Sủng Vợ Lên Trời

Chương 306: Chương 306




“Lục Thanh Chiêu, hóa ra là anh ở đây.”

Nghe tiếng nói, Lục Thanh Chiêu và cô gái cùng đồng thời quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy Ứng Tiêu Tiêu đang đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn bọn họ.

Tối hôm nay Ứng Tiêu Tiêu mặc một bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, những đường nét cắt may tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô ấy, sau khi trang điểm, khuôn mặt thanh tú của cô càng trở nên rạng rỡ và thu hút hơn, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo lấp lóe ánh sáng mê hoặc lòng người.

Trong mắt của Lục Thanh Chiêu lóe lên một tia kinh diễm, anh biết là cô ấy xinh đẹp, nhưng mà tối ngày hôm nay cô càng xinh đẹp hơn.

“Tiêu Tiêu!” cô gái ở bên cạnh của Lục Thanh Chiêu vui vẻ reo lên.

Lúc này Ứng Tiêu Tiêu mới chú ý đến ở bên cạnh của Lục Thanh Chiêu còn có một cô gái đang ngồi.

Cô nhìn sang, kinh ngạc trừng lớn mắt, chậm rãi đi đến trước mặt của bọn họ, không xác định mà gọi một tiếng: “Từ Nhã Lạc?”

“Ừm, là tớ đây.” Từ Nhã Lạc cười tươi như hoa, khó nén được vẻ vui mừng trên gương mặt: “Tiêu Tiêu, không ngờ là cậu cũng ở đây đó nha.”

Từ Nhã Lạc vậy mà cũng ở chỗ này, hơn nữa còn ngồi cùng một chỗ với Lục Thanh Chiêu, chẳng lẽ là...

Ứng Tiêu Tiêu che giấu suy nghĩ ở trong lòng, cười nói với cô ta: “Tớ đi đến đây với ba của tớ, vậy còn cậu, cũng được mời đến đây hả?”

Cô làm như là thuận tiện mà hỏi một câu, nhưng lại mang theo một tia thăm dò.

Từ Nhã Lạc không nghe ra được, rất ngoan ngoãn thành thật mà trả lời cô: “Tớ là bị anh Thanh Chiêu kéo tới đây đó, anh ấy nói là anh ấy không có bạn gái, cho nên kêu tớ giúp đỡ, cho nên tớ liền đến đây.”

Trong lòng đã sớm đoán được là tình huống như vậy, nhưng mà Ứng Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy rất khó chịu, ý cười bên môi của phai nhạt đi mấy phần, ánh mắt nhìn về phía.” Cũng lạnh lùng hơn.

“Lục Thanh Chiêu, anh muốn tìm một người bạn gái không phải là rất dễ dàng hả? Tại sao phải kêu Nhã Lạc giúp anh chứ, cô ấy là bạn của tôi, không phải là bạn của anh.”

Nhất thời Ứng Tiêu Tiêu không nhịn được, giọng nói có chút xúc động.

Lục Thanh Chiêu nhíu mày, ngay cả người ngu cũng có thể nhận ra được có lẽ cô đang không vui.

Có điều là vì cái gì mà cô lại không vui chứ? Chẳng lẽ bởi vì Nhã Lạc là bạn của cô, mà lại bị anh ta dẫn đến đây tham gia bữa tiệc, hay là bởi vì anh ta mang Nhã Lạc tới đây khiến cho cô không vui vẻ?

Lục Thanh Chiêu ở bên đây còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Từ Nhã Lạc lại gấp gáp trước.

“Tiêu Tiêu, là do tớ muốn giúp đó, không phải anh Thanh Chiêu ép buộc tớ đâu.” Từ Nhã Lạc sốt ruột giải thích thay cho.”.

Lại không biết rằng lời nói này của cô ta không thể nghi ngờ gì càng làm cho trong lòng của Ứng Tiêu Tiêu nghẹn hơn.

Anh Thanh Chiêu à?

