Sủng Vợ Lên Trời

Chương 308: Chương 308




Bữa tiệc từ thiện kết thúc, khách vip cùng với người xem rời khỏi hiện trường qua hai lối đi khác nhau.

Thân Ngải Hân không gấp gáp rời đi, mà là nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đó.

Người đại diện đi đến kéo lấy cánh tay của cô ta, nghiêm giọng chất vấn: “Còn không mau đi, lề mề ở đây làm cái gì!”

Thân Ngải Hân cúi đầu xuống, mỉm cười với người đại diện rồi hỏi: “Chị Thanh, chị có thấy anh Ngôn đâu không?”

“Ngôn Húc ấy à?” Chị Thanh sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy, sao vậy, cô muốn tìm anh ta hả?”

“Ừm.” Thân Ngải Hân gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn quanh bốn phía, có ý muốn tìm thấy bóng dáng quen thuộc từ trong đám người.

Thấy vậy, trên mặt của chị Thanh xuất hiện một chút không kiên nhẫn, cô ta dùng sức kéo lấy cánh tay của Thân Ngải Hân: “Tìm Ngôn Húc làm cái gì, tôi cũng không có thời gian ở mỹ để tìm người với cô.”

“Hơn nữa...” Chị Thanh hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng tưởng rằng cô quay phim cùng với Ngôn Húc thì quan hệ với người ta tốt bao nhiêu, cẩn thận bị phóng viên chụp được đó, bị fan hâm mộ của anh ta mắng thì thôi luôn.”

“Sẽ không đâu chị Thanh.”

Giọng điệu không thèm để ý chút nào của Thân Ngải Hân khiến cho mi tâm của chị Thanh nhíu chặt lại, nếu như nói Thân Ngải Hân tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, điểm ấy cô ta còn có thể chấp nhận được. Nhưng mà ngu xuẩn như vậy, suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế, vậy thì cô ta không thể chấp nhận được.

Thế là chị Thanh trực tiếp lôi kéo cô ta đi ra bên ngoài trung tâm thể dục.

“Chị Thanh, chị làm cái gì vậy?” Thân Ngải Hân bị ép buộc lôi kéo đi, nhưng mà vẫn không quên liếc nhìn bốn phía để tìm kiếm Ngôn Húc.

“Tôi là chị Thanh của cô, sao có thể để cho cô làm chuyện điên rồ được chứ.”

Lời nói của chị Thanh khiến cho Thân Ngải Hân lập tức dở khóc dở cười, cô ta cũng chỉ muốn đi tìm anh Ngôn mà thôi, hỏi xem ngày mai anh ta có rảnh không, cô muốn mời anh ta ăn cơm mà thôi.

Sao chị Thanh lại vẽ vời một chuyện đơn giản cho phức tạp làm chi chứ?

Cho dù bị phóng viên chụp được thì sao chứ, cùng lắm thì đến lúc đó ra mặt giải thích, chẳng phải là được rồi à?

Chỉ là bạn bè bình thường, có cái gì mà phải căng thẳng.

Cô ta thật sự không hiểu.

Chị Thanh chính là người đại diện dẫn dắt cô ta khi cô ta vừa mới vào nghề, mặc dù có đôi khi thái độ không phải là rất tốt, nhưng mà luôn luôn có trách nhiệm với cô ta.

Cho nên khi nhìn thấy bộ dạng này của chị Thanh, Thân Ngải Hân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, từ bỏ suy nghĩ muốn tìm Ngôn Húc.

Còn nhiều thời gian mà, vẫn luôn có cơ hội có thể mời anh Ngôn ăn cơm.

Chị Thanh lôi kéo cô ta đi ra khỏi trung tâm thể dục, xe van đã chờ đợi ở bên ngoài từ lâu, thấy bọn họ đi ra, tài xế ở trên xe lập tức mở cửa xe ra.

Mà lúc Thân Ngải Hân đang khom người muốn ngồi vào trong xe, khóe mắt liếc nhìn thấy một chiếc suv đang dừng ở cách đó không xa, rất quen thuộc.

Cô ta vô thức quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt nhìn thấy biển số xe, trong mắt liền nổi lên ánh sáng vui sướng.

Cô ta không thèm để ý tới chị Thanh, trực tiếp quay người chạy về phía chiếc xe kia.

Tình huống đột ngột xuất hiện khiến cho chị Thanh căn bản cũng không kịp phản ứng, cho đến lúc muốn đưa tay kéo cô ta lại thì người đã sớm chạy xa.

Thân Ngải Hân chạy đến bên cạnh xe, chiếc kính đặc biệt khiến cho cô ta không thể nhìn rõ được tình huống ở bên trong, thế là cô ta bước gần tới, dán lên cửa kiếng cố gắng nhìn.

Lúc này kiếng xe đột nhiên chậm rãi hạ xuống, dọa cô ta nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.

Cửa sổ xe hoàn toàn hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn dật phi phàm.

Là Ngôn Húc.

Khóe môi của Thân Ngải Hân nâng lên thật cao, giòn giã gọi một tiếng: “Anh Ngôn.”

Vẻ mặt của Ngôn Húc lạnh nhạt nhìn cô ta: “Có chuyện gì à?”

Giọng nói của anh ta có chút lạnh lùng, nhưng mà Thân Ngải Hân dường như lại không phát giác ra, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười sáng lạn như cũ: “Em chỉ là muốn hỏi... anh Ngôn, ngày mai anh có rảnh không?”

Hỏi xong, cô ta ngượng ngùng cụp mắt xuống không dám nhìn anh ta, hai tay ở trước người căng thẳng nắm chặt lại với nhau.

