Sủng Vợ Lên Trời

Chương 329: Chương 329




“Lục Thanh Chiêu, anh làm gì?”

Trong hàng lang yên tĩnh, Lục Thanh Chiêu kéo Ứng Tiêu Tiêu bước chân loạng choạng đi về phía trước.

Mà Ứng Tiêu Tiêu cố gắng muốn giằng tay khỏi anh ta, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là sự tức giận.

“Lục Thanh Chiêu, anh mau buông tay tôi ra!”

Ứng Tiêu Tiêu quát với bóng dáng cao lớn trước mắt.

Đột nhiên, bước chân của Lục Thanh Chiêu khựng lại, Ứng Tiêu Tiêu còn chưa có phản ứng kịp, trời đất rung chuyển, lưng đập vào tường.

Cô bị đau đến nhíu mày, mắt ngước lên, chỉ thấy Lục Thanh Chiêu ép sát mình, hai tay chống ở hai bên đầu cô, đôi mắt đen láy trong suốt lạ thường.

Anh ta dựa rất gần, có thể ngửi rõ mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh ta, anh vốn dĩ lớn lên đẹp trai, bây giờ dưới ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu vào mặt của anh ta đã tô điểm sự đẹp trai quyến rũ từ ngũ quan.

Trái tim bắt đầu đập bất thường.

Cô chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, khiến bản thân bình tĩnh lại, sau đó mở miệng hỏi: “Lục Thanh Chiêu, anh đây là có ý gì?”

Mày kiếm của Lục Thanh Chiêu hơi nhướn lên, khóe môi nhếch lên như có như không: “Cô cảm thấy tôi có ý gì?”

“Tôi... tôi sao biết anh có ý gì?” Ứng Tiêu Tiêu không khách khí lườm anh ta.

“Cô vừa rồi nói chuyện rất vui với anh hai.”

Lục Thanh Chiêu đột nhiên chuyển chủ đề, Ứng Tiêu Tiêu sững người, sau đó không chút yếu thế mà nạt lại: “Anh không phải cũng cùng Tiểu Tiểu chơi rất vui vẻ hay sao?”

Nghe xong, Lục Thanh Chiêu không nhịn mà bật cười: “Cô Ứng, Tiểu Tiểu là em gái tôi, tôi với em ấy chơi rất vui vẻ, có gì sao?”

“Em gái?” Ứng Tiêu Tiêu bật cười thành tiếng: “Anh thật sự coi người ta là em gái sao?”

“Không thì sao?” Lục Thanh Chiêu hỏi ngược lại.

Ứng Tiêu Tiêu yên lặng lại, sau đó nhàn nhạt nói: “Hai người không có quan hệ máu mủ.”

Lục Thanh Chiêu là một người thông minh, lập tức biết ý của cô.

“Cô sợ tôi và em sẽ nảy sinh tình cảm vượt mức anh em sao?”

Ứng Tiêu Tiêu quay mặt đi, cắn môi không lên tiếng.

Lục Thanh Chiêu cười trầm thấp: “Tôi sẽ không thích Tiểu Tiểu.”

Lời của anh ta giống như đang bảo đảm với cô, cô quay mặt lại, ánh mắt hơi sửng sốt nhìn gương mặt của anh.

Nghĩ giống như sợ cô không tin, anh ta lại lặp lại lần nữa: “Tôi sẽ không thích Tiểu Tiểu.”

Anh ta không phải không thích cô hay sao? Vậy làm gì nói lời như này với cô chứ?

Lẽ nào anh ta không biết cô sẽ hiểu lầm sao?

Trong hàng lang là một khoảng yên tĩnh.

Bọn họ nhìn lẫn nhau, nhất thời ai cũng không nói chuyện.

Một lúc sau, Ứng Tiêu Tiêu mới khẽ hỏi: “Lục Thanh Chiêu, anh thích tôi không?”

Lục Thanh Chiêu sững người, sau đó nhoẻn miệng: “Thích.”

Anh ta trả lời quá nhanh, không hề suy nghĩ, khiến người ta cảm thấy không có một chút cảm giác chân thành.

Ứng Tiêu Tiêu lại hỏi: “Là loại thích giữa nam nữ sao?”

Lục Thanh Chiêu trầm tư một lúc, hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy sao?”

“Tôi không biết.” Ứng Tiêu Tiêu trả lời rất thẳng thắn, nhưng lời tiếp theo của cô lại khiến Lục Thanh Chiêu sững sờ.

“Có điều... tôi có thể thử ra được anh có thích tôi hay không.”

Thử? Lục Thanh Chiêu nhíu mày, còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, trên môi đột nhiên thấy nóng.

Là... cô hôn anh.

Trong đôi mắt đen viết đầu sự kinh ngạc, anh ta cụp mắt, không dám tin nhìn vào đôi đồng tử trong veo của cô.

Mặc dù hai người trước đây cũng từng hôn rồi, nhưng đó đều là hành vi làm ra trong một số hoàn cảnh đặc biệt, không phải là nụ hôn thật lòng.

Khi đôi môi mềm mại của cô dán lên môi của mình, Lục Thanh Chiêu cảm thấy đáy lòng vụt qua một tia dao động.

Đây là cảm giác trước kia chưa từng có.

Lưỡi của cô chui vào trong miệng của anh, hôn lung tung.

Trong đôi mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt, cô hôn rất trúc trắc, căn bản không hiểu hôn như thế nào.

