Sủng Vợ Lên Trời

Chương 305: Chương 305




Người xuất hiện cuối cùng chính là Ngôn Húc và Tần Ý Tiêm.

Lúc xe dừng lại ở đầu thảm đỏ, cửa xe vừa mới mở ra, một bóng người cao lớn mạnh mẽ bước xuống từ trên xe, hiện trường lập tức bùng nổ trở nên kích động cùng với tiếng thét chói tai.

Đây chính là sức ảnh hưởng của nam thần quốc dân.

Ngôn Húc rất ga lăng đỡ Tần Ý Tiêm bước xuống xe, trên người của Tần Ý Tiêm mặc một bộ lễ phục màu trắng, phong thái yểu điệu, trên gương mặt tinh xảo mang theo nụ cười dịu dàng không dư không thiếu, khiến cho người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Khóe môi của Ngôn Húc mang theo nụ cười nhàn nhạt, vẽ mặt ôn nhuận, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại bình tĩnh như nước, không chứa đựng một tia gợn sóng.

Một người là nam thần quốc dân, một người là nữ thần quốc dân, cả hai đứng chung với nhau, hiển nhiên chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ, đẹp giống như là một bức tranh.

Đường Ngọc Sở cầm lấy máy ảnh chụp hai người bọn họ, sợ bỏ lỡ giây phút đặc sắc nào.

Ngôn Húc đứng ở trước phông nền, ánh mắt đạm mạc giống như vô ý đảo qua những người đại diện của các nhà truyền thông, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.

Cuối cùng ánh mắt của anh ta lại rơi vào một điểm nào đó trong đám người, đôi mắt phượng bình tĩnh dần dần có chút gợn sóng, ý cười bên môi cũng chầm chậm sâu sắc hơn.

Anh ta đã tìm được cô.

Chỉ nhìn thấy cô đang cầm máy ảnh chụp ảnh anh ta với Tần Ý Tiêm, trong ánh mắt chăm chú xen lẫn vẻ hưng phấn.

Hai người cách nhau một khoảng cách, ánh mắt của anh ta tham lam lưu luyến mỗi một tấc trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, dường như đang muốn khắc sâu vóc dáng của cô vào lòng.

Ánh mắt của anh ta trong màn ảnh quá chăm chú, quá nóng bỏng, Đường Ngọc Sở có muốn không nhìn cũng khó khăn.

Cô nhẹ giọng thở dài một hơi, sau đó lấy máy ảnh xuống, nâng mắt đối diện với ánh mắt của anh ta.

Trong nháy mắt ánh mắt của hai người đối diện với nhau, Ngôn Húc chỉ cảm thấy sự ồn ào náo nhiệt xung quanh mình dần dần rời xa, mà trước mắt của anh ta cũng chỉ còn lại có một mình cô.

Nhìn nhau một cái cứ như trôi qua một thế kỷ.

Đường Ngọc Sở cũng không muốn bị người khác chú ý tới Ngôn Húc đang nhìn cô, cô nhanh chóng liếc mắt nhìn sang chỗ khác, nói chuyện với Từ Sinh đang đứng ở bên cạnh.

Thấy thế, trong đáy lòng của Ngôn Húc xẹt qua một tia mất mát, ánh sáng trong đôi mắt phượng cũng chậm rãi dập tắt, trở nên ảm đạm.

Có lẽ là những người khác đang đắm chìm trong tâm trạng hưng phấn, cho nên không chú ý đến sự khác thường của Ngôn Húc, nhưng mà Tần Ý Tiêm ở bên cạnh của anh ta thì chú ý tới.

Lúc cô ta quan sát thấy Ngôn Húc nhìn thẳng vào một chỗ, cô ta ra vẻ lơ đãng thuận theo ánh mắt của anh ta mà nhìn sang, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Đường Ngọc Sở?

Mi tâm hơi nhíu lại một chút, ánh mắt của cô ta trở nên như có điều suy nghĩ.

...

Từng khách vip ngồi vào vị trí, Đường Ngọc Sở và bọn người Từ Sinh cũng đi đến khu truyền thông, chậm rãi đợi bữa tiệc bắt đầu.

“Chị Ngọc Sở, chị nói xem hôm nay tổng giám đốc Lục sẽ xuất hiện không?”

Từ Sinh nhìn quanh bốn phía, sau đó lại nhỏ giọng nói ở bên tai của Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở nhíu mày, Triều Dương sẽ xuất hiện hay không đây?

“Anh sẽ không lên sân khấu, Tô Lân sẽ lên sân khấu đọc lời phát biểu thay cho anh.” Đây là những gì mà Triều Dương nói cho cô biết, xem ra là anh thật sự không muốn xuất hiện với cánh truyền thông.

Nhưng cho dù là cô biết Triều Dương sẽ không đến đây, cô cũng sẽ không nói rõ cho Từ Sinh biết.

“Làm sao tôi biết được tổng giám đốc Lục có thể xuất hiện hay không chứ?” Đường Ngọc Sở buồn cười liếc mắt nhìn Từ Sinh: “Hơn nữa anh ấy không xuất hiện thì bữa tiệc này vẫn phải tiến hành, chúng ta cứ thu thập tin tức là được rồi.”

“Nhưng mà...” Từ Sinh bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Em chính là muốn phỏng vấn tổng giám đốc Lục mà.”

Đường Ngọc Sở nghe thấy như vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vào vai của cậu ta, an ủi nói: “Từ Sinh à, cho dù hôm nay không phỏng vấn được tổng giám đốc Lục thì cũng không sao đâu, cậu cứ duy trì niềm tin này đi, một ngày nào đó cậu sẽ được phỏng vấn thôi.”

“Một ngày nào đó hả?” Từ Sinh nhíu mày: “Nếu như ngày đó phải chờ cực kỳ lâu mới có thể đến thì sao đây?”

