Edit: Tịch Ngữ
Lâm Tâm Nguyệt nặng nề mở mắt, ánh mắt hỗn độn dần chậm rãi trở nên rõ
ràng, đập vào mắt chính mình là gương mặt đẹp trai quen thuộc, nhìn bàn
tay Cổ Trạch Sâm đang nắm chặt tay mình, tay anh run rẩy kinh hỉ nhìn
cô, không nói một lời với cô, người đàn ông này có bao nhiêu sợ hãi mất
mình, thì càng có bấy nhiêu hi vọng cô tỉnh lại.
Lâm Tâm Nguyệt
nhìn vẻ mặt lo lắng của Cổ Trạch Sâm, muốn an ủi anh lại phát hiện chính mình không còn sức lực, khóe miệng miễn cười lộ ra nụ cười vui vẻ:
“Sâm.”
“Tâm Nguyệt, cuối cùng em cũng đã tỉnh rồi, thật tốt quá!” Nhìn vợ chưa cưới tỉnh lại, Cổ Trạch Sâm kích động đến nói chuyện không liền mạch, trong lời nói mang theo lo lắng nhè nhẹ: “Anh lập tức đi gọi bác sĩ.” Cẩn thận để tay Lâm Tâm Nguyệt xuống, liền chạy ra ngoài tìm
bác sĩ.
Lâm Tâm Nguyệt nheo mắt nhìn người đàn ông không biết
thức bao nhiêu đem trông chừng mình, mang vẻ mặt mệt mỏi rời đi. Thật ra cô rất muốn nói với anh. Cô muốn biết Đinh Đinh và Tiểu Nhu như thế nào rồi, còn có, còn có bé con của cô, thế nhưng cô phát hiện bản thân mệt
muốn chết, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có, miệng lưỡi khô nẻ.
Lâm Tâm Nguyệt loáng thoáng nghe rất nhiều tiếng bước chân vội vã đi tới,
vị bác sĩ mở cửa phòng kia chính là bác sĩ xuất sắc nhất mà cô biết –
Nam Cung Phong, dày vò một hồi, Nam Cung Phong mỉm cười nhìn cô, thở
phào nhẹ nhõm, có chút uể oải trách cứ: “Tỉnh thì tốt rồi, tỉnh rồi thì
không sao, bé con, không có lần sau, biết không. Mọi người sẽ lo lắng,
mọi người không ai muốn chịu kinh hách một lần nào nữa đâu.” Tuyệt đối
không có lần tiếp theo. Ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt kiên định nhìn anh truyền đạt ý tưởng.
Nam Cung Phong hài lòng cười gật đầu, kiểm tra xong liền nhường lại vị trí cho Cổ Trạch Sâm đang chờ ở ngoài.
“Hiện tại cô ấy không sao rồi, còn có di chứng gì hay không thì phải chờ kiểm tra kỹ lưỡng mới có thể xác định. Nhưng nhìn bệnh tình trước mắt, e là
không có vấn đề gì lớn, nhưng thân thể bây giờ của cô ấy rất yếu, nhất
định không được kích thích cô ấy.” Nam Cung Phong vỗ vỗ vai Cổ Trạch
Sâm, nói ẩn ý. Anh tin người đàn ông này hiểu anh nói gì.
Nam
Cung Phong cười nhìn Cổ Trạch Sâm đi vào, lắc lắc cái vai cứng ngắc, lúc này anh có thể yên tâm đi về tắm rồi ngủ một giấc cho đã rồi. Đúng rồi, phải thông báo cho thằng bạn mặt lạnh kia nữa, tránh cho nó ghi thù
mình, còn có ông nội Lâm, Nam Cung Phong liếc nhìn phòng bệnh rồi xoay
người rời đi, nở nụ cười theo thói quen, nhưng lần này nụ cười từ
trong đáy lòng toát ra, cô ấy tỉnh lại, vậy thì tốt rồi.
“Hứa
với anh, về sau dù có bất cứ chuyện gì cũng đừng bỏ lại anh một mình,
biết không, anh không muốn nếm lại mùi vị đau khổ rơi vào địa ngục.” Em
biết không, suýt chút nữa, anh mất đi em rồi. Cổ Trạch Sâm đi tới, ngồi
bên giường, lần nữa hai tay anh nắm hai tay Lâm Tâm Nguyệt, cúi đầu vào
đó. Lâm Tâm Nguyệt có cảm giác ẩm ướt ở trên tay, trong lúc vị hôn thê
hôn mê mạng sống bị đe dọa, người đàn ông sụp đổ đau lòng cầu xin thượng đế, đợi thần chết tuyên án cũng không rớt một giọt nước mắt, lại nghe
Lâm Tâm Nguyệt giải phẩu thành công thì rơi nước mắt vui sướng. Trong
khi chờ đợi một tháng cực khổ, đối mặt với vợ chưa cưới tỉnh lại, lần
thứ hai khóc như mưa.
