Edit: Tịch Ngữ
Từ lúc Lâm Tâm Nguyệt tỉnh lại, phòng bệnh của cô giống như khách sạn Vân
Lai trong truyền thuyết, nối liền không đứt, mà Cổ Trạch Sâm vẫn trước
sau như một ở bên cạnh cô, càng chăm sóc cô tỉ mỉ hơn, cho nên khi mọi
người đến thăm Lâm Tâm Nguyệt đều thấy Cổ Trạch Sâm cũng không có gì
kinh ngạc, nếu như một ngày không thấy anh đó mới là kì quái.
Mà
bên Lâm Tâm Nguyệt vừa mới chào tạm biệt với tô hợp hai người Long –
Thông, thì người bên tổ trạng án và pháp chứng kéo nhau đến.
“Tâm Nguyệt, chúng tôi đến thăm cô.” Thẩm Hùng vừa đến trước phòng bệnh, vẻ
mặt đắc ý khoe khoang đem giỏ trái cây trong tay nâng cao, một đường
cười hì hì. Người của tổ trọng án đứng phía sau anh cười gượng vẫy vẫy
tãy, hận không thể treo tấm bảng ‘tôi không biết người này’ ở trước
ngực, sếp ơi, thật là mất mặt!
“Chỉ có một giỏ hoa quả có cái gì
tốt.” Mạc Thục Viện khinh bỉ liếc Thẩm Hùng một cái, dứt khoát lôi anh
ta sang một bên, thoải mái đi tới: “Cũng không phải có một mình anh tới
thăm Tâm Nguyệt, đừng có cản đường, còn nữa đứng trong bệnh viện mà kêu
lớn như vậy, không sợ mất mặt.”
Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm sâu xa liếc nhau một cái, thú vị nhìn đôi oan gia này.
Người của bộ pháp chứng lục tục đi theo sau Mạc Thục Viện, vô tội cười cười
nhìn Thẩm Hùng, nhưng mắt mỗi người đều lòe sáng nhiều chuyện, nên biết
rằng hiện tại Mạc Thục Viện được bộ pháp chứng công nhận là quý cô độc
thân có tính cách dễ chịu nhất, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thẩm Hùng liền
hóa thân thành cô gái đanh đá, thích châm chọc, có gian tình nha, cho
nên ánh mắt của quần chúng sáng ngời như tuyết.
“Cô…” Thẩm Hùng
bị ánh mắt lòe sáng của mọi người châm chọc không tự lui về sau một
bước, vì sao anh cảm thấy ánh mắt của mọi người toàn là ý xấu thế nhỉ?
Chắc là ảo giác rồi, liếc nhìn giỏ hoa quả trên tay, lại nhìn bao lớn
bao nhỏ thuốc bổ trên tay Mạc Thục Viện, hừ một tiếng, làm bộ hào phóng
quay đầu đi: “Nể mặt Tâm Nguyệt, tôi là đàn ông hiền lành không so đo
với phụ nữ!”
Sếp, anh xác định anh không phải sợ thua kém người
ta, bị người ta nói chặn họng đến không nói được lời nào ---- Đây là
tiếng lòng của nhân viên tổ trọng án.
“Không phải loại hoa quả
nào cũng thích hợp cho bệnh nhân ăn, Tâm Nguyệt đừng để ý tới cái tên vô tri ngu ngốc đó.” Mạc Thục Viện đem túi đồ trên tay đặt trên bàn, ưu
nhã cười nói, giống như người nói lời châm chọc vừa nãy không cô ấy:
“Những món này đều là tâm ý của tổ pháp chứng, hơn nữa chúng tôi đã hỏi
bác sĩ những món này đều có lợi cho sức khỏe của cô, mọi người hi vọng
cô nhanh chóng khỏe lại, sớm trở về tổ cùng mọi người cố gắng.” Nói tới
‘có ích’ Mạc Thục Viện còn cố ý liếc nhìn người nào đó, Thẩm Hùng thầm
nghĩ bản thân không biết đã làm chuyện gì khiến người thần đều ghét,
chọc Mạc Thục Viện luôn đâm thọc mình.