Từ lúc nãy nghe thấy cô ta gọi Lục Thanh Chiêu là “anh Thanh Chiêu”, không ngờ tới là bọn họ đã quen thân với nhau như vậy, đã gọi anh này anh kia rồi.

“Cô Ứng à, Nhã Lạc là bạn bè của cô, cũng là bạn của tôi, cho nên tôi mới nhờ cô ấy giúp đỡ tôi cũng không phải là chuyện gì quá đáng.” Cho dù là nguyên nhân gì, Lục Thanh Chiêu đều cảm thấy cô cố tình gây sự, không nói đạo lý, không biết hiểu chuyện.

Ứng Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn thấy mi tâm của anh ta đang nhíu lại, trong vẻ mặt có bất mãn.

Cô đột nhiên ý thức được hình như mình đã vượt quá giới hạn, cô với anh ta bất quá cũng chỉ là đôi tình nhân trong hợp đồng mà thôi, anh ta muốn dẫn ai đến tham gia bữa tiệc thì đó cũng là tự do của anh ta.

Mà lúc này biểu hiện của cô lại giống như là một cô gái bắt gặp bạn trai của mình ở cùng với người phụ nữ khác, quá xúc động, quá nóng nảy rồi.

Hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, Ứng Tiêu Tiêu nở một nụ cười tươi tắn, lên tiếng nói: “Không phải là chuyện gì quá đáng, là do tôi quá đáng, tôi xin lỗi hai người, thật sự xin lỗi.”

Tiếp đó, cô còn nói: “Tôi không quấy rầy hai người nữa, tôi đi về chỗ ngồi trước đây.”

Nói xong, không đợi bọn người Lục Thanh Chiêu phản ứng, cô tiêu sái xoay người rời khỏi.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Từ Nhã Lạc như có điều suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Lục Thanh Chiêu, thăm dò mà hỏi: “Anh Thanh Chiêu, Tiêu Tiêu thích anh có đúng không?”

Đầu lông mày của Lục Thanh Chiêu nhảy lên một cái, cười khổ một tiếng: “Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi với cô ấy cũng chỉ là bạn bè thôi.”

“Phải vậy không?” Nhìn dáng vẻ lúc nãy của Tiêu Tiêu không giống như là dáng vẻ xem anh Thanh Chiêu như là bạn bè.

Thấy cô ta không tin, Lục Thanh Chiêu mỉm cười vuốt vuốt đầu của cô ta: “Đừng suy nghĩ nhiều, cô ấy có thích tôi hay không thì đó chính là chuyện của cô ấy.”

Từ Nhã Lạc nhìn gương mặt sạch sẽ của anh ta, mi tâm cau lại, sao cô ta lại có cảm giác giọng điệu lúc anh Thanh Chiêu nói câu nói này lại không bình thường chứ, giống như là đang muốn rũ sạch cái gì vậy.

Cô ta lại nhìn về phía Tiêu Tiêu rời đi một lần nữa, đã không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tiêu đâu.

Trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết Tiêu Tiêu thích anh Thanh Chiêu, nhưng mà anh Thanh Chiêu có thích Tiêu Tiêu không?

Cái này cũng đáng để suy nghĩ một phen.

...

“Tô Lân, chờ một lát nữa cậu đi lên sân khấu đọc lời chào mừng thay cho tôi đi.”

Lục Triều Dương đứng ở một nơi hẻo lánh quan sát tình huống ở nơi tổ chức, sau đó quay đầu nói với Tô Lân đứng ở bên cạnh.

“Vâng, tôi biết rồi.”

Đây là việc xảy ra hàng năm, cho dù tổng giám đốc không nhắc nhở thì Tô Lân cũng đã chuẩn bị kỹ càng bài phát biểu từ lâu, bởi vì anh ta hiểu rõ tính cách của tổng giám đốc, không thích xuất hiện ở trước mặt của truyền thông đại chúng.

“Một lát nữa nhìn thấy Ngọc Sở thì dẫn cô ấy đi đến đây tìm tôi.” Lục Triều Dương lại dặn dò một câu.

