Biệt thự nhà họ Đường.
Triệu Uyển Nhan bưng một chén canh còn nóng hôi hổi đi tới trước cửa một căn phòng trên tầng hai.
“Ngọc Lam, mẹ vào được không?” Giọng nói của bà cẩn thận từng li từng tí.
Trong phòng không có tiếng động nào, bà nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn, cả căn phòng mờ tối.
Triệu Uyển Nhan giơ tay bật công tác điện trên tường theo bản năng, lúc này trong phòng có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Không được bật đèn!”
Trong lòng Triệu Uyển Nhan run rẩy, vội vàng rụt tay về, sau đó thì trợn mắt tìm thứ gì đó ở trong căn phòng mờ tối.
“Ngọc Lam, mẹ nấu cho con một bát canh, con ăn canh nhé?”
“Con nói rồi con không ăn.”
“Nhưng mà....”
Triệu Uyển Nhan tiến lên trước một bước, còn định nói gì đó, đột nhiên có một món đồ bị ném tới bên chân bà, bà sợ hãi thét lên, chén canh trong tay không giữ chặt được nên lập tức rơi xuống sàn nhà.
Bát vỡ, canh đổ.
“Cút đi!”
Tiếng mắng chửi không hề nể nang, tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Triệu Uyển Nhan không nhịn được mà nổi cơn tam bành, xoay người bước một bước thật dài, “tách tách” bật điện lên.
Căn phòng mờ tối lập tức sáng trưng.
Bây giờ, Triệu Uyển Nhan nhìn thấy rõ ràng người vùi trên giường, sắc mặt tái mét đi tới, vỗ đầu rồi mắng: “Cố Ngọc Lam, sao con lại không có tiền đồ quá vậy? Chỉ là một thằng Bùi Hằng Phúc mà khiến con tự biến mình thành rẻ mạt thế à? Con có tự tìm đường chết cho mình, tên Bùi Hằng Phúc đó cũng không thèm nhìn con một cái.”
Cố Ngọc Lam nằm trên giường, đầu tóc rối bời gương mặt bẩn thỉu, không hề tức giận, hoàn toàn mất hết bộ dạng khí phách khi trước.
Thấy cô như thế, dù sao cũng là con gái của mình, cơn giận của Triệu Uyển Nhan cũng vơi bớt hơn nửa.
Bà thở dài, ngồi lên mép giường, đau lòng cầm tay Cố Ngọc Lam: “Ngọc Lam à, nếu con tiếp tục chán nản thế này, vậy những việc khi trước mà chúng ta làm đều uổng công vô ích cả rồi.”
“Tuy ba con chưa tỉnh lại, nhưng Đường Ngọc Sở đã chuẩn bị đưa ông ấy sang Mỹ chữa bệnh, nói không chừng một hôm nào đó sẽ tỉnh lại, vậy thì chuyện của chúng ta sẽ không giấu được nữa.”
Nghe thấy thế, cuối cùng Cố Ngọc Lam cũng có phản ứng, cô ngẩng đầu trợn mắt nhìn mẹ, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Đừng có ngạc nhiên, lời mẹ nói đều là thật. Nếu con cứ tiếp tục rẻ mạt như thế, Đường Ngọc Sở sẽ chê cười, càng ngày càng đắc ý, còn con đến cuối cùng sẽ không có gì cả, cả đời chỉ là câu chuyện cười.”
Cố Ngọc Lam nghe lời nói của bà, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm.
Triệu Uyển Nhan thấy cô nghiêm túc lắng nghe lời nói của mình thì vỗ lên tay cô rồi đứng dậy: “Ngọc Lam, muốn đi làm việc gì thì đi làm đi, không chỉ có mẹ giúp con, cũng sẽ có người khác giúp con.”
Nói xong, Triệu Uyển Nhan xoay người định đi thu dọn chén canh trên sàn nhà, lúc này từ phía sau vang lên giọng nói của Cố Ngọc Lam: “Mẹ, xin lỗi đã khiến mẹ lo lắng.”
Nghe được câu này, mắt Triệu Uyển Nhan lập tức đỏ hoe, bà xoay người, giọng điệu kiên định nói với Cố Ngọc Lam: “Ngọc Lam, con yên tâm, mẹ nhất định giúp con đoạt lại Đường Thị, dù có phải trả giá thế nào đi nữa.”
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà Cố Ngọc Lam cảm thấy mẹ khác hẳn người mẹ nhát gan lo trước lo sau khi trước, trở nên rất kiên định.
“Mẹ, mẹ định giúp con như thế nào?” Đây là chuyện mà Cố Ngọc Lam rất tò mò.
“Tìm ba con...” Vừa nói ra khỏi miệng, Triệu Uyển Nhan lập tức nhận ra không đúng nên vội vàng đổi giọng: “Đến lúc đó con sẽ biết.”
Sau đó, bà vội vã xoay người đi tới chỗ chén canh rơi xuống, ngồi chồm hổm nhặt mảnh vỡ.
Trên chiếc giường sau lưng bà, ánh mắt Cố Ngọc Lam thâm trầm nhìn bà chằm chằm, như có điều suy nghĩ.