“Ừ, cám ơn mọi người.” Lâm Tâm Nguyệt làm bộ như không nhìn thấy ‘người nào đó vô tri’ đang ấm ức
ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn trong góc tường, vui sướng đáp lời, quả
nhiên nhìn thấy người khác bị đả kích khiến tâm trạng của mình tốt hơn.
“Tâm Nguyệt, cô không biết đâu, khoảng thời gian không có cô, tổ pháp chứng có một tiết mục rất đặc sắc.”
“Hả, chuyện gì thú vị?” Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu mờ mịt, tò mò hỏi, có thể khiến đám ông tám bà tám này xem là chuyện đặc sắc, như vậy nó nhất
định đặc sắc, tiếc là không tận mắt nhìn thấy.
Đúng là đáng tiếc, Cổ Trạch Sâm ở bên cạnh gật đầu phụ họa.
Nè, nè, hai người cô cậu tiếc nuối là có ý gì? Vì sao chúng tôi nghe không
hiểu gì hết vậy, lẽ nào bọn tôi không theo kịp thời đại? Đám người tổ
trọng án bị lãng quên gào thét trong lòng.
“Chính là Đinh Đinh và Tiểu Cương, các người không biết à blab la blab la…” Đáy mắt đám bà tám ông tám tổ pháp chứng bén lửa, bắt đầu kể lại chuyện ‘đặc sắc.’
Thì ra sau vụ án nổ bom, bạn trẻ Lương Tiểu Cương của chúng ta sợ mất đi
Lâm Đinh Đinh, vì vậy áp dụng sách lược keo dán chuột, sau khi Lâm Đinh
Đinh xuất viện nhảy loạn vui vẻ về tổ pháp chứng, Lương Tiểu Cương bắt
đầu biến thành cái đuôi nhỏ, Lâm Đinh Đinh đi đâu thì Lương Tiểu Cương
theo sát đó, thậm chí Lương Tiểu Cương còn muốn đem người ta đóng gói
mang về nhà thờ phụng, nếu như cậu ta không sợ hù chết Lâm Đinh Đinh!
Cậu ta nhất định sẽ làm như vậy! Cho nên mới nói, người được bác sĩ pháp y lừng danh dạy dỗ làm sao thua kém sư phụ được chứ!? Chọc Lâm Đinh
Đinh nổi giận hét to không có quyền tự do, vì vậy ngày nào cũng chơi trò trốn tìm với Lương Tiểu Cương.
Lâm Tâm Nguyệt nghe xong cười gật đầu, cuối cùng Tiểu Cương cũng hiểu.
“Thẩm Hùng, nghe nói madam Mã được điều đến tổ trọng án, tạm thời thay thế
cho Tiểu Nhu, tổ trọng án các người chuẩn bị phá án lớn, phải không?” Cổ Trạch Sâm nhìn bộ dạng vui vẻ của Lâm Tâm Nguyệt khi nghe chuyện bát
quái, vì muốn bà xã hài lòng hơn nữa, bác sĩ Cổ của chúng ta rốt cuộc
cũng nhớ tới cái gai trong lòng Thẩm Hùng.
“Thật ư? Thẩm Hùng, Bell gia nhập vào tổ của các anh à?” Xem ra sức mạnh của biên kịch thật đáng sợ!
“Khoan đã, Tâm Nguyệt, Bell trong miệng cô không phải là Con Ngựa Anh Quốc kia chứ?” Thẩm Hùng kinh ngạc hô, nhắc tới Mã Quốc Anh, Thẩm Hùng liền
giống như sống lại, phẫn hận bi bô, oán khí ngập trời, lửa giận trong
lòng hừng hực dâng lên!
“Hừ hừ, ngựa Anh Quốc?” Hừ lạnh một tiếng, Lâm Tâm Nguyệt cực kì ‘dịu dàng’ cười nói với Thẩm Hùng.
