Sủng Vợ Lên Trời

Chương 330: Chương 330




Triệu Uyển Nhan không dễ gì được bảo lãnh ra, nhưng lại vào bệnh viện rồi.

Điều này đối với Triệu Uyển Nhan mà nói, chẳng qua đổi nơi bị giam khác mà thôi.

Chuyện này khiến bà ta có hơi bất mãn.

“Ngọc Lam, lẽ nào mẹ không thể về nhà sao?” Triệu Uyển Nhan nghi hoặc nhìn Cố Ngọc Lam.

Biết bà ta không vui, cô ta liền an ủi: “Mẹ, tình hình bây giờ đặc biệt, mẹ nhịn một chút, qua khoảng thời gian này chúng ta cũng về nhà.”

“Thật sự có thể về nhà sao?” Triệu Uyển Nhan không phải quá tin.

Cố Ngọc Lam bất cười cười: “Mẹ, đương nhiên là thật rồi. Đến lúc đó con và bác sĩ nói muốn về nhà dưỡng bệnh là được rồi.”

Triệu Uyển Nhan nhíu mày: “Mẹ giả bệnh như thế này thật sự ổn không? Đường Ngọc Sở bọn họ sẽ tin sao?”

“Có chứng minh của bệnh viện, sao lại không tin được chứ?” Cho dù không tin, Đường Ngọc Sở lại có thể làm gì.

Kiểm tra lại sao?

Mặc kệ điều tra mấy lần, kết quả đều như nhau.

Cho nên cô ta không sợ Đường Ngọc Sở không tin.

“Nhưng...”

Triệu Uyển Nhan còn muốn nói, Cố Ngọc Lam trực tiếp cắt ngang: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, đây là ba sắp xếp tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Ba?” Triệu Uyển Nhan nhíu mày, sau đó mắt bỗng mở lớn, kinh ngạc kêu lên: “Con đi gặp ông ta rồi sao?”

“Ừm, gặp rồi.” Cố Ngọc Lam gật đầu.

“Mẹ, nếu đã có người lợi hại như thế, thế nào không sớm nói với con chứ? Nếu như nói sớm với con, Đường Thị là của con, con và Hằng Phúc cũng sẽ không chia tay rồi.”

Cố Ngọc Lam đây là đang trách mẹ của mình không có nói chuyện của ba ruột cho cô ta, hại cô ta cái gì cũng mất đi rồi.

“Con sao có thể gặp ông ta chứ?” Đối với chuyện con gái gặp người đàn ông đó, Triệu Uyển Nhan rõ ràng rất bất an và bất mãn.

“Mẹ, chuyện này có gì đâu. Ông ấy là ba của con, con gặp ông ấy cũng là chuyện đương nhiên.”

“Chuyện đương nhiên?” Triệu Uyển Nhan hừ lạnh một tiếng: “Con biết ông ta là loại người nào không? Con biết ông ta làm cái gì không?”

Cố Ngọc Lam nhíu mày, dùng giọng điệu không để tâm đáp lại: “Không phải chính là xã hội đen sao? Có gì đâu.”

“Cố Ngọc Lam!” Những điều mà cô ta không để tâm khiến Triệu Uyển Nhan tức giận: “Ông ta là người không có chuyện ác gì không làm, con không nên tiếp xúc với ông ta, nếu không cuộc đời của con đều sẽ hết.”

“Nhưng đó là ba ruột của con.” Đối diện với sự tức giận của Triệu Uyển Nhan, Cố Ngọc Lam cũng tức giận, giọng điệu cũng trở nên nặng nề.

Không sai, đó quả thật là ba ruột của Ngọc Lam. Cho dù bà ta nhiều năm như vậy đều luôn không muốn nhắc tới, nhưng cũng không thể thay đổi quan hệ huyết thống của Ngọc Lam và ông ta.

Nghĩ đến đây, Triệu Uyển Nhan nặng nề thở dài: “Sớm biết vì ông ta mẹ mới có thể ra ngoài, vậy mẹ không bằng ở lại trong nhà giam.”

“Mẹ!” Cố Ngọc Lam thật sự rất tức giận rồi, cô ta không hiểu mẹ tạo sao lại bài xích ba như vậy, mặc kệ ba là người tàn nhẫn độc ác như thế nào, trước mắt đối với cô ta mà nói chính là chỗ dựa vững chắc nhất, cô ta nhất định phải dựa vào ông ta dành lại những thứ đã mất.

Cô ta cảm thấy không cần thiết nói chuyện tiếp với mẹ về vấn đề này nữa, vì thế cô ta hít một hơi thật sâu, giọng nói dịu xuống: “Mẹ, mẹ chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi ở bệnh viện, những chuyện khác tự con giải quyết là được.”

Triệu Uyển Nhan biết rõ mình cũng không khuyên nổi cô, nhàn nhạt nói: “Tùy con.”

...

Tình hình của tập đoàn Dương Thị rất tệ, cổ phiếu đã đã xuống mức thấp nhất trong lịch sử.

Mặc kệ chủ tịch Dương liên hệ với bên ngân hàng thế nào, bên phía ngân hàng cũng không muốn cho vay vốn, không có vốn đầu tư, điều này đồng nghĩa với việc hoạt động kinh doanh của tập đoàn Dương Thị sẽ hoàn toàn dừng lại.