Hai người, một người ngồi ở trong xe, một người lại đứng ở bên ngoài xe, không khí trầm mặc lẳng lặng trôi qua giữa bọn họ, âm thanh ầm ỉ ở xung quanh dường như cũng không ảnh hưởng tới bọn họ.

Thật lâu sau, giọng nói bình tĩnh không mang theo một tia gợn sóng của Ngôn Húc vang lên: “Thật ngại quá, tôi đã có dự định khác rồi.”

Nghe vậy Thân Ngải Hân, nâng mắt lên nhìn anh ta, trong mắt không hề che giấu vẻ thất vọng tí nào: “À, anh không rảnh hả?”

Ngôn Húc gật đầu: “Tôi không rảnh.”

“Thân Ngải Hân, cô thật sự muốn chọc tôi giận chết hay sao vậy?” Chị Thanh bước tới đưa tay gõ vào đầu của Thân Ngải Hân, sau đó lại ngượng ngùng cười cười với Ngôn Húc ngồi ở trong xe: “Ngôn Húc, xin lỗi anh nha, làm chậm trễ thời gian của anh rồi, để tôi mang cô nhóc này về.”

Nói xong, cô ta lại ra vẻ như muốn gõ đầu của Thân Ngải Hân: “Cái con nhỏ này...”

Đột nhiên, bàn tay của cô ta dừng giữa không trung, lời nói cũng nghẹn lại trong kinh ngạc mà nhìn Thân Ngải Hân.

Chỉ nhìn thấy Thân Ngải Hân hai mắt lưng tròng nhìn cô ta, bộ dạng đáng thương không chịu được.

Chị Thanh nhíu mày, không phải nó chứ? Cô ta cũng đâu có dùng sức gõ đâu, sao mà lại gõ cho người ta khóc rồi?

Ngôn Húc cũng nhìn thấy Thân Ngải Hân khóc, nhưng mà anh ta chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn, sau đó đóng cửa sổ xe lại, ra lệnh cho tài xế lái xe.

Xe chậm rãi chạy đi, hai mắt Thân Ngải Hân đẫm lệ nhìn chiếc xe xa dần xa dần, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.

“Đau lắm hả?” Chị Thanh thấy cô ta khóc rất dữ, lập tức luống cuống tay chân đưa tay muốn sờ vào cái đầu bị gõ của cô ta.

Lại bị cô ta né tránh, chân mày của chị Thanh càng nhíu chặt hơn nữa: “Thân Ngải Hân, cô đây là đang cáu kỉnh đúng không?”

Thân Ngải Hân nhìn cô ta một cái, sau đó đưa tay lau nước mắt, ném ra một câu không có rồi liền xoay người đi về phía xe bảo mẫu.

Chị Thanh giống như hòa thượng sờ mãi mà không thấy tóc, hoàn toàn mờ mịt, không hiểu rốt cuộc là con nhóc này bị cái gì.

...

“Anh Ngôn, cô Đường đến công ty tăng ca rồi, anh muốn trực tiếp đi đến đó tìm cô ấy hay là tìm thời gian khác?”

Trợ lý ở trên ghế lái phụ quay đầu nhìn Ngôn Húc đang ngồi ở phía sau.

Ngôn Húc đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy lời nói của trợ lý, liền chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài đen nhánh thâm thúy lạ thường. Anh ta suy nghĩ trong chốc lát, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Trực tiếp đi đến Thời Thụy đi.”

“Vâng.” Trợ lý đáp lời, sau đó tài xế quay đầu ở ngã tư phía trước.

Ngày hôm nay anh ta đã nhìn thấy được cô trong đám người, cô còn xinh đẹp hơn ở trong bức ảnh. Trong nháy mắt nhìn thấy cô, anh ta mới phát hiện hóa ra sự nhớ nhung không thể chỉ dựa vào ảnh chụp mà làm dịu xuống được.

Bởi vì vừa nhìn thấy cô, tất cả sự nhớ nhung đều tăng dần ở trong tim.

Anh ta thật sự rất nhớ cô.

Lúc này, ở bộ phận truyền thông của Thời Thụy sáng trưng, Đường Ngọc Sở cùng với bọn người Từ Sinh đang hăng hái chiến đấu trước máy tính, bọn họ nhất định phải công bố tin tức ra ngoài sớm hơ. Những công ty truyền thông khác mới được.

Bữa tiệc từ thiện, sự chú ý của công chúng đều tập trung trên người của các ngôi sao, nhưng mà những gì bọn người Đường Ngọc Sở suy nghĩ lại không giống với người khác.

Thứ mà bọn họ tập trung chính là hành động từ thiện lần này.

Cho nên bọn họ rất chuyên tâm để viết tin tức lần này.

Đường Ngọc Sở cảm thấy mắt của mình sắp bị mù luôn rồi, cô đang chọn những bức ảnh mà mình đã chụp ở hiện trường, mặc dù chủ yếu đều là những hoạt động từ thiện.

Nhưng mà ảnh đi thảm đỏ của ngôi sao cũng không thể tránh khỏi điểm nóng, cho dù là bữa tiệc từ thiện hay là bữa tiệc khác, cách ăn mặc của người nổi tiếng vẫn luôn thu hút sự chú ý.

Vì vậy, đây cũng là một trong những tin tức đắt giá.

Là người làm trong giới truyền thông, điểm nóng không thể bỏ lỡ được.

Nhưng mà anh chụp thật sự nhiều lắm, người nổi tiếng tham gia bữa tiệc cũng nhiều, muốn chọn ra cái nào đẹp, quả thật là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.