“Chính là Mã Quốc Anh đó, Tâm Nguyệt cô không biết con ngựa Anh Quốc đó,
cô...” Mặc dù Tâm Nguyệt cười rất ‘ngọt ngào’ nhưng Thẩm Hùng không hiểu vì sao lại thấy lạnh sống lưng, không nhịn được rùng mình, nhưng oán
khí chiến thắng sợ hãi, thần kinh thô muốn lôi kéo Lâm Tâm Nguyệt cùng
oán giận Mã Quốc Anh, vừa mở miệng liền bị tiếng ho khan.
“Khụ
khụ…” Cái tên ngốc này, chẳng lẽ anh ta không biết madam Mã là bạn thân
của Tâm Nguyệt à, còn dám lớn tiếng kêu con ngựa Anh QUốc, anh ta đúng
là không có mắt, thấy Sâm ở bên cạnh còn dám sáp lại gần Tâm Nguyệt,
đúng là không biết sống chết!
“Nè, cô có bệnh thì đi tìm bác sĩ
khám bệnh đi. Đừng có ở đây gieo rắc mầm bệnh.” Thẩm Hùng xoay người,
nhìn Mạc Thục Viện vừa cắt ngang mình, lập tức cười nhạo: “Còn nói bản
thân biết chú ý sức khỏe biết bao nhiêu, cũng ngã bệnh đó thôi.”
Nghe Thẩm Hùng lẩm bẩm, Mạc Thục Viện suýt chút nữa hộc máu, vì bản thân suy nghĩ một chút, cô liền xoay người nhắm mắt làm ngơ.
Thẩm Hùng mím môi, lập tức kể một đống chuyện lớn chuyện nhỏ nói xấu Mã Quốc Anh: “Tâm Nguyệt, cô không biết đâu, con ngựa Anh Quốc kia cũng chính
là Madam Mã.” Tròng mắt Lâm Tâm Nguyệt âm u xuống, cuối cùng Thẩm Hùng
cũng nhớ tới Mã Quốc Anh là bạn của Lâm Tâm Nguyệt, lập tức đổi giọng:
“Ngày đầu tiên cô ta đến tổ trọng án của bọn tôi, cả ngày đều là bộ dáng bề trên sai khiến bọn tôi, đem chúng tôi xoay quanh, mệt như thân trâu
ngựa. Cô ta thì sao, vụ án vừa phá liền chạy đi tổ chức hợp báo, công
lao cô ta nhận hết, không liên quan gì đến bọn tôi, ngay cả tổ pháp
chứng và pháp y cô ta cũng không nhắc tới, cô nói có quá đáng không?”
“Còn nữa, lần trước cô và madam Lương bị hôn mê, sống chết chưa biết, bên
chúng ta tình cảnh bi thương không chịu nổi. Còn cô ta? Cô ta mở cuộc
họp báo, tranh thủ lên báo, ích kỉ lạnh lùng tới cực điểm. Uổng cho cô
coi cô ta là bạn, cô ta không những không có tới thăm cô, cô xảy ra
chuyện, cô ta lại đi tranh công. Không biết cô ta có tình người hay
không?” Thẩm Hùng càng nói càng kích động, hận không thể đem oán khí
phát tiết ra ngoài hết, mà lời vừa ra cả phòng lại im lặng xuống.
“Bell không phải là người ích kỉ, cô ấy cao điệu mời kí giả họp báo, thứ nhất là vì để cho người dân yên lòng, thứ hai là để cho bọn người buôn bán
ma túy sợ, gián tiếp cứu được rất nhiều người, hơn nữa cô ấy cũng không
phải người lạnh lùng. Tôi nghe Sâm nói, trong thời gian tôi nằm viện,
Bell cũng có nhiều lần đến thăm tôi, vì mọi người không biết nên mới
hiểu lầm. chờ khi mọi người thật sự hiểu cô ấy, mọi người sẽ hiểu rõ
cách làm việc của cô ấy thôi.”
“Huống chi, năng lực phá án của
Bell rất cao, bằng không các anh cũng không có phá án nhanh như vậy đâu, không phải sao?” Lâm Tâm Nguyệt hiểu rõ Mã Quốc Anh là người ngoài lạnh trong nóng, bị người khác hiểu lầm cũng không đi giải thích.
