Sủng Vợ Lên Trời

Chương 266: Chương 266




Nhìn thấy ba người bọn họ đều tỏ vẻ cạn lời nhìn mình chằm chằm, Lục Triều Dương không được tự nhiên khẽ ho khan một tiếng, sau đó nhìn Tô Lân, cau mày nói: “Video đã xong chưa?”

Tô Lân hơi sửng sốt, sau đó vội vàng gõ mấy cái lên bàn phím máy tính, quay màn hình về phía bọn họ: “Đây chính là video giám sát từ tối đến nửa đêm hôm qua.”

Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu vội vàng tiến sát lại gần, mở to hai mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Trong video, lúc đầu rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bọn họ chỉ nghe thấy tiếng ‘tích tích’ của dụng cụ theo dõi.

Qua chừng mấy phút nữa, cửa được đẩy ra từ bên ngoài, có người đi vào.

Thông qua thân hình và cách ăn mặc, Đường Ngọc Sở nhận ra người trong video chính là Triệu Uyển Nhan.

Chỉ thấy bà ta chậm rãi bước đến trước giường bệnh, ngay sau đó, trong video truyền đến tiếng nói của Triệu Uyển Nhan.

“Lão Đường, từ khi tôi đi theo ông đến bây giờ cũng được hai mươi năm rồi nhỉ. Có thể nói tôi đối xử với ông thật lòng thật dạ, cũng hết lòng hết dạ chăm lo tất cả của nhà họ Đường, để ông có thể yên tâm bận bịu sự nghiệp của mình. Nhưng chân thành và tận tâm của tôi lại đổi được bạc tình bạc nghĩa của ông.”

“Nếu như lúc ấy ông đồng ý cho Ngọc Lam hai mươi phần trăm cổ phần của Đường Thị, vậy cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó, ông cũng không cần đáng thương nằm ở nơi này không thể cử động, trở thành một người vô dụng.”

“Cho dù tôi làm cái gì, tôi cũng chỉ là muốn giành lấy những thứ mà tôi và Ngọc Lam nên được. Ông tuyệt đối đừng trách tôi, tôi là mẹ của Ngọc Lam, tôi muốn dọn dẹp tất cả chướng ngại vật giúp nó.”

Trong video, Triệu Uyển Nhan nói đến đây thì cúi đầu lấy một thứ gì đó trong túi ra.

Bởi vì không nhìn thấy rõ ràng lắm, Đường Ngọc Sở lập tức ấn tạm dừng: “Tô Lân, phóng đại chỗ này.”

Cô chỉ vào vị trí của tay Triệu Uyển Nhan trong video ra lệnh.

Tô Lân ấn chuột mấy lần, vị trí cô chỉ lập tức được phóng đại nhiều lần, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

“Wow, anh cả, anh mua máy theo dõi này ở nơi nào vậy, ngoài việc hình ảnh âm thanh đều rõ ràng ra, ngay cả hình ảnh sau khi phóng đại cũng vẫn nhìn rõ ràng như vậy.” Lục Thanh Chiêu không nhịn được thán phục.

“Tôi mua.” Tô Lân rất kiêu ngạo nói.

Lục Thanh Chiêu lành lạnh nguýt anh ta một cái: “Rất đắc ý rất kiêu ngạo sao?”

“...” Tô Lân cảm thấy mình vẫn nên ít nói chuyện thì tốt hơn.

“Là cây kéo.” Đường Ngọc Sở chỉ tay của Triệu Uyển Nhan trong màn hình nói: “Bà ta chính là dùng kéo cắt ống thở của ba em.”

Chứng cứ vô cùng xác thật, bây giờ đã thừa đủ để đối chất với Triệu Uyển Nhan rồi.

Video được phát tiếp tục, sau khi Triệu Uyển Nhan cắt ống thở, đứng một lát rồi mới quay người vội vã rời đi.

Sau khi bà ta rời đi không lâu, có một y tá đi đến, chắc hẳn là y tá trực ban, chỉ thấy cô ta đến gần giường bệnh, khi phát hiện nhịp tim trên dụng cụ theo dõi không đúng, lập tức chạy ra ngoài.

Những chuyện xảy ra sau đó giống hệt như y tá trưởng nói cho bọn họ.

“Chị dâu, em đi cùng chị về nhà họ Đường tìm Triệu Uyển Nhan tính sổ.” Lục Thanh Chiêu xung phong nhận việc.

“Tô Lân, video này có thể gửi vào điện thoại di động không?” Đường Ngọc Sở hỏi.

“Có thể. Để tôi gửi nó vào trong điện thoại di động của cô.”

Đường Ngọc Sở ‘ừm’ một tiếng, đưa điện thoại di động ra, sau đó quay đầu nói với Lục Thanh Chiêu: “Thanh Chiêu, cậu đi cùng chị đến nhà họ Đường.”

Lục Thanh Chiêu gật đầu: “Được.”

“Cần anh đi cùng em không?” Lục Triều Dương lên tiếng hỏi.

“Không cần.” Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Át chủ bài nào lại lộ ra sớm như vậy chứ!”

Lục Triều Dương nở nụ cười, tôn trọng ý kiến của cô, không nói gì nữa.

Sau khi copy video vào trong điện thoại di động, Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu lập tức lái xe về nhà họ Đường.