Cuối cùng, chủ tịch Dương không còn cách nào chỉ có thể đồng ý với phương án mà Thẩm Tử Dục đưa ra, dùng cổ phần đổi lấy vốn.

Mất đi 30% đồng nghĩa với việc chủ tịch Dương không còn lại cổ đông có cổ phần nhiều nhất nữa, vậy vị trí chủ tịch này có thể cũng phải đổi người rồi.

Bên phía Thẩm Tử Dục cũng rất đáng tin cậy, vừa cầm được bản chuyển nhượng 30% cổ phần, tiền vốn lập tức chuyển đến tài khoản của công ty, hạng mục dừng lại cuối cùng cũng có thể khởi động lại.

Nhưng đồng thời, bên phía Thẩm Tử Dục cũng đưa ra yêu cầu muốn mở cuộc họp cổ đông.

Chủ tịch Dương sớm đã chuẩn bị tâm lý chỉ có thể thở dài bất lực, cùng các cổ đông khác nhất trí đồng ý yêu cầu này.

Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân khi biết tin này thì đều luống cuống tay chân.

Chỉ cần chủ tịch của tập đoàn Dương Thị đổi chủ, vậy thì có thể không còn là sản nghiệp của nhà họ Dương nữa rồi.

Vậy thì cuộc sống của bọn họ cũng sẽ rơi xuống vạn dặm rồi.

Chuyện như thế, bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận.

Hôm mở cuộc họp cổ đông, Dương Thiên Thiên cùng ba tham gia cuộc họp.

Hàn Minh Nhân cũng đi theo.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, không khí bên trong phòng họp rất áp lực, sắc mặt của mỗi người đều rất ngưng trọng.

Thẩm Tử Dục, người của nhà họ Thẩm.

Vốn tưởng quyền thế của nhà họ Thẩm căn bản không nhìn trúng tập đoàn nhỏ như Dương Thị, nhưng Thẩm Tử Dục lại nhân lúc Dương Thị xuất hiện vấn đề thì ra tay, mà vừa ra tay chính là có được 30% cổ phần.

Điều này sợ rằng đồng nghĩa với việc tập đoàn Dương Thị sau này phải đổi tên thành tập đoàn Thẩm Thị rồi.

Đây là điều chủ tịch Dương cùng các cổ đông khác không hiểu.

Mấy phút trước khi cuộc họp bắt đầu, Thẩm Tử Dục xuất hiện, nhưng anh ta không phải đến một mình, trừ trợ lý, còn dẫn theo một cô gái.

“Tống An Kỳ!”

Vừa nhìn thấy cô gái đó, Dương Thiên Thiên đã đứng bật dậy, kinh ngạc hô lên.

Trong mắt Hàn Minh Nhân cũng lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che đậy lại.

“Cô sao lại ở đây?” Dương Thiên Thiên cất giọng chất vấn.

Khác hoàn toàn với vẻ kinh ngạc của cô ta, Tống An Kỳ rất điềm tĩnh, giọng nói bình tĩnh đáp: “Tôi đến họp.”

“Họp?” Dương Thiên Thiên bật cười thành tiếng: “Cô dựa vào đâu mà đến họp?”

“Dựa vào việc tôi là cổ đông lớn nhất.”

Tống An Kỳ liếc nhìn cô ta, ánh mắt quét qua mỗi người ngồi ở đây.

Không sai, khi nghe thấy cô nói mình là cổ đông lớn nhất, biểu cảm của mỗi người đều rất kinh ngạc.

Tống An Kỳ ngoảnh đầu, cùng Thẩm Tử Dục nhìn nhau cười, sau đó đi về phía vị trí duy nhất còn trống trên bàn.

Cô sau khi kéo ghế ngồi xuống, giọng nói nghi ngờ của Dương Thiên Thiên lại vang lên.

“Tống An Kỳ, cô đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Cổ đông lớn nhất của tập đoàn rõ ràng chính là anh Thẩm sau lưng cô.”

Lần này Tống An Kỳ không có để tâm đến cô ta, chỉ yên lặng ngồi đó.

Câu hỏi nghi ngờ này Tử Dục sẽ thay cô ta giải thích rõ ràng.

Thẩm Tử Dục cầm văn kiện mà trợ lý đưa cho, sau đó vứt nó lên trên bàn hội nghị, ánh lắng sắc bén quét qua từng người, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, tôi đem tất cả cổ phần của tập đoàn Dương Thị đứng dưới tên tôi đều chuyển sang Tống An Kỳ.”

Vừa dứt lời, mọi người bàng hoàng không thôi.

Mặc dù tập đoàn Dương Thị bây giờ không tính là tốt, nhưng dễ dàng chuyển cổ phần cho một cô gái, có phải quá qua loa cẩu thả rồi.

“Tôi không tin!”

Dương Thiên Thiên vẫn đang giãy giụa, cô ta không tin Thẩm Tử Dục tùy tiện chuyển cổ phần sang cho Tống An Kỳ.

Cô ta bước nhanh tới, cầm văn kiện trên bàn lật xem, sau khi nhìn thấy nội dung, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao có thể như thế được?”

Văn kiện này không chỉ có 30% cổ phần, mà có 57%, cũng chính là Tống An Kỳ có quyền phát ngôn tuyệt đối, căn bản không cần người khác ủng hộ.

Dương Thiên Thiên có loại cảm giác đại thế đã mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.