“Như vậy, hiệu suất phá án của cô ta rất cao, chúng ta làm cả ngày đều vô
ích, nhìn một cái liền nhìn ra.” Thẩm Hùng là người ngay thẳng, tuy rằng trong miệng anh nói không phục Mã Quốc Anh, dù có rất nhiều chỗ chống
đối với cô ấy, nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực làm việc của Mã
Quốc Anh, thậm chí còn có chút bội phục.
Lâm Tâm Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt tươi cười toát ra ý vị sâu xa.
Bọn Thẩm Hùng trùng trùng điệp điệp đến, không bao lâu liền tay không quay về.
Lúc này, cửa phòng Lâm Tâm Nguyệt vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Lâm Tâm Nguyệt cười nhìn người trong dự liệu: “Tôi còn tưởng cô không vào chứ.” Mã Quốc Anh cười nhạt không nói.
“Anh giúp em lấy thêm nước nóng, hai người từ từ nói chuyện.” Cổ Trạch Sâm
gật đầu chào Mã Quốc Anh, sau đó dịu dàng nói với Lâm Tâm Nguyệt, cầm
lấy cái ly trên tủ đầu giường, rất biết điều đi ra ngoài.
“Cô đã sớm biết tôi ở bên ngoài.”
“Chỉ là vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của cô mà thôi.” Lâm Tâm Nguyệt cười
ngượng ngùng với Mã Quốc Anh: “Cô cũng đừng để ý tới lời Thẩm Hùng nói,
anh không có ác ý.”
“Yên tâm, tôi không sao, ngược lại cũng không phải lần đầu tiên tôi nghe mấy lời này, , đã quen rồi.” Mã Quốc Anh
không sao cả nhún vai, loại chuyện này cô đã thấy nhiều cũng chẳng còn
trách móc gì, so với lời độc ác hơn nữa cô cũng đã nghe qua, sao lại vì
chút chuyện nhỏ này mà tức giận. Nếu cô dễ dàng bị lời như vậy đá gục,
cô và mẹ cô đã sớm không có nơi yên thân.
“Được rồi, tôi còn chưa chúc mừng cô phá được vụ án lớn.” Biết bản thân vừa nhắc tới chuyện
không vui của Mã Quốc Anh, Lâm Tâm Nguyệt liền chuyển đề tài.
“Chỉ một câu chúc mừng thôi hả, tôi phá được án lớn đó cô.” Vẻ mặt Mã Quốc
Anh lạnh lùng nhưng ánh mắt mang theo ý cười nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Ít
nhất cũng phải có một bữa cơm mới được, huống chi lâu rồi cô không có đi dạo phố với tôi, cô tốt nhất dưỡng bệnh cho tốt đi, sớm xuất viện, bồi
thường cho tôi nhá.”
“Được, tới lúc đó cô đừng chê tôi phiền là tốt rồi.” Lâm Tâm Nguyệt nhoẻn miệng cười.
“Chỉ sợ khi đó cô bận nùng tình mật ý với chồng chưa cưới của cô thôi, còn
tôi đã sớm quen với nỗi cô đơn.” Mã Quốc Anh chớp mắt phượng, trêu ghẹo
bạn thân.
“Mã. Quốc. Anh!” Lâm Tâm Nguyệt nhìn ánh mắt chứa chan
tình cảm của Cổ Trạch Sâm đang đứng ngoài cửa, ngượng ngùng trừng mắt
liếc cô bạn.
Vậy mà lúc này Lâm Tâm Nguyệt chẳng hề hay biết, những ngày tháng dưỡng bệnh cực khổ của cô sắp sửa bắt đầu.