Vừa đến biệt thự nhà họ Đường, Đường Ngọc Sở xuống xe, khi đi qua sân nhà, trong lòng chợt dâng lên nỗi nghi hoặc, lúc trước không phải vào thời gian này bác Triệu thường chăm hoa làm cỏ trong sân nhà sao? Sao hôm nay lại không thấy?

Cô mở cửa lớn, đi cùng Lục Thanh Chiêu vào trong, người giúp việc đang quét tước vệ sinh vừa nhìn thấy bọn họ lập tức cất giọng trách mắng: “Hai người là ai? Sao có thể tùy tiện vào nhà khác?”

Gương mặt xa lạ của người giúp việc khiến Đường Ngọc Sở khẽ nhíu mày, xem ra Triệu Uyển Nhan đổi người giúp việc trong nhà rồi, thật sự coi mình là chủ của nhà họ Đường sao.

Ánh mắt sắc bén của Đường Ngọc Sở nhìn về phía người giúp việc, nghiêm túc nói: “Tôi là cô cả Đường Ngọc Sở của nhà họ Đường.”

Cả người cô tỏa ra khí thế kinh người, rõ ràng người giúp việc cũng hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lại dùng giọng điệu không tốt nói: “Cô cả của nhà họ Đường là cô Ngọc Lam, sao lại là cô?”

“Nếu như các cô còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.” Người giúp việc đi thẳng đến bên cạnh điện thoại, làm bộ muốn cầm điện thoại lên.

Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Lục Thanh Chiêu bước lên mấy bước, rút dây điện thoại.

Người giúp việc trợn to mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh Chiêu: “Anh, anh, anh...”

Rõ ràng là bị động tác của anh ta dọa sợ, người giúp việc ngay cả một câu cũng không nói lên lời.

“Triệu Uyển Nhan đâu?” Lục Thanh Chiêu lạnh lùng hỏi.

Đối mặt với hơi thở khiến người ta sợ hãi, người giúp việc mất sạch khí thế ban đầu, vội vàng trả lời: “Bà chủ còn đang ngủ.”

“Đi gọi bà ta xuống.”

Lục Thanh Chiêu vừa nói xong, phát hiện cô ta còn đứng yên tại chỗ, nghiêm mặt quát: “Còn không mau đi gọi.”

Người giúp việc bị dọa sợ hãi, vội vàng hoảng hốt chạy lên tầng.

Thấy vậy, Đường Ngọc Sở không nhịn được cười: “Thanh Chiêu, cậu như thế này có phải quá mức rồi không?”

“Có sao?” Lục Thanh Chiêu nhướng mày: “Đối phó với hạng người nào thì phải có thái độ đó, không hề quá mức chút nào.”

Sau đó anh ta ném dây điện thoại xuống, vẫy tay với Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, chị qua đây ngồi. Nghỉ ngơi dưỡng sức, đợt lát nữa phải đánh với boss lớn siêu cấp.”

“Boss lớn siêu cấp? Cậu nhầm rồi hả, Triệu Uyển Nhan bà ta cũng chỉ là boss nhỏ mà thôi.” Đường Ngọc Sở vừa nói vừa đi đến ngồi xuống.

Cô ngắm nhìn xung quanh, sau khi cô và Triều Dương kết hôn, gần như chưa từng trở về ngôi nhà này, bây giờ vừa nhìn, lại không khỏi sinh ra loại cảm giác như đã cách một đời.

Đột nhiên, đồng tử cô co rúm lại, đứng bật dậy xông về phía bức tường treo các loại tranh vẽ trang trí, trừng to hai mắt tìm kiếm trong mười mấy bức tranh.

Lục Thanh Chiêu thấy vậy cũng đi theo, ân cần hỏi han: “Chị dâu, sao vậy?”

Trên mặt Đường Ngọc Sở lộ vẻ hoảng hốt sốt ruột, trong miệng lẩm bẩm: “Không thấy, thật sự không thấy...”

Không bình thường!

Lục Thanh Chiêu vội vàng giơ tay giữ lấy bờ vai cô: “Chị dâu, tỉnh táo lại đã, nói cho em biết rốt cuộc là không thấy cái gì?”

Trên tường treo mười mấy bức tranh, nhưng lại không có bức tranh quan trọng nhất kia.

Cả người Đường Ngọc Sở lập tức chìm trong hoảng loạn, nghe thấy Thanh Chiêu quan tâm hỏi thăm, cô quay đầu: “Không thấy tranh mẹ chị vẽ.”

“Mẹ chị?” Lục Thanh Chiêu nhíu mày, quay đầu nhìn tranh vẽ trên tường: “Chị đã nhìn rõ ràng hết chưa? Thật sự không thấy sao?”

“Chị không thể nào nhìn nhầm tranh mẹ chị vẽ, nó vẫn luôn được treo ở vị trí chính giữa, nhưng bây giờ lại không thấy.”

Cô chỉ vào vách tường, giọng điệu đầy lo lắng.

Sao lại không thấy tranh của mẹ chị dâu đâu? Trừ phi...

Ánh mắt Lục Thanh Chiêu trầm xuống, đột nhiên một giọng nói chanh chua truyền đến.

“Ôi chao, hôm nay là gió nào thổi? Vậy mà lại thổi cô cả Đường Ngọc Sở của chúng ta đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.