Sủng Vợ Lên Trời

Chương 260: Chương 260




Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ứng Tiêu Tiêu, Đường Ngọc Sở tức giận lườm cô rồi nói: “Vì nó hiện lên rất rõ nên ai cũng có thể nhìn ra.”

“Được rồi.” Ứng Tiêu Tiêu chề môi nói: “Quả thật tớ và anh ta đã quen nhau từ rất sớm, hơn nữa anh ta còn là... con một người bạn của ba tớ.”

“Có phải chuyện này không chỉ đơn giản như vậy đúng không?” Nếu chỉ có quan hệ như thế, cô ấy đâu cần dùng thái độ tồi tệ đó để nói chuyện với người ta?

Ứng Tiêu Tiêu mím chặt môi, nhìn Lục Thanh Chiêu, sau đó im lặng một lúc rồi mới nói: “Anh ta là bạn trai cũ của tớ.”

“Bạn trai cũ của cậu?!” Đường Ngọc Sở kinh ngạc thốt lên, mối quan hệ này đã nói rõ tại sao Tiêu Tiêu lại có thái độ tồi tệ như thế.

Đúng lúc này, Lục Thanh Chiêu bật cười thành tiếng: “Ôi mẹ ơi, quả nhiên tôi đoán đúng rồi.”

Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày: “Anh đoán cái gì?”

“Tôi đoán cô đối xử với Tống Mạc như thế, chắc chắn giữa hai người từng có mâu thuẫn nào đó về mặt tình cảm, bằng không một người phụ nữ đâu thể đối xử như vậy với một người đàn ông.” Lục Thanh Chiêu nhún vai nói: “Không ngờ tôi thật sự đoán đúng rồi. Tôi đúng là thông minh mà.”

Mặt Ứng Tiêu Tiêu cứng đờ, ánh mắt lóe lên tia tức giận, hung hăng lườm anh: “Đúng, anh thông minh, cực kỳ thông minh.”

Lục Thanh Chiêu sờ mũi khó hiểu, anh buồn bực nhìn về phía Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, em lại chọc cô ấy chỗ nào vậy?”

Đường Ngọc Sở mỉm cười rồi hỏi: “Cậu hẹn hò với Tống Mạc từ khi nào vậy? Sao tớ không biết?”

Cô quen cô ấy nhiều năm như vậy, nên nắm rõ cô ấy đã hẹn hò với mấy người bạn trai, nhưng không hề có Tống Mạc.

Chẳng lẽ là cô ấy hẹn hò với anh ta trong ba năm ở nước ngoài.

“Tớ đã hẹn hò với anh ta khi ở nước ngoài.”

Câu trả lời của Ứng Tiêu Tiêu đúng lúc chứng thực cho suy đoán của Đường Ngọc Sở.

“Vậy tại sao hai người lại chia tay?”

Nhìn Tống Mạc cũng không tệ, hơn nữa anh ta còn là mẫu người Tiêu Tiêu thích, sao hai người lại chia tay chứ? Hơn nữa sau khi chia tay, Tiêu Tiêu còn cực kỳ căm hận người ta.

“Bọn tớ không hợp nhau.” Ứng Tiêu Tiêu trả lời qua loa.

Ba chữ “không hợp nhau” này bao gồm rất nhiều tình tiết không muốn cho người khác biết, nhưng nhìn cô ấy có vẻ không muốn nói, nên Đường Ngọc Sở không truy hỏi nữa, chỉ cười nhạo nói: “Tiêu à, người ta còn cố ý đi xem mắt với cậu, có phải người ta vẫn chưa dứt tình với cậu không?”

“Phi!” Ứng Tiêu Tiêu nhổ nước bọt, khinh thường nói: “Chưa dứt tình cái quỷ gì! Chẳng qua là thấy nhà tớ không đơn giản nên muốn quay lại thôi.”

Nghe cô ấy nói vậy, Đường Ngọc Sở không khỏi bật cười: “Tiêu Tiêu, cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết hay xem phim nhiều thế, sao Tống Mạc có thể là hạng người như vậy?”

Một người đàn ông có vẻ ngoài dịu dàng như ngọc như vậy, có nhìn thế nào cũng không giống hạng người có tâm cơ?

“Cậu không hiểu câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong à?” Ứng Tiêu Tiêu hừ lạnh.

“Anh ta là giáo sư được Viện Y học Khoa học Quốc gia mời về từ nước ngoài đúng không?”

Đúng lúc này, Lục Thanh Chiêu bỗng hỏi một câu.

“Sao anh biết?” Ứng Tiêu Tiêu nhìn anh nghi ngờ: “Anh điều tra người ta à?”

Lục Thanh Chiêu không trả lời cô, mà quay đầu nói với Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, chị còn nhớ anh cả từng nói với chị về Trung tâm nghiên cứu Y Dược ở Mỹ không?”

Đường Ngọc Sở gật đầu: “Nhớ chứ.”

“Lúc đó khi đi điều tra, em đã nhìn thấy tên Tống Mạc này trong danh sách nhân viên ở Trung tâm nghiên cứu. Em còn tò mò không biết tại sao lại có tên người nước T, nên...”

Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Em cố ý đi điều tra người này, hôm nay lúc nhìn thấy anh ta, em liền cảm thấy rất quen, đến khi anh ta nói tên mình ra, em mới nhớ ra anh ta là nhân viên trong Trung tâm nghiên cứu Y Dược ở Mỹ.”

“Có khi nào cậu nhớ nhầm không?” Trong ấn tượng của Đường Ngọc Sở, hình như Trung tâm nghiên cứu này chỉ nghiên cứu điều chế ra mấy loại thuốc bất hợp pháp, thậm chí còn là loại thuốc gây chết người, nhìn Tống Mạc có vẻ không giống với người sẽ làm ra chuyện như vậy.

Lục Thanh Chiêu mỉm cười: “Chị dâu, chị không tin em, mà đi tin tên Tống Mạc kia à?”

“Thật ra Lục Thanh Chiêu nói rất đúng, Tống Mạc không vô hại như vẻ bề ngoài của anh ta đâu, thật ra nội tâm anh ta rất đen tối.” Ứng Tiêu Tiêu khẽ híp mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc làm người khác không thể nhìn thấu.

Đường Ngọc Sở nhướng mày: “Tiêu Tiêu, dù gì cậu cũng có một phần tình cảm không vui với anh ta, nên lời nói của cậu rất chủ quan, cũng không đáng tin.”

“Nhưng...” Thấy sắc mặt bỗng thay đổi sắp nổi giận của Tiêu Tiêu, cô liền chuyển hướng: “Nhưng tớ không thể lấy ấn tượng đầu tiên của mình ra để phán đoán người đó tốt hay xấu, vì như vậy cũng rất chủ quan.”

“Chị dâu, nếu chị cảm thấy hứng thú, em có thể gửi tài liệu của Tống Mạc cho chị xem.” Dù gì lời nói suông cũng không đáng tin, chỉ có bằng chứng mới là thứ quyết định.

“Được.” Đường Ngọc Sở gật đầu: “Như vậy tôi cũng có thể hiểu rõ bạn trai cũ của Tiêu Tiêu là người như thế nào.”

“Cậu nói xem có đúng không Tiêu Tiêu?” Cô nhìn Tiêu Tiêu cười dịu dàng, nụ cười chứa đầy sự hứng thú.

“Tùy cậu.” Ứng Tiêu Tiêu cầm ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm với vẻ mặt mất hứng.

“Vậy Thanh Chiêu, cậu về gửi tài liệu qua email của tôi đi.” Đường Ngọc Sở thấy cô ấy không có ý kiến gì, nên quay đầu nói với Lục Thanh Chiêu.

Lục Thanh Chiêu liền gật đầu: “Được, khi nào về em sẽ gửi cho chị ngay.”

Đường Ngọc Sở mỉm cười, rồi cầm ly cà phê đưa lên miệng, vừa khẽ nhấp một ngụm, vừa đăm chiêu nhìn Ứng Tiêu Tiêu.

Tống Mạc thật sự là hạng người như bọn họ nói ư?

Anh ta là người đen tối, tâm cơ, làm chuyện bất hợp pháp sao?

...

Màn đêm dần buông xuống, đèn đường được bật sáng, ánh đèn neon lấp lánh rực rỡ càng tô điểm cho sự sầm uất náo nhiệt trong toàn thành phố.

Một chiếc Maybach màu xám chạy vững vàng trên đường, Đường Ngọc Sở ngồi trên ghế phụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tia sáng bên đường xuyên qua cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, lúc sáng lúc tối.

Nhân lúc đợi đèn đỏ, Lục Triều Dương khẽ nghiêng người, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Đường Ngọc Sở đang ngây người, đôi môi mỏng hơi mở ra: “Sở Sở...”

Nghe thấy tiếng anh gọi, mắt cô liền chuyển động, vừa quay đầu đã bắt gặp đôi mắt đen láy đầy ý cười của anh, cô khẽ cười hỏi: “Sao anh lại dừng xe?”

“Anh chờ đèn đỏ.” Anh vươn tay giúp cô vén lại mấy sợi tóc rối ra sau tai, rồi dịu dàng hỏi: “Em đang nghĩ gì mà nghiêm túc thế?”

“Anh đoán thử xem!” Cô cười tinh nghịch.

“Ừm...” Lục Triều Dương thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Rồi anh nói: “Em đang nghĩ tối nay chúng ta sẽ ăn gì?”

Đường Ngọc Sở giả vờ bất mãn chu môi lên: “Trong mắt anh, em là người chỉ biết suy nghĩ mấy chuyện tẻ nhạt này à?”

Lục Triều Dương khẽ cười ra tiếng, rồi vươn tay nhéo mũi cô cưng chiều: “Vậy em nói thử xem em đang nghĩ chuyện không tẻ nhạt gì.”

Đường Ngọc Sở mím môi suy nghĩ một lát rồi nói: “Chính là chuyện về Trung tâm nghiên cứu ở Mỹ mà anh từng nói với em lúc trước đó.”

“Sao thế?”

“Là thế này...”

Đường Ngọc Sở đang định nói thì phía sau vang lên tiếng còi xe chói tai.

Lục Triều Dương quay đầu nhìn thì thấy đèn xanh rồi.

“Lát nữa tới nhà hàng, em cứ từ từ nói cho anh nghe.”

Nói xong, anh khởi động xe chạy về phía nhà hàng trong tiếng còi xe inh ỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.