Một lúc lâu, Cố Ngọc Lam hỏi: “Mẹ, khi nào Đường Ngọc Sở đưa Đường Tùng đi Mỹ vậy?”
“Trong mấy ngày nay thôi. Đang làm thủ tục rồi.”
Mấy ngày nay? Trong mắt Cố Ngọc Lam lóe lên sự độc ác: “Mẹ, mẹ muốn nhìn thấy cảnh tượng Đường Ngọc Sở đau đớn tuyệt vọng không?”
“Con định làm gì?” Triệu Uyển Nhan hỏi.
“Chẳng phải Đường Ngọc Sở rất quan tâm ba cô ta sao? Vậy cứ để Đường Tùng biến mất khỏi thế giới này đi.” Vừa nói, trên môi Cố Ngọc Lam vừa hiện lên một nụ cười nhạt âm hiểm.
“Con định...” Tuy đã đoán được cô sẽ làm thế, nhưng trong lòng Triệu Uyển Nhan vẫn kinh sợ.
“Loảng xoảng!”
Ngoài phòng đột nhiên có một tiếng động lạ vang lên, Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam nhìn nhau, sau đó đuổi theo.
Nếu lời nói của hai người bọn họ bị người ta nghe thấy thì nguy mất.
Triệu Uyển Nhan vừa chạy ra ngoài thì nhìn thấy bác Triệu đang vội vàng đi xuống lầu.
Sự lạnh lùng hiện lên trong mắt, Triệu Uyển Nhan hô lên: “Bác Triệu.”
Bác Triệu nghe thấy tiếng, chân dừng bước, xoay người lại cung kính hỏi: “Bà chủ, bà gọi tôi có việc gì không?”
Triệu Uyển Nhan đi tới, mắt híp lại: “Bác Triệu, ban nãy bác nghe được gì đó rồi đúng không?”
Trong mắt bác Triệu thoáng hiện sự bối rối, tuy rất nhanh nhưng vẫn bị Triệu Uyển Nhan nhìn thấy.
“Làm gì có, tai tôi bị lãng nên không nghe được gì.”
Ông ta đang nói dối, ông ta đã nghe thấy.
Như vậy thì không thể giữ ông ta lại.
Trong mắt lóe lên sự nghiêm túc, Triệu Uyển Nhan liếc nhìn cầu thang sau lưng ông ta, trong đầu chợt lóe một ý nghĩ, bà chậm rãi đến gần bác Triệu: “Bác Triệu, chắc bác biết chuyện gì là bác nên nghe nên nói, tốt nhất là giữ kín cái miệng của mình, nếu không...”
Triệu Uyển Nhan nham hiểm cười: “Kết cục của bác sẽ thảm như Đường Tùng vậy đó!”
“Bà...” Vì bị bà áp sát, bác Triệu chỉ có thể lùi về sau, bây giờ nghe bà trắng trợn nói thế thì lập tức trợn trắng mắt, khó tin trợn mắt nhìn bà: “Bà chủ, ông chủ đối xử với bà tốt như thế, sao bà lại...”
“Ông ta đối xử tốt với tôi?” Triệu Uyển Nhan cười thành tiếng, trong mắt đầy sự căm hận: “Ông ta chỉ xem tôi như bảo mẫu, để tôi chăm lo cho cái nhà này thôi.”
“Ông chủ...” Bác Triệu còn muốn nói lại mấy câu cho ông chủ nhà mình, ai ngờ chân bước hụt, cả người ngã ra sau.
Lúc ngã xuống, ông ta nghe thấy giọng nói của Triệu Uyển Nhan: “Bác Triệu, đừng trách tôi độc ác, ai bảo ông nghe thấy lời nói của tôi và Ngọc Lam chứ. Ông cứ đi xuống trước, ông chủ nhà ông sẽ sớm đi theo ông thôi.”
Ở trong phòng Cố Ngọc Lam nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng vật nặng gì đó rơi xuống, nhanh chân chạy ra.
Cô thấy mẹ đứng trước cầu thang bèn đi tới: “Mẹ, mẹ đang nhìn...”
Hai chữ gì đó còn chưa kịp nói ra, cô đã thấy có người nằm dưới cầu thang, lập tức trọn mắt hô lên: “Mẹ, mẹ lại giết bác Triệu?”
Triệu Uyển Nhan quay đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Mẹ không giết ông ta, là ông ta tự té xuống thôi.”
Không biết tại sao mà Cố Ngọc Lam cảm thấy mẹ cười lúc này trông rất rợn người, cô ta không khỏi rùng mình.
Liếc nhìn bác Triệu nằm trên đất, máu ở dưới người đã lan ra, cô quay đầu không dám nhìn, sau đó thì hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Chỉ nghe thấy Triệu Uyển Nhan hô một tiếng: “Anh đi ra đi.”
Cố Ngọc Lam buồn bực nhìn mẹ, không hiểu bà đang bảo ai đi ra.
Khoảng chừng mấy giây sau, một người đàn ông lạ mặt đi ra từ một căn phòng bên cạnh.