Vốn dĩ chủ động hôn anh ta đã rất xấu hổ rồi, khi nhìn thấy ý cười trong mắt anh ta, Ứng Tiêu Tiêu không khỏi có hơi buồn bực, sau đó đẩy anh ta ra, ngữ khí tức tối nói: “Lục Thanh Chiêu, anh quá đáng ghét rồi.”

Bộ dạng tức giận của cô toát ra một tia quyến rũ.

Rất động lòng người!

U quang lóe qua trong mắt, cánh tay dài của anh đưa lên, kéo cô vào trong lòng, sau đó nói một câu: “Đồ ngốc, như này mới thật sự là hôn, tôi dạy cô, môi của anh chặn đôi môi đỏ mọng của cô lại.

Đồng tử lập tức phóng to, Ứng Tiêu Tiêu không nghĩ anh ta sẽ hôn cô.

Anh trước tiên dịu dàng di chuyển mút lấy môi cô, cực kỳ dịu dàng.

Trong lòng Ứng Tiêu Tiêu không ngừng xáo trộn, hai tay chỉ có thể bất an vòng qua tấm lưng dày rộng của anh ta, sau đó dần dần nhắm mắt lại.

Lục Thanh Chiêu không thấy thỏa mãn, chiếc lưỡi nóng bỏng tách răng của cô ra.

Nháy mắt, hơi thở thuộc về anh ta tràn ngập trong tất cả các giác quan của cô.

Ngón tay không khỏi gập lại, cô đã uống không ít rượu, vốn dĩ không có say, nhưng lại bởi vì nụ hôn của anh ta mà say rồi.

Chòng chành giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển, chỉ có thể chìm theo sóng biến, hoàn toàn mất đi phương hướng của mình.

...

Triệu Uyển Nhan vì bị viện kiểm sát khởi kiện về tội giả mạo giấy tờ và cố ý giết người.

Nhưng Triệu Uyển Nhan một mặc không nhận tội, khẳng định những giấy tờ chuyển nhượng đó được lập ra và ký khi cơ thể của Đường Tùng khỏe mạnh, còn tội cố ý giết người thì biện minh người trong camera không phải là bà ta.

Bà ta ngoại trừ không nhận tội ra, cũng cực kỳ không phối hợp điều tra của cảnh sát, điều này khiến cho vụ án này rơi vào cục diện chết.

Còn tiếp tục như thế, Triệu Uyển Nhan ở đây một khoảng thời gian sẽ được người khác bảo lãnh ra ngoài.

Nghe thấy tin này, Đường Ngọc Sở rất sửng sốt.

Đưa Triệu Uyển Nhan đưa đến trại tạm giam, Đường Ngọc Sở không có định để bà ta đi ra, những vượt qua dự tính chính là bà ta ra ngoài rồi.

Nói cơ thể không thoải mái cần nằm viện chữa trị, cho nên bên phía cảnh sát cũng chỉ có thể đồng ý đơn xin tại ngoại.

“Có kết quả kiểm tra của bên bệnh viện, là ung thư vú.”

Tô Lân nói tin tức mới nhất cho Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở sau khi nghe thấy, bất ngờ trợn tròn mắt: “Ung thư vú.”

Người khác cô không biết, nhưng Triệu Uyển Nhan cô biết rất rõ, mỗi năm đều có đi kiểm tra sức khỏe, người luôn không có sự khác thường gì sao có thể đột nhiên mắc phải ung thư vú chứ?

Trừ phi Triệu Uyển Nhan luôn giấu tình trạng sức khỏe của mình.

Đường Ngọc Sở suy tư một lúc, sau đó hỏi: “Tôn Lân, có khả năng Triệu Uyển Nhan đã mua chuộc bệnh viện rồi không?”

Bệnh viện làm giả, nói Triệu Uyển Nhan mắc ung hô vú, như thế Triệu Uyển Nhan có lý do thoát tội giúp mình rồi.

“Không loại trừ khả năng này.” Tôn Lân suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta có thể đệ đơn với bên cảnh sát kiểm tra lại, tìm bệnh viện chúng ta quen thuộc.”

“Không được.” Đường Ngọc Sở lắc đầu phủ quyết lời đề nghị của anh: “Có bệnh còn dễ nói, nếu như kiểm tra không có bệnh, Triệu Uyển Nhan chắc chắn sẽ cắn chặt chúng ta làm giả. Như thế lại phải kiểm tra lại, quá phiền phức rồi.”

Lúc này, Lục Triều Dương ở một bên trầm mặc không lên tiếng mở miệng rồi: “Chúng ta có thể dưới tình trạng Triệu Uyển Nhan không biết gì, kêu bác sĩ làm kiểm tra cho cô.”

Dưới tình trạng không biết rõ? Đường Ngọc Sở cắn môi nghĩ một lúc, sau đó mắt sáng lên: “Triều Dương, ý của anh cũng không cần qua bên cảnh sát sao?”

Lục Triều Dương gật đầu: “Ừm, chúng ta tự tiến hành, như thế mặc dù kết quả ra sao, trong lòng bản thân chúng ta có tính toán rồi.”

“Như thế, chúng ta càng có thể nắm chắc được hơn về cách đối phó Triệu Uyển Nhan thế nào.

“Vợ quả nhiên rất thông minh.” Lục Triều Dương khen.

Đường Ngọc Sở cười khiêm tốn: “Thông minh cũng không thông minh bằng anh.”

Hai người nhìn nhau cười, sau đó Lục Triều Dương dặn Tô Lân nên làm như nào một lúc.

Đường Ngọc Sở yên lặng nhìn anh, có anh ở đây, thật sự quá yên tâm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.