Sủng Vợ Lên Trời

Chương 265: Chương 265




Mới sáng sớm, Tô Lân đã bị những cuộc gọi liên hoàn đầy điên cuồng của ông chủ nhà mình đánh thức.

Trong lòng anh ta sợ hãi nhận điện thoại, giọng nói lạnh như băng của ông chủ lập tức truyền tới.

“Tô Lân, qua bệnh viện thành phố. Hạn cho anh chạy tới trong mười phút!”

Hoàn toàn không để cho anh ta có cơ hội nói chuyện, bên kia đã cúp máy luôn.

Tô Lân cầm điện thoại với vẻ mặt ngỡ ngàng. Tổng giám đốc đã gây ra chuyện gì ầm ĩ bên ngoài vậy?

Bảo anh ta chạy tới bệnh viện thành phố trong mười phút à?!

Hóa ra tổng giám đốc xem là anh ta lái phi cơ!

Cho dù trong lòng OOXX đủ loại, Tô Lân vẫn chấp nhận số phận bò dậy.

Ai bảo người ta là sếp, anh ta là cấp dưới chứ?

Tô Lân thật sự lái ô tô như máy bay, thật may đang lúc sáng sớm, trên đường cũng ít xe, bằng không anh ta sẽ không thể xông vào phòng bệnh trong mấy giây cuối cùng của mười phút đâu.

Vừa nhìn thấy anh ta, Lục Triều Dương cúi đầu liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian vừa vặn.”

“...” Tô Lân nghẹn lời. Anh còn thật sự bấm đồng hồ tính giờ à!

Anh đủ rảnh rỗi đấy!!!

Trong lòng oán thầm xong, Tô Lân đi tới, cung kính hỏi: “Tổng giám đốc, ngài vội tìm tôi qua như vậy là có chuyện gì cần căn dặn sao?”

Tầm mắt Lục Triều Dương thản nhiên liếc nhìn anh ta, sau đó nói: “Lấy bản gốc video giám sát phòng bệnh này cho tôi.”

“Dạ?” Tô Lân sửng sốt: “Nhưng tôi không mang theo laptop.”

Vừa nói ra lời này, Tô Lân cảm giác được rõ ràng quanh người sếp có khí lạnh bao phủ, vội vàng nói: “Để tôi về lấy laptop ngay bây giờ.”

Anh ta nói xong lại muốn xoay người đi ra ngoài.

“Không cần. Gọi điện thoại cho Thanh Chiêu, bảo cậu ta mang tới.”

“Được ạ.” Tô Lân vội ra ngoài gọi điện thoại, đỡ phải ở lại thêm một giây lại chọc cho ông chủ tức giận.

“Tô Lân đâu?” Đường Ngọc Sở ra khỏi phòng vệ sinh nhưng không thấy Tô Lân buồn bực hỏi.

Trong phòng vệ sinh, cô hình như có nghe được giọng nói của Tô Lân mà? Sao vừa đi ra lại không thấy người đâu chứ?

“Ra ngoài gọi điện thoại.” Lục Triều Dương thản nhiên đáp.

“À.” Đường Ngọc Sở mím môi, sau đó nhìn quanh và nghi ngờ hỏi: “Triều Dương, anh thật sự lắp camera theo dõi trong phòng à?”

“Có lắp. Lúc đó ba vào ở, anh bảo Tô Lân qua lắp camera theo dõi để đề phòng bất trắc.”

Đường Ngọc Sở lập tức xấu hổ. Cô là con gái ruột của ba mà còn chẳng suy nghĩ nhiều như vậy. Anh lại thay cô suy nghĩ cẩn thận cho ba. So sánh xuống, bản thân mình là một đứa con gái hình như hơi thất bại.

Chẳng qua thất bại nhưng đồng thời cô vẫn thấy rất cảm động, cảm động vài anh đã lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy cho mình.

“Triều Dương, cảm ơn.” Cô mỉm cười và khẽ nói một câu.

Mày kiếm của Lục Triều Dương hơi nhướng lên, cong môi nói: “Vợ, đây là chuyện anh nên làm thôi. Giữa vợ chồng không cần khách sáo như vậy.”

Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần phải nói ra hết.

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng, ánh mặt trời lúc sáng sớm đã chiếu vào trong phòng, cả gian phòng sáng sủa.

...

Lục Thanh Chiêu cầm máy vi tính chạy tới bệnh viện. Sau khi giao laptop cho Tô Lân, anh ta đi tới bên giường bệnh, quan sát tình hình của Đường Tùng rồi ngước mắt nhìn về phía Đường Ngọc Sở ngồi ở bên kia giường: “Chị dâu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ống thở bị cắt đứt, sáng sớm mới cứu người lại được.”

Đáp án là lời ít mà ý nhiều.

Lục Thanh Chiêu lập tức hiểu ra, quay đầu nhìn về phía Tô Lân đang lấy video theo dõi ra thẻ nhớ: “Cho nên bây giờ các người muốn kiểm tra video giám sát xem là ai đã cắt ống thở, đúng không?”

Đường Ngọc Sở gật đầu: “Ừ, bọn chị đã biết là ai rồi, xem video giám sát chẳng qua để xác định có phải là người kia hay không thôi.”

“Ai vậy?” Lục Thanh Chiêu tò mò hỏi.

“Cũng là người em quen biết đấy.” Đường Ngọc Sở không nói thẳng cho anh ta biết mà để anh ta tự đoán.

Người anh ta quen biết à? Còn là người có thể ra tay độc ác với ba chị dâu sao?

