Sủng Vợ Lên Trời

Chương 209: Chương 209




Đúng, tôi thật sự rất thích cô.

Đột nhiên được một người đàn ông đang rất nổi tiếng tỏ tình, Đường Ngọc Sở sững sờ, rất lâu sau mới hoàn hồn lại.

“Haha…” Cô ngượng ngùng cười để che giấu sự kinh ngạc trong lòng mình, sau đó giả vờ bất mãn trừng mắt với Ngôn Húc: “Đại minh tinh Ngôn Húc, trò đùa này của anh không buồn cười chút nào.”

“Tôi không nói đùa, tôi nói thật.”

Biểu cảm nghiêm túc của anh khiến nụ cười của cô lập tức cứng đờ, cô mím môi, đột nhiên không biết phải làm sao.

Sớm biết anh ta sẽ thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy, cô không nên bồng bột nói ra câu đó.

Được rồi, bây giờ thì thật ngại ngùng! Thật ngại ngùng!

Đường Ngọc Sở thầm mắng mình, nhưng đầu cô cũng nhanh chóng nghĩ cách để giải quyết cái cục diện xấu hổ này.

Lúc này, anh ta lại nói: “Thực ra cô không cần phải cảm thấy có trách nhiệm, thích cô chỉ là chuyện của một mình tôi.

Anh ta nói như vậy, trong lòng Đường Ngọc Sở cảm thấy có rất nhiều cảm xúc xen lẫn với nhau.

Anh đang xoa dịu trái tim cô, không muốn cô khó xử không biết phải làm gì.

“Ngôn Húc, tôi…..”

Đường Ngọc Sở thử lên tiếng, nhưng lại không biết nói như thế nào mới tốt.

Ngôn Húc cười, trong nụ cười còn mang theo một chút buồn bã: “Ngọc Sở, tôi nói với cô tôi thích cô, chỉ là thành thật với tình cảm của mình, không hề muốn nó trở thành gánh nặng của cô.”

Đường Ngọc Sở cắn môi, sau đó đột nhiên bật cười: “Có thể được nam thần quốc dân tỏ tình, nói thế nào cuộc đời này của tôi cũng xem như là viên mãn.”

Ngôn Húc cũng không kiềm chế được cảm xúc đang gào thét trong lòng, anh ta đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Cô gái ngốc, như vậy đã viên mãn, vậy thì cuộc sống của em quá đơn giản rồi.”

Giọng điệu này không hiểu sao lại khiến Đường Ngọc Sở cảm thấy rất quen thuộc, cô sững sờ nhìn anh, hỏi: “Lúc trước chúng ta có quen nhau không?”

Lưng anh ta cứng đờ, nhìn thẳng vào đôi mắt trần đầy sự nghi ngờ của cô, khóe miệng từ từ cong lên.

“Không, chúng ta không quen.”

“Ồ.” Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy cảm giác anh đem lại cho tôi rất quen thuộc, giống như chúng ta đã quen biết từ lâu vậy.”

“Cũng có thể là kiếp trước chúng ta đã từng quen biết nhau.” Ngôn Húc nói đùa.

Đường Ngọc Sở không khỏi bật cười: “Sao có thể có kiếp trước chứ? Đó đều là mê tín dị đoan!”

Ngôn Húc cười, không nói gì.

…..

Lục Triều Dương mở cửa ra, chợt nhận ra trong phòng có một người đàn ông, ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn, đặc biệt là nhìn thấy anh ta đang xoa đầu Đường Ngọc Sở, trong mắt hiện lên ý định giết người.

Mà lúc Đường Ngọc Sở nhìn thấy Lục Triều Dương, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ lại

Trời ơi, không trùng hợp như vậy chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt ua ám của Lục Triều Dương, trong lòng Đường Ngọc Sở thầm hét lên “không xong rồi”, tên này sẽ không hiểu nhầm cô và Ngôn Húc đấy chứ?

Thực ra lúc cửa bị đẩy ra, Ngôn Húc đã nghe thấy động tĩnh, sau đó là hơi thở lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.

Không cần quay đầu lại anh ta cũng biết người đến là ai.

Nhìn thấy biểu cảm “xong đời” của Ngọc Sở, anh ta nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giải thích rõ với anh ta.”

Anh ta lại xoa đầu cô, sau đó đứng dậy, quay người lại, bình tĩnh đối mặt với người đàn ông ngang tài ngang sức với mình.

“Xin chào, Lục tổng.” Ngôn Húc lên tiếng chào hỏi trước, vẻ mặt bình tĩnh.

Đôi mắt đen láy của Lục Triều Dương nheo lại, lộ ra vẻ lạnh, anh trầm giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Nghe nói Sở Sở nằm viện, tôi đến thăm cô ấy.”

Cái đáp án này rất hợp tình hợp lý.

“Triều Dương, Ngôn Húc đi cùng với Thân Ngải Hân, nhưng Thân Ngải Hân có việc nên đi trước rồi.”

Đường Ngọc Sở lo lắng Lục Triều Dương nghĩ nhiều cùng vội vàng giải thích.

Lục Triều Dương nhìn về phía cô gái đang sự sợ hãi và lo lắng, trong lòng khẽ thở dài, cô cảm thấy anh không tin cô sao?