“Sẽ không đâu, rất nhanh liền sẽ đến thôi.” Đường Ngọc Sở lại vỗ vỗ vào vai của cậu ta, mỉm cười với cậu ta, sau đó di chuyển ánh mắt về phía sân khấu ở phía trước.

Từ Sinh nhìn một bên mặt xinh đẹp của cô, lông mày hơi nhíu lại, sao cậu ta lại cảm giác được trong giọng nói của cô rất chắc chắn, không giống như là vì an ủi cậu ta mà thuận miệng nói.

Chẳng lẽ là chị Ngọc Sở biết tin tức gì à, cho nên mới có thể nói như vậy với cậu ta.

Nhất thời Từ Sinh cũng không hiểu được, nhưng mà suy nghĩ lại chị Ngọc Sở cũng coi như nổi tiếng ở trong giới truyền thông, nếu như cô có tin tức bí mật gì thì cũng bình thường.

Nghĩ như vậy, tâm trạng đang sa sút của Từ Sinh lập tức dâng cao.

Chị Ngọc Sở cũng đã khẳng định nói là rất nhanh sẽ có thể phỏng vấn được tổng giám đốc Lục, vậy thì cậu ta cũng sẽ không cố chấp vào cuộc phỏng vấn của ngày hôm nay nữa.

...

Ứng Tiêu Tiêu ngồi với ba của mình ở hàng ghế khách vip gần với sân khấu nhất, cô ấy chán nản chơi điện thoại di động, bên tai đều là âm thanh ồn ào của tiếng nhạc dương cầm du dương, có âm thanh ba đang nói chuyện với người khác, có tiếng hò hét của fan hâm mộ, bọn chúng hòa vào cùng một chỗ, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, đó chính là...

Ồn!

Chơi game lại thua, đối thủ trào phúng, đồng đội oán trách, khiến cho cô ấy bực bội thoát khỏi trò chơi, ném điện thoại di động qua một bên.

Cô ấy khoanh hai tay ở trước ngực, dựa người ra sau lưng ghế, tầm mắt rơi vào hoa tươi trang trí ở trên bàn, ánh mắt dần dần trở nên xa xăm.

Thật ra thì tâm trạng của cô đang bực bội, cũng không phải là bởi vì chơi game thua, mà là đến từ một người khác.

Nếu như không phải ngày hôm nay đi đến đây tham gia tiệc với ba của mình, vậy thì chắc là cô ấy sẽ đến đây với người đó.

Cũng không biết là tối ngày hôm nay anh đến đây một thân một mình hay là dẫn theo bạn gái, nếu như dẫn theo bạn gái thì là dẫn theo ai?

Thắc mắc này không ngừng bay nhảy ở trong đầu của cô, quấy rối tâm trạng của cô rối tinh rối mù.

“Mẹ kiếp!” Cô không thể nhịn được nữa mà mắng một câu, sau đó đứng phắt dậy.

Ba Ứng và những người ngồi cùng bàn đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, trong ánh mắt của mỗi người đều có nghi hoặc.

Ứng Tiêu Tiêu cười cười xấu hổ: “Bữa tiệc vẫn còn chưa bắt đầu, để con đi xung quanh đây xem một chút.”

Nói xong, cô cũng không đợi ba Ứng nói cái gì, liền quay người rời khỏi.

Đã có thắc mắc, vậy thì tự mình đi giải đáp thôi.

Mắt thấy mới là sự thật!

Ứng Tiêu Tiêu giả vờ như là hờ hững đi đi, ánh mắt lại quét nhìn bốn phía đang tìm kiếm cái gì đó.

Ở đây ngồi chật kín người, muốn tìm được trong nhiều người như vậy, hình như là quá khó.

Nhưng mà ông trời vẫn giúp đỡ cô, rất nhanh cô liền phát hiện được bóng dáng của anh ở trong đám người.

Con ngươi ảm đạm của cô bỗng chốc sáng lên, lễ phục hơi dài, đi đường không tiện, thế là cô trực tiếp nhấc lễ phục lên, giẫm lên đôi giày cao gót cao hơn mười nhanh chóng đi về phía bóng dáng đó.

“Anh Thanh Chiêu, anh kêu em đến đây tham gia bữa tiệc cùng với anh, nhưng mà anh lại không nói đây là một bữa tiệc long trọng như thế?”

Bên tai của Lục Thanh Chiêu vang lên âm thanh oán trách, anh nghiêng đầu qua nhìn người phụ nữ ngày hôm nay bị anh ta tạm thời kéo đến đây làm bạn gái, khóe môi tràn ra một nụ cười ấm áp: “Vậy nếu như tôi nói cho em biết là một bữa tiệc long trọng như thế, em sẽ đồng ý đi cùng với tôi đến đây sao?”

“Sẽ không!” Cô gái thẳng thắn trả lời.

Cô ta nhìn xung quanh, phóng tầm mắt nhìn đâu đâu cũng là người ngồi, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại: “Thật ra thì em cũng không phải rất thích những nơi có nhiều người.”

“Không thích những nơi có nhiều người à?” Lục Thanh Chiêu nhướng mày: “Vậy tại sao lần đó em lại ở quán bar?”

Nếu như không sai thì người ở quán bar cũng rất nhiều.

Cô gái hếch môi lên, oán hận nói: “Lần đó là em đi bắt gian.”

Nghe vậy, Lục Thanh Chiêu bật cười thành tiếng: “Em mới lớn có bao nhiêu chứ, vậy mà cũng đi bắt gian à?”

“Em...”

Cô gái vừa định trả lời, lúc này lại có một âm thanh quen thuộc vang lên.

“Lục Thanh Chiêu, hóa ra là anh ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.