“Vâng.” Tô Lân đáp một tiếng, sau đó quay người đi đến phía sân khấu.

Thời gian đến rất nhanh, bữa tiệc cũng đã sắp bắt đầu.

Với vũ điệu mở màn nóng bỏng, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là lời phát biểu của một nhân vật cấp cao quan trọng có thành phố Bắc Ninh, tiếp theo mới là bài phát biểu của người phụ trách công ty giải trí Hoàng Đình.

Vốn dĩ tưởng rằng sẽ là tổng giám đốc Lục Triều Dương của công ty giải trí Hoàng Đình bước lên đọc bài phát biểu, cho nên tất cả giới truyền thông đều lắp đặt máy quay kỹ càng, chờ quay được cảnh tượng hiếm có này.

Ai ngờ người bước lên sân khấu là không phải là Lục Triều Dương, mà là thư ký của anh, Tô Lân.

Ngay lập tức bốn phía vang lên một làn sóng thất vọng, Đường Ngọc Sở nhịn không được mà cúi đầu âm thầm cười trộm, đám truyền thông này chắc là đang nguyền rủa Triều Dương ở trong lòng đây.

Sự khiêm tốn của Triều Dương quả thật khiến cho truyền thông người ta khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà cho dù có chụp đi nữa thì cũng không thể đăng trên tin tức.

Cho nên có bước lên sân khấu hay không thì cũng không quan trọng.

“Đúng là không hề xuất hiện mà.” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng Từ Sinh vẫn rất thất vọng mà thở dài một hơi.

“Đừng thất vọng.” Đường Ngọc Sở vỗ vỗ vào vai của cậu ta: “Cho dù anh ấy không xuất hiện, không phải còn có thư ký hay sao, quay tốt video ở hiện trường đi, chúng ta trở về còn phải lấy tài liệu nữa đó Lục Thanh Chiêu

“Em biết rồi.” Giọng nói của Từ Sinh có vẻ mất hết cả hứng.

Đường Ngọc Sở bật cười lắc đầu, tự mình cầm lấy máy ảnh đang định chụp mấy bức ảnh Tô Lân đọc bài phát biểu, lại bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên chụp không sắc nét, cô dứt khoát không thèm chụp nữa.

Lời phát biểu của Tô Lân rất ngắn gọn, rất nhanh liền kết thúc, hơn nữa sau khi anh ta bước xuống sân khấu thì điện thoại di động của Đường Ngọc Sở lại vang lên.

Nhìn số điện thoại, cô nhịn cười không được, đây không phải là người vừa mới đọc lời phát biểu ở trên sân khấu hay sao?

Cô ấn nghe, âm thanh ở bên kia lập tức truyền đến.

“Bà chủ, tổng giám đốc kêu tôi dẫn cô đi gặp anh ấy.”

Đường Ngọc Sở nhìn xung quanh, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, công việc của mình còn chưa làm tới bao nhiêu, bây giờ rời đi hình như là cũng không tốt cho lắm.

Thế là cô lại nói: “Để tôi sắp xếp công việc xong xuôi rồi lại gọi điện thoại cho anh.”

Ở bên kia trầm mặc: “...vâng.”

Đường Ngọc Sở cúp điện thoại, quay đầu nói với bọn người Từ Sinh: “Từ Sinh, mọi người phải chú ý quay video ở hiện trường cho tốt đó, nhất là phải đặc biệt chú ý một vài ngôi sao quan trọng, có biết chưa?”

“Bọn em biết rồi.” Từ Sinh bất đắc dĩ nhìn cô một cái, cô đã nói lời nói này rất nhiều lần rồi, bọn họ còn có thể đọc ngược lại một cách trôi chảy.

“Thằng nhóc này, tôi chỉ là sợ mọi người quên hết mà thôi.” Đường Ngọc Sở tức giận vỗ nhẹ lên đầu của cậu ta.

Từ Sinh le lưỡi, quay đầu đi không nói cái gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.