“Lục tổng đến rồi, vậy tôi cũng không ở lại nữa.” Ngôn Húc quay đầu nói với Đường Ngọc Sở: “Sở Sở, tôi đi trước đây.”

“Ừ, đi thong thả.” Tất cả sự quan tâm của Đường Ngọc Sở lúc này đang đặt trên người Lục Triều Dương, thái độ đối với anh ta cũng rất lạnh nhạt.

Đôi mắt Ngôn Húc lóe lên một tia thất vọng, liếc nhìn cô, sau đó đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

Lục Triều Dương nhìn Đường Sở Ngọc, sao đó cũng quay người rời đi.

Trời ơi, Lục Triều Dương đi theo làm gì?

Trong lòng Đường Ngọc Sở vô cùng ngạc nhiên, vội vàng vén chăn, xuống giường, không thèm đi dép trực tiếp đi chân trần đuổi theo.

Ngôn Húc vừa đi vừa đội mũ, đeo kình lên, lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói.

“Anh Ngôn.”

Dừng lại, quay người lại, chỉ thấy Lục Triều Dương đang đứng cách anh ta mấy bước nhìn anh ta.

“Lục tổng có chuyện gì sao?” Ngôn Húc hỏi.

“Anh Ngôn, anh thích Sở Sở.”

Đây là một câu khẳng định.

Ngôn Húc cũng hơi ngạc nhiên, nhướng mày, khóe miệng cong lên: “Lục tổng ra đây chỉ muốn nói với tôi điều này sao?’

Lục Triều Dương không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh ta, vô hình chung tạo cho người khác một áp lực rất lớn.

Nhưng Ngôn Húc là ai chứ, chưa kể đến lai lịch không rõ ràng, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi anh ta có thể đạt được vị trí cao như vậy trong làng giải trí đã chứng tỏ anh ta là một người không đơn giản.

Vì vậy anh ta cũng không để Lục Triều Dương vào trong mắt, anh ta cười, tiếng cười trầm thấp, giữ lông mày là sự chế nhạo: “Lẽ nào Lục tổng không có lòng tin với chính mình?”

Nghe thấy vậy, Lục Triều Dương cũng từ từ nhếch khóe miệng: “Anh Ngôn nghĩ nhiều rồi.”

Ngôn Húc nhướng mày, chỉ nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi chỉ muốn khuyên anh Ngôn cách xa Sở Sở một chút, tránh cho cô ấy bị tổn thương. Dù sao bên cạnh anh Ngôn cũng có không ít hổ báo.”

Nói xong, anh liếc nhìn Ngôn Húc đầy ẩn ý, sau đó quay người đi vào trong phòng bệnh.

Lục Triều Dương, là người thừa kế của nhà họ Lục, một trong bốn gia tộc lớn ở Bắc Ninh, là một nhân vật không thể xem thường.

Nhưng chỉ cần là gia tộc giàu có, bên trong nhất định sẽ có tranh đấu, tranh giành quyền lợi, lúc nào đó sẽ giết một người cũng không phải là điều không thể, một gia đình như vậy thật sự hợp với Sở Sở sao?

Lục Triều Dương nói hổ báo bên cạnh anh ta không ít, nhưng bản thân anh cũng đang ở trong hang sói, chỉ cần buông lỏng một chút là sẽ bị cắn.

Anh ta làm thế nào mới có thể bảo vệ an toàn cho Sở Sở?

Khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt, Ngôn Húc đeo khẩu trang lên, quay người rời đi.

Ngày tháng còn dài, mọi thứ đều có thể thay đổi.

…..

Đường Ngọc Sở dán sát tai vào cửa, muốn nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì không, nhưng cánh cửa này cách âm quá tốt, cô làm thế nào cũng không nghe được gì cả.

Đúng lúc cô nản lòng muốn quay lại giường, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, cô đang đứng ở sau cửa đã bị đập vào.

“A!” Cô đau đớn hét lên.

Lục Triều Dương đi vào, nghe thấy âm thanh, lông mày nhíu chặt lại, kéo cửa ra, chỉ thấy cô đang che trán, ủy khuất nhìn anh.

Vô cùng vô tội.

Lục Triều Dương không khỏi bật cười.

Thấy anh cười, Đường Ngọc Sở bât mãn đánh anh một cái: “Cười cái gì mà cười, đầu của em bị cánh cửa đập vào mà anh còn dám cười.”

Lục Triệu Dương nhịn cười, bước lên ôm lên.

Đường Ngọc Sở khẽ hét lên, sao đó ngoan ngoãn dựa đầu vào vai anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của anh, trong lòng có chút chột dạ.

Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Lục Triều Dương liếc nhìn cô, sau đó ánh mắt lại rơi xuống bàn chân trắng nõn của cô.

Nhẹ giọng mắng: “Mặt đất lạnh như vậy, sau này không được đi chân trần trên đất.”

Nghe thấy vậy, Đường Ngọc Sở nhìn xuống chân mình, dưới ánh mắt của anh, cô không thoải mái co quắp ngón chân lại, lẩm bẩm trả lời: “Em biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.