Trong đầu anh ta chợt lóe lên một người được chọn, anh ta hỏi dò: “Cố Ngọc Lam sao?”

Đường Ngọc Sở nhướng mày: “Không khác lắm.”

Lời này vừa nói ra, Lục Thanh Chiêu đã hoàn toàn hiểu rõ, lập tức buột miệng nói ra: “Là Triệu Uyển Nhan, mẹ của Cố Ngọc Lam à?”

“Thanh Chiêu, cậu vẫn rất thông minh đấy.” Đường Ngọc Sở mỉm cười nói đùa.

“Đúng vậy.” Lục Thanh Chiêu kiêu ngạo nhướng mày, sau đó nói tiếp: “Triệu Uyển Nhan điên rồi sao? Bà ta thế mà lại muốn giết chết chồng của mình, nếu không phải bị điên thì chính là lương tâm bị chó ăn.”

Anh ta nói xong lại cảm thấy không thích đáng, thay lời: “Không đúng, lại lương tâm của bà ta xấu xa tới mức chó cũng chẳng thèm ăn.”

“Chị cũng cảm thấy bà ta điên rồi.” Đường Ngọc Sở không cười nữa, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén: “Tốt nhất là bà ta điên rồi, nếu không chị có thể làm cho bà ta điên thật!”

“Khí phách hơn người đấy, chị dâu.” Lục Thanh Chiêu kinh ngạc nhìn cô.

Đường Ngọc Sở liếc nhìn anh ta: “Vậy cậu sẽ giúp chị dâu chứ?”

“Đó là đương nhiên rồi. Chỉ cần chị dâu nói một câu, em có lên núi đao xuống chảo dầu cũng không từ chối.”

Đường Ngọc Sở:...

Tô Lân đứng bên cạnh nghe vậy không nhịn được cười cười ra thành tiếng.

“Cậu ba, mạnh miệng cũng không thể nói bậy được đâu. Nhỡ mợ chủ thật sự muốn cậu lên núi đao xuống chảo dầu, vậy chẳng phải cậu sẽ lúng túng à.”

Tô Lân nói xong còn rất vui vẻ, hoàn toàn không ý thức được lời này vừa nói ra sẽ có hậu quả nghiêm trọng tới mức nào.

Lục Thanh Chiêu đen mặt: “Tô Lân, gần đây gan anh lớn rồi đúng không?”

“Không có, gan lại lớn như vậy thì không thể béo lên được đâu.” Tô Lân nghiêm trang nói, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang tới gần mình.

Lục Thanh Chiêu híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía Lục Triều Dương vẫn không nói gì: “Anh cả, gần đây có phải ông cụ nhà chúng ta định xây dừng một thành phố nhỏ ở Nam Phi không? Có phải ông cụ đang lo không có ai có thể đến công ty bên kia quản lý không?”

Lục Triều Dương gật đầu: “Đúng là có chuyện này. Sao vậy? Em chọn được người nào thích hợp à?”

“Có, cũng không biết anh cả có nỡ thả người hay không?”

Không hiểu sao Tô Lân chợt lấy gió lạnh từ phía sau thổi tới làm rùng cả mình, anh ta theo bản năng nhìn về phía đám người Lục Triều Dương.

Chỉ thấy cậu ba hơi híp mắt, trên miệng cười đầy ẩn ý sâu xa: “Em thấy Tô Lân chính là người thích hợp để lựa chọn đó.”

Lời này vừa nói ra lại chẳng khác nào sét đánh đến trên người Tô Lân, anh ta lập tức sốc rồi.

What?!

Đây là muốn đuổi anh ta đến Nam Phi sao?

Anh ta không muốn đâu!

“Cậu ba, cảm ơn cậu đã ưu ái, tôi nghĩ tôi không thể đảm nhiệm được công việc quan trọng như vậy đâu.” Tô Lân cố nặn ra một nụ cười, mồ hôi lạnh từ bên thái dương chảy xuống.

Trong lòng anh ta đang tương đối sợ hãi. Chẳng may mà tổng giám đốc thật sự gật đầu đồng ý thì phải làm thế nào chứ?

Lục Triều Dương thản nhiên liếc nhìn vẻ khẩn trương của anh ta, trong đôi mắt đen láy chợt lóe sáng, khóe miệng mơ hồ cong lên: “Thanh Chiêu, anh thấy thử có thể thương lượng với ông già về đề nghị này của em.”

Tô Lân rối bời trong gió, anh ta dường như đã nhìn thấy cuộc sống của mình sẽ không tốt trong cả khoảng thời gian dài sau đó rồi.

Thấy vẻ mặt sống không còn gì lưu luyến của Tô Lân, Đường Ngọc Sở không đành lòng, khẽ mắng: “Hai người không cần dọa Tô Lân nữa, nếu chẳng may dọa cho anh ta chạy mất thì được một mất mười đấy.”

Sau đó, cô dịu dàng nói với Tô Lân: “Tô Lân, đừng nghĩ lời bọn họ nó là thật. Bọn họ chỉ đang cố ý dọa anh ta thôi.”

Tô Lân chớp chớp mắt. Nếu nói cậu ba cố ý dọa anh ta còn được, nhưng tổng giám đốc á?

Anh ta nhìn về phía tổng giám đốc, chỉ thấy tổng giám đốc thản nhiên đối diện với anh ta: “Anh là trợ lý của tôi, nếu ngay cả chút sợ hãi này còn không chịu nổi, vậy tôi cần anh có ích gì chứ.”

Những người khác lập tức im lặng, trong lòng đều thầm than, sao da mặt anh có thể dày như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.