Ông nội Lâm và quản gia Lâm nhìn đứa cháu cưng mà bọn họ yêu thương nhiều
năm, trong mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi một vòng, sắc mặt tái nhợt, thân thể yếu ớt, hận không thể đem cô đóng gói đem về nhà nuôi như nuôi heo, may là Nam Cung Phong là bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp, nói với bọn họ, Lâm Tâm Nguyệt cần ở lại bệnh viện để quan sát một khoảng thời gian mới có thể xuất viện. Mới làm cho hai ông lão sốt ruột lo lắng cho Lâm Tâm
Nguyệt dẹp bỏ ý định này. Nhưng mỗi ngày đều đưa đến không ít canh bổ,
dưới sự giám sát của người anh trai tốt Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt
làm nũng giả đáng thương cũng không thể khiến cho Lâm Nhã Nguyệt và ông
nội Lâm dao động được. Ngay cả Cổ Trạch Sâm coi bà xã như mạng sống,
trăm phần trăm thê nô cũng phản bội theo phe địch. Vì vậy, mỗi ngày Lâm
Nhã Nguyệt đến thăm, Nam Cung Phong xem trò vui, Cổ Trạch Sâm yêu
thương, mỗi ngày Lâm Tâm Nguyệt đều chịu xúi quẩy! Bây giờ, chỉ cần ngửi tới mùi canh là sợ, còn cảm động lây Lương Tiểu Nhu vì canh đại bổ tình yêu của tổ hợp Long – Thông, ngàn lần đồng tình cho Lâm Tâm Nguyệt,
suýt chút nữa hai người đã lập thành tổ hai người chịu khổ ép.
Bây giờ, Lâm Tâm Nguyệt hận không thể lập tức đóng gói xuất viện, ngày ngày đều lộ vẻ mặt ai oán, làm bộ đáng thương nhìn Nam Cung Phong. Cố gắng
truyền đạt thông điệp thông qua sóng điện não: ‘Cho em xuất viện, cho em xuất viện’; hận không thể nắm lấy tay Nam Cung Phong lắc lắc, để cho cô nhanh chóng xuất viện.
Ngày nào Cổ Trạch Sâm cũng hướng mắt
nhìn anh hỏi chuyện, Lâm Nhã Nguyệt ngày ngày kêu anh phải chăm sóc kĩ
lưỡng cho em gái bảo bối của cậu ta, ông nội Lâm và quản gia Lâm ngày
ngày đều tìm anh hỏi canh bổ nào thích hợp cho Tâm Nguyệt. Khiến Nam
Cung PHong bi ai hô to trong lòng: Anh đây là trêu ai ghẹo ai!
Vì có thể ngủ ngon, vì cuộc sống yên tĩnh của mình, vì không bị người khác ‘nhớ thương’, Nam Cung Phong vung tay phê chuẩn cho Lâm Tâm Nguyệt xuất viện.
Vì thế, Lâm Tâm Nguyệt vui vẻ xuất viện, người nhà họ Lâm càng ước gì có thể khua chiêng gõ trống bắn pháo ăn mừng.
Ông nội Lâm và quản gia Lâm vốn định đem Lâm Tâm Nguyệt về nhà họ Lâm để
tịnh dưỡng, nhưng không chịu nổi tuyệt chiêu làm nũng giả đáng thương
của Lâm Tâm Nguyệt, cùng Cổ Trạch Sâm cố gắng và đảm bảo, cuối cùng cũng đáp ứng để hai người về tổ ấm yên vui của bọn họ.
Cổ Trạch Sâm đưa Lâm Tâm Nguyệt về nhà của bọn họ, mở cửa, cẩn thận đỡ Lâm Tâm Nguyệt đi vào nhà.
Lâm Tâm Nguyệt đi vào cửa, đứng ở trong phòng khách, lẳng lặng nhìn tất cả
mọi thứ quen thuộc trước mắt, nước mắt dâng lên ngập tràn vành mắt, cô
từng cho rằng mình không thể về được.
Cổ Trạch Sâm để hành lý
xuống, từ phía sau lưng đem Lâm Tâm Nguyệt ôm vào lòng, con ngươi hiện
lên sự cưng chiều, tràn ngập nhu tình nhìn người đang ở trong lòng mình, nhẹ nhàng nói nhỏ: ‘Hoan nghênh em trở về nhà.’
Giọt nước mắt hạnh phúc không nhịn được rơi khỏi hốc mắt.