh Ngôn, cảm ơn anh đã dành thời gian đến thăm tôi.”

Hai chữ “Anh Ngôn” trong chốc lát đã kéo dài khoảng cách của hai người.

Đôi mắt phượng xinh đẹp thoáng qua một tia hiu quạnh, giọng nói của Ngôn Húc vẫn rất bình thường: “Tôi nghĩ Thân Ngải Hân có thể làm bạn của cô, vậy tôi cũng có thể làm bạn của cô đúng không.”

Đường Ngọc Sở sững sờ, sau đó ngại ngùng cười nói: “Đương nhiên rồi, anh….”

Nhìn thấy ánh mắt anh ta hơi khó chịu, vội vàng sửa lại: “Ngôn Húc, anh đương nhiên là bạn của tôi.”

Nói xong, cô cười “hì hì” hai tiếng, sau đó oán thầm, không phải chỉ là một cách gọi thôi sao, sao anh ta lại để ý như vậy chứ?

Đương nhiên là Ngôn Húc để ý, rất để ý.

Hai từ anh Ngôn chính là cách xưng hô của những người xa lạ, cảm giác giữa hai người không có tình bạn.

Nhưng anh ta và cô sao có thể không có giao tình được chứ?

Ít nhất anh ta đã cứu cô.

Ngôn Húc nhướng mày, sau đó hỏi: “Sao lại nằm bệnh viện?”

Lúc trước Thân Ngải Hân cũng đã hỏi, nhưng đáp án của cô quá qua loa, trong lòng anh ta cảm thấy nghi ngờ.

Mà một người thông minh như Đường Ngọc Sở, vừa nghe thấy anh ta hỏi như vậy, lập tức hiểu được ý của anh, cho anh ta một đáp án hoàn toàn khác: “Đắc tội với tiểu nhân.”

Tiểu nhân? Đôi mắt phượng của Ngôn Lúc hơi nheo lại: “Cố Ngọc Lam?”

Đường Ngọc Sở xòe hai tay ra: “Quả nhiên những chuyện xấu của tôi và Cố Ngọc Lam đã bị mọi người biết được.”

“Chuyện hôm nay là bút tích của cô?”

Ngôn Húc lại hỏi.

Chuyện hôm này? Nói đến chuyện Cố Ngọc Lam bị lộ ảnh xấu ở trên mạng sao?

Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Không phải, là bạn tốt của tôi vì giúp tôi xả giận nên mới làm như vậy.”

Ngôn Húc gật đầu: “Bạn tốt của cô thật sự rất có lòng.”

“Đương nhiên rồi.” Đường Ngọc Sở kiêu ngạo nhướng mày: “Tôi và cô ấy làm bạn rất nhiều năm, tình cảm rất tốt.”

Nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của cô khi nhắc đến người bạn tốt của mình, ánh mắt của anh ra bất giác trở nên dịu dàng.

Thực ra bọn họ cũng đã quen biết rất nhiều năm.

Anh ta nhìn cô với một ánh mắt rất sâu, trong lòng thầm nói.

Ánh mắt của anh ta quá chuyên tâm, Đường Ngọc Sở bị nhìn đến mức có chút ngại ngùng, đột nhiên nhớ đến những lời Thanh Chiêu nói.

“Chị dâu, em cảm thấy cái tên Ngôn Húc kia thích chị.”

Bân đầu cô còn cảm thấy Thanh Chiêu nói linh tinh, nhưng bây giờ bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, sự cảnh giác của phụ nữ lại bị đánh thức.

Cô đột nhiên cảm thấy có thể Thanh Chiêu nói không sai.

Cô khẽ ho một tiếng, giả vờ không để ý nói: “Ngôn Húc, anh không bận sao?”

Ngôn Húc mặt không biến sắc nhìn cô: “Cô muốn ra lệnh đuổi khách sao?”

“….” Đã bị nhìn ra!

Đường Ngọc Sở cười, lập tức phủ nhận: “Không có, tôi không có ra lệnh đuổi khách.”

Ngôn Húc nhướng mày: “Tôi không bận, nên tôi có thể ở đây thêm một lúc.”

Đường Ngọc Sở lúng túng mỉm cười: “Anh muốn ở bao lâu thì ở.” Chỉ cần đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy có được không!

Nhưng anh ta dùng ánh mắt sâu sắc kia nhìn cô, nhìn thấy sự hoảng loạn trong lòng cô, đặc biệt là sự không thoải mái.

Cô muốn cúi đầu giả vờ đọc sách, nhưng ánh mắt của anh ta quá kịch liệt, cô muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng không được, làm cho cô không tập trung đọc được.

Sau đó, cô thật sự không có cách nào, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh, dùng giọng nói bất lực nói với anh: “Ngôn Húc, anh có thể đừng dùng ánh mắt nhìn nữ chính trong phim truyền hình của anh để nhìn tôi được không?”

Thấy cô bất lực như vậy, Ngôn Húc không khỏi bật cười: “Sao vậy? Không quen sao?”

Nói thừa, đương nhiên là không quen rồi!

Đương nhiên Đường Ngọc Sở không nói thẳng ra như vậy, cô nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: “Anh nhìn tôi như vậy, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ bị hiểu nhầm là anh thích tôi đó.”

Nói xong, cô dè dặt nhìn anh ta, thực ra cô nói như vậy cũng chỉ muốn thăm dò anh ta thôi, xem anh ta có thích cô giống như Thanh Chiêu và cô đang nghi ngờ không.

Căn phòng lại rơi vào im lặng, im lặng đến mức khiến Đường Ngọc Sở có chút ngượng ngừng.

Được rồi, nói chuyện bừa bãi như vậy, ngộ nhỡ Ngôn Húc không thích cô, vậy thật sự rất xấu hổ.

Cô đang nghĩ phải làm sao để tìm cách cứu vãn cục diện này, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp của anh ta.

“Đúng, tôi thực sự rất thích cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.