Sủng Vợ Lên Trời

Chương 307: Chương 307




Ngoài các màn trình diễn của các ngôi sao, buổi tiệc từ thiện còn có một số dự án từ thiện của công ty giải trí Hoàng Đình khởi động, độ hưởng ứng và độ tham dự của các ngôi sao cũng rất cao.

Nhìn thấy các ngôi sao đều có phản ứng tích cực đối với những hoạt động từ thiện, mặc kệ là vì tình cảm chân thật hay là vì sự nổi tiếng, Đường Ngọc Sở cũng cảm thấy bọn họ rất tuyệt vời.

Không khí của bữa tiệc rất tốt, Đường Ngọc Sở cũng không nỡ bỏ lỡ bất kỳ một tiết mục nào, cho nên sắp đến hồi cuối cùng thì cô mới đứng dậy rời đi.

Trước khi đi khỏi, cô còn dặn dò đám người Từ Sinh mang hết tất cả những tư liệu tối ngày hôm nay quay được trở về công ty, tối nay phải tăng ca cả đêm để viết xong bản thảo tin tức, cô sẽ đến công ty tăng ca cùng với bọn họ.

Rời khỏi bữa tiệc, Đường Ngọc Sở liên lạc với Tô Lân, kêu anh ta dẫn mình đi tìm Triều Dương.

Tô Lân nói cho cô biết Triều Dương đang ở phòng vip ở trên lầu ba.

Đường Ngọc Sở đi đến cửa của phòng vip trên lầu ba, đang định mở cửa ra bước vào, lại nghe thấy ở bên trong loáng thoáng truyền ra âm thanh trò chuyện.

Cô nhíu mày, tưởng rằng Triều Dương đang có khách, cho nên không muốn quấy rầy bọn họ. Cô liền thu hồi cánh tay đang muốn mở cửa, đứng ở bên cạnh, muốn chờ Triều Dương làm xong việc thì đi vào.

Mà đúng lúc này cửa đột nhiên mở ra, dọa đến nỗi cô kêu to lên một tiếng, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

Chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ bước ra ngoài, lúc nhìn thấy Đường Ngọc Sở đang đứng ở cạnh cửa, sửng sốt một chút, lập tức nở một nụ cười tà mị: “Cô đến đây tìm anh cả của tôi à?”

“Anh cả?” Đường Ngọc Sở nhíu mày, nghi hoặc nhìn người đàn ông đi ra.

Ý cưới ở trên mặt của người đàn ông càng sâu hơn, trong ánh mắt nhìn về phía cô nhiều hơn một tia hứng thú: “Xem ra chính là người phụ nữ mà em trai của tôi nói?”

Em trai? Phụ nữ?

Đường Ngọc Sở hoàn toàn không biết anh ta là ai, cũng không hiểu anh đang nói cái gì.

“Ngọc Sở.” Một âm thanh quen thuộc truyền đến. Đường Ngọc Sở nâng mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy Triều Dương đang đứng ở sau lưng của người đàn ông xa lạ.

Chỉ một chốc, nụ cười sáng lạn liền tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô nhanh chóng bước nhanh vào từ bên cạnh của người đàn ông.

“Triều Dương.” Cô dừng chân ở phía trước của Lục Triều Dương, ngửa mặt lên nở một nụ cười tươi rói mà nhìn anh.

Lục Triều Dương vuốt những sợi tóc rối loạn xạ của cô ra sau tai, giữa hàng lông mày đều là cưng chiều, anh dịu dàng mỉm cười: “Sao bây giờ mới đến đây?”

“Mấy tiết mục hay quá, bữa tiệc rất tuyệt, em cho anh một cái like.” Đường Ngọc Sở nói xong thì giơ ngón tay cái lên, tinh nghịch chớp chớp mắt với anh.

“Thích là được rồi.” Lục Triều Dương vuốt ve đầu cô, trong măt mang theo từng tia từng tia nhu tình.

Người đàn ông đang đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt trở nên như có điều suy nghĩ.

Đường Ngọc Sở liếc nhìn về phía bóng dáng ở cửa, mi tâm nhíu lại, nhỏ giọng hỏi: “Triều Dương, anh ta là ai vậy?”

Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng mà cô vẫn muốn xác nhận một chút.

Lục Triều Dương hờ hững quét mắt nhìn đứng ở cửa, giọng nói có chút lạnh lùng: “Cậu hai của nhà họ Lục, Lục Thần Đông.”

Lông mày nhỏ nhắn của Đường Ngọc Sở chau lại, cũng chính là người anh em cùng ba khác mẹ với Triều Dương và Thanh Chiêu, là anh trai của Lục Thần Tây.

Đường Ngọc Sở quay đầu lại nhìn Lục Thần Đông, mà người ở sau lưng cũng đang nhìn cô, trên gương mặt coi như anh tuấn đang mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn giống như là một người rất tốt.

“Anh cả, đây là bạn gái của anh hả?” Lục Thần Đông thăm dò mở miệng hỏi.

Lục Triều Dương không trả lời, chỉ là lạnh lùng nhìn anh ta.

Lục Thần Đông không hề phật lòng chút nào, ngược lại nụ cười ở trên mặt còn sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía Đường Ngọc Sở càng thêm thâm trầm.

Đường Ngọc Sở nhíu mày, theo bản năng nhích lại gần người của Lục Triều Dương.

Ánh mắt của Lục Thần Đông thật sự khiến cho cô cảm thấy rất không thoải mái.

Lục Triều Dương ngước mắt lên nhìn về phía Lục Thần Đông, ánh mắt tối sầm lại mấy phần, anh đưa tay kéo Đường Ngọc Sở vào trong ngực, sau đó dùng giọng nói lạnh lùng cứng rắn mà nói: “Trở về nói với ông ấy tôi sẽ đến nhà họ Lục, nhưng mà không phải bây giờ, mong là ông ấy sẽ không làm mấy chuyện tốn sức.”

Ứng Tiêu Tiêu cười khẽ một tiếng: “Anh cả quả thật vẫn là một người có cá tính giống như trước kia.”

Tiếp theo đó, anh ta lại nhìn về phía Đường Ngọc Sở: “Chuyện của Thần Tây, tôi nói xin lỗi thay cho nó, việc này là do nó không đúng, cứ để nó ở trong nhà giam chờ mấy ngày đi.”

Dứt lời, anh ta khẽ gật đầu với Đường Ngọc Sở, sau đó quay người rời đi.

...

“Sao anh ta lại tới đây vậy?”

Sau khi Lục Thần Đông rời khỏi, Đường Ngọc Sở mở miệng hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.

Không chỉ người đến đây, hơn nữa có vẻ đối với Triều Dương cũng rất tôn kính, không có địch ý gì.

“Là ông ấy kêu cậu ta tới đây để dẫn lục thần tay trở về.” Mi tâm của Lục Triều Dương hơi cau lại, vẻ mặt có chút âm u, tay đang ở trên vai của cô không tự chủ nắm chặt lại.

Đường Ngọc Sở cảm nhận được, cô nghiêng đầu qua nhìn bàn tay ở trên vai của mình, mấp máy môi, sau đó lại hỏi: “Anh không thích Lục Thần Đông hả?”

“Tại sao anh phải thích chứ?” Lục Triều Dương không trả lời mà lại hỏi ngược lại.

Sau đó anh lại bổ sung thêm một câu: “Cậu ta không đơn giản như là vẻ bề ngoài đâu.”

Đường Ngọc Sở nhíu mày: “Hình như anh ta khác xa so với Lục Thần Tây nhỉ.”

Một người thì thành thục ổn trọng, một người thì cà lơ phất phơ, tính cách hai anh em này khác nhau khá nhiều.

“Ừm.” Lục Triều Dương thờ ơ đáp một tiếng, anh không muốn nhắc về Lục Thần Đông, cho nên anh chuyển chủ đề sang chuyện khác, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

“Về nhà hả?” Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Tối hôm nay em cần phải tăng ca nữa, một lát nữa em trực tiếp đến công ty.”

Lục Triều Dương nhướng nhướng mày, cũng không nói gì nữa, chỉ là mỉm cười vuốt vuốt đầu của cô rồi nói: “Được rồi, anh đưa em đến công ty.”

“Ừm.” Đường Ngọc Sở cười gật đầu.

Hai người sóng vai nhau đi ra khỏi phòng vip, mà sau khi bọn họ đi rồi, một bóng dáng cao lớn đi ra từ trong góc tối mờ mịt, nhìn về phía bóng dáng rời khỏi của bọn họ.

.” Đường Ngọc Sở.” anh ta lẩm bẩm, khóe môi mang theo một nụ cười quái dị.

...

Lục Triều Dương đưa Đường Ngọc Sở đến trước cửa công ty Thời Thụy.

Đường Ngọc Sở nhìn về phía tòa nhà công ty, sau đó quay đầu lại nói với người đàn ông ngồi trên ghế lái: “Triều Dương, em đi đó nha.”

Nói xong, cô tháo dây an toàn ra, đưa tay muốn mở cửa.

Đột nhiên cổ tay bị bắt lại, quay đầu chỉ nhìn thấy Triều Dương ôn hòa cười với cô: “Có phải là em đã quên cái gì đó rồi không?”

“Hả?” Đường Ngọc Sở một mặt mờ mịt.

Lục Triều Dương đưa tay chạm vào môi của mình một cái, sau đó nhướng nhướng mày với cô.

Đường Ngọc Sở lập tức phản ứng lại, cười khẽ một tiếng, có chút ngượng ngùng cắn cắn môi, chợt tiến tới gần môi của anh rồi hôn một cái.

“Như vậy thôi hả?” Lục Triều Dương nhíu mày.

“Không phải thì sao chứ?” Đường Ngọc Sở hờn dỗi bĩu môi.

“Nụ hôn thật sự là như thế này.”

Nói xong, anh đưa tay ôm lấy sau gáy của cô, sau đó phủ ở trên môi của cô, đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào trong đôi môi của cô, cuốn lấy cô...

Đường Ngọc Sở chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của anh, hơi ngửa đầu lên, nhắm mắt cảm nhận được hơi thở của anh, trong lòng rung động không ngừng.

Hôn xong, anh lưu luyến không rời tách khỏi đôi môi của cô, ánh mắt rơi vào cánh môi kiều diễm ước át của cô, đôi mắt sắc bén trầm đi mấy phần.

“Thật sự không muốn để cho em xuống xe.” Anh lẩm bẩm nói, giọng nói mang theo theo vẻ gợi cảm khàn khàn sau khi động tình.

Trong lòng của Đường Ngọc Sở run lên, đảo đảo mắt, hơi ngượng ngùng nói: “Em sẽ về nhà sớm thôi.”

“Anh chờ em.” Anh lại nhẹ nhàng hôn cô một cái, sau đó mới buông cô ra.

“Anh về nhà trước đi.” Đường Ngọc Sở cong môi cười một tiếng, sau đó mở cửa bước xuống xe, nhanh chân đi về phía tòa nhà.

Thấy cô bước vào trong tòa nhà, Lục Triều Dương mới khởi động xe chạy khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.