Một tháng này, mỗi ngày đều là cơn ác mộng
đối với anh. Mỗi lần nhắm mắt, anh lại thấy bạn gái mình giống như búp
bê bị nghiền nát nằm trên vũng máu, chỉ mỗi khi xác định hơi thở của cô
vẫn ổn định, nhìn dung nhan ngủ say của cô anh mới yên lòng.
“Xin lỗi, khiến anh lo lắng.” Xin lỗi, làm anh lo sợ. Xin lối khiến anh chịu nhiều áp lực như vậy. Xin lỗi, để mọt mình anh chống đỡ lâu như vậy.
Khóe mắt Lâm Tâm Nguyệt ươn ướt, đau lòng nhìn Cổ Trạch Sâm, yếu ớt khàn khàn nói.
“Chỉ cần em không sao thì tốt rồi.” Em không cần xin
lỗi, chỉ cần em không sao, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì tốt rồi, Cổ
Trạch Sâm ngẩng đầu lên, giúp cô sửa sang lại tóc rối, đau lòng nhìn
khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, hôn lên miếng băng trắng quấn trên trán
cô, lại nắm chặt đôi tay không còn bao nhiêu máu của cô, lộ ra nụ cười
sáng chói.
Mười ngón tay đan xen xiết chặt nhau, xém chút bị sinh tử chia lìa bọn họ càng quý trọng từng giờ từng phút từng giây bên nhau hơn. Lần này, ngay cả thần chết cũng không thể chia cách bọn họ.
Ông nội Lâm và Lâm Nhã Nguyệt nhận được tin tức của Nam Cung Phong lập tức
chạy đến bệnh viện, đứng bên ngoài cửa sổ, đôi mắt tràn ngập sức sống,
ông cụ từng oai phong một cõi vào tuổi xế chiều cũng không nhịn được rơi lệ, cháu gái bảo bối của ông không có chuyện gì rồi, con bé đã tỉnh.
Ngay cả Lâm Nhã Nguyệt cũng không nhịn được đỏ mắt, trên gương mặt lạnh
lùng của anh lộ nụ cười ôn hòa, tốt rồi, em gái không sao. Hai ông cháu
cùng thở nhẹ nhõm. Lâm Nhã Nguyệt đẩy cửa phòng, đỡ ông cụ đi vào.
Lâm Tâm Nguyệt nằm trên giường áy náy nhìn thân thể từng khỏe khoắn của ông nội, chưa từng có bệnh tật nào quật ngã ông. Bởi vì cô mà lo lắng tóc
bạc nhiều hơn. Thậm chí ông phải dựa vào sự nâng đỡ của Lâm Nhã Nguyệt
mới đi vào phòng bệnh, Lâm Tâm Nguyệt gấp đến nỗi viền mắt hồng hồng, áy náy không biết nói gì.
Ông nội Lâm được Lâm Nhã Nguyệt dìu vào
ngồi cạnh giường bệnh Lâm Tâm Nguyệt, liền dỗ dành cô như khi cô ngã
bệnh, nhẹ nhàng vuốt vải băng trên trán cô, vừa từ ái vừa vui mừng:
“Không sao, Tiểu Nguyệt rất kiên cường, rất dũng cảm. Rất nhanh sẽ khỏe
lại thôi.” Giống như không phải cô trải qua một hồi tranh đấu với sinh
tử mà là bị cảm thông thường, nếu như tay ông không run rẩy, quản gia
Lâm nhìn một màn này không nhịn được giơ tay lau khóe mắt, cô chủ tỉnh
lại thì tốt rồi.
Ánh mắt yêu thường, lời nói ấm áp, hình ảnh quen thuộc khiến Lâm Tâm Nguyệt không kiềm chế được rơi nước mắt, cố gắng cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp đầy vết chai kia, trước đôi mắt hết lòng yêu
thương quan tâm mình, ông là người đầu tiên khiến cô nhận thức, dung
nhập vào thế giới này. Xấu hổ mà chậm rãi nói: “Xin lỗi, ông nội, để ông lo lắng.”
“Vậy sau này con đừng để ông nội lo nữa, biết không?”
“Cũng không được làm anh lo lắng.”
“Tiểu Nguyệt mau khỏe lại nha, ông nội còn muốn nhìn con mặc áo cưới bắn sức quyến rũ khắp nơi.”
“Lâu rồi anh hai chưa được nghe cái giọng trẻ con làm nũng của em.”
“Ừm.”
Mà cô cầm tay Cổ Trạch Sâm, giống như cũng đang hứa hẹn với anh.
Lâm Tâm Nguyệt lo lắng sức khỏe của ông nội, để anh trai đưa ông về nhà
nghỉ ngơi. Lâm Nhã Nguyệt biết em gái vừa tỉnh, thân thể còn suy yếu,
dặn dò Cổ Trạch Sâm chăm sóc cô thật tốt, mới đi về với ông nội.
Bởi vì Lâm Tâm Nguyệt vừa tỉnh, cơ thể còn yếu, đầu óc còn mơ mơ màng màng, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ, mệt đến ngủ mê man.
Cổ Trạch
Sâm cẩn thận đắp chăn cho cô, xác định cô đã ngủ, lẳng lặng ngồi bên
cạnh giường. Trong lòng không còn lo lắng vừa bất an như trước, hơn một
tháng nay, anh không những muốn bắt hung thủ vì vợ chưa cưới, lại còn
phải lo lắng cho bênh tình của vợ chưa cưới, thân thể đã sớm mệt lả, chỉ là cứng rắn chống đỡ. Thấy Lâm Tâm Nguyệt tỉnh lại, trái tim treo lơ
lửng được hạ xuống, mí mắt nặng trịu mơ màng ngủ, đầu gối lên giường
bệnh, mặt mang nụ cười thỏa mãn.
Giờ khắc ấm áp hơi nhạt tràn ngập trong phòng bệnh đau thương, lần thứ hai mỉm cười như đang kể tiếp hành trình mới.
Khi Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn tỉnh táo, cô mới biết mình hôn mê một tháng
trời, vụ án gài bom đã phá, hung thủ Thạch Dũng và vợ chưa cưới của hắn
bị chộp, có đủ bằng chứng.
Cổ Trạch Sâm cẩn thận đem gối đầu của
Lâm Tâm Nguyệt dựng đứng lên, để cho cô dựa vào thoải mái hơn, cẩn thận
cầm chén cháo, động tác dịu dàng đút cháo cho Lâm Tâm Nguyệt ăn, trong
mắt đều tràn đầy hình bóng của cô, bộ dạng nhìn chăm chú như muốn đem cô khắc vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Coi chừng nóng, cẩn thận
chút.”
Kỳ thực, Lâm Tâm Nguyệt đã biết tình trạng thân thể của
mình từ miệng chồng chưa cưới, mặc dù cô bị bom nổ đánh sâu, trên người
có nhiều vết trầy, nhưng phần lớn chỉ là bị thường ngoài da, não bị chấn động nghiêm trọng nên cô hôn mê hơn một tháng, đã xác nhận không có di
chứng, xương hai tay cô bị gãy do ôm Lâm Đinh Đinh, lúc ngã đè lên,
nhưng cũng vì như vậy tay cô mới không bị vụ nổ ảnh hưởng, coi như trong cái rủi có cái may.
Tuy rằng Lâm Tâm Nguyệt rất muốn nói với Cổ
Trạch Sâm, cô không phải búp bê sứ, không cần nâng niu cô cẩn thận như
vậy, cô biết vụ nổ này khiến chồng chưa cưới sợ không nhẹ, nhưng nhìn vẻ mặt cưng chìu của Cổ Trạch Sâm, lại nhìn bàn tay quấn đầy vải băng của
mình, cô đành ngoan ngoan làm búp bê sứ, đương nhiên đáy lòng ngọt ngào
như ăn mật.
“Sâm, Tiểu Nhu và Đinh Đinh bị thương như thế nào? Có nặng lắm không?” Lâm Tâm Nguyệt nuốt một ngụm cháo, giọng nói có chút
sốt ruột, thật sự cô rất lo nội dung kịch bản không thay đổi, sợ bạn tốt và em gái gặp chuyện, trong lòng cô rất muốn biết tình huống của Đinh
Đinh và Tiểu Nhu thế nào rồi, đáng tiếc mấy ngày nay mới tỉnh lại, vì
hôn mê quá lâu đầu óc cô có chút mụ mị, hơn nữa Cổ Trạch Sâm tạm thời
không muốn người khác đến quấy rầy cô, ngoại trừ biết được chút ít tình
huống của mình, chuyện khác hoàn toàn không biết, vất vả lắm đầu óc cô
mới tỉnh táo, tinh thần cũng khôi phục, liền hỏi.
“…” Cổ Trạch
Sâm nhìn vẻ mặt tái nhợt có chút tinh thần của Lâm Tâm Nguyệt đã lập tức lo lắng cho người khác. Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần người bênh cạnh có chuyện, cô liền ‘xen vô chuyện của người khác’, thậm chí có lúc anh
nghĩ, hi vọng vợ chưa cưới của mình ích kỷ hơn thì tốt rồi, như vậy anh
không sợ mất đi cô, mất đi con của bọn họ, nhưng anh biết rõ, nếu cô
thật sự như vậy, anh sẽ không thích cô gái trước mắt này nữa, mà với
chuyện cô không hỏi tới đứa con, anh không biết nên vui hay nên lo.
Không chờ Cổ Trạch Sâm trả lời, đã có người khác trả lời thay.
“Muốn biết chúng tôi có sao hay không, chính mắt nhìn chẳng phải sẽ biết
sao?” Lương Tiểu Nhu được Cao Ngạn Bác đỡ đi đến, mỉm cười nhìn cô bạn
đi dạo một vòng quỷ môn quan về, cuối cùng cũng tỉnh hẳn, trong mắt có
chút kích động.
Tuy rằng ca phẩu thuật của Lương Tiểu Nhu thành
công, nhưng Lâm Tâm Nguyệt vẫn còn hôn mê. Trong đầu cô vẫn còn nhớ rõ
khi bom nổ, Lâm Tâm Nguyệt dùng sức đẩy cô ra, sau đó ôm chặt Lâm Đinh
Đinh ngã xuống đất. Cô bị màn này làm tỉnh mộng, tỉnh lại mới biết Lâm
Đinh Đinh không sao đã xuất viện. Nhưng bạn thân không những mất đi đứa
con, mà còn không biết bao giờ mới tỉnh lại. Tay cô cũng vì ảnh hưởng
của vụ nổ bom mà gãy xương nghiêm trọng, bác sĩ nói cho cô biết nếu
không phải vị trí của cô cách xa nơi nổ, có lẽ cô không bị gãy xương. Cô biết, đây đều là công lao của cô ngốc đỡ cô lên rồi đẩy mạnh cô ra.
Sau khi Lương Tiểu Nhu tỉnh lại, hầu như ngày nào cô cũng chạy đến phòng
bệnh của Lâm Tâm Nguyệt thăm cô ấy. Khi xuất viện rồi, cô cũng thường đi cùng Cao Ngạn Bác đến thăm cô ấy, biết bạn thân đã tỉnh, Lương Tiểu Nhu ôm bạn trai mừng phát khóc. Mấy ngày hôm trước, Lương Tiểu Nhu đều đến
thăm Lâm Tâm Nguyệt, nhưng sợ ảnh hưởng đến cô ấy nghỉ ngơi nên không có đi vào.
Biết Lâm Tâm Nguyệt đã hoàn toàn tỉnh táo, Lương Tiểu
Nhu lập tức kéo Cao Ngạn Bác chạy tới. Vừa tới cửa liền nghe cô ngốc nào đó nói lời lo lắng cho cô, đúng là cô ngốc, thế nhưng trong lòng lại
thấy ám áp vô cùng.
“Vừa mới tỉnh lại liền lo lắng cho người
khác, xem ra đúng là tính cách của Tâm Nguyệt!” Cao Ngạn Bác đỡ Lương
Tiểu Nhu mỉm cười nói.
“Tiểu Nhu, sếp Cao.” Lâm Tâm Nguyệt ngạc
nhìn bọn họ, nhìn thấy Lương Tiểu Nhu mang bao tay, đầu tiên là sửng
sốt, lập tức lo lắng nhìn tay cô ấy: “Tiểu Nhu, sao tay của cô lại như
vậy.”
“Vì sao cô ngốc như vậy, hiện tại người có chuyện là cô,
thật là!” Lương Tiểu Nhu thở dài, hận không thể đem cái đầu người nào đó cạy ra, Cao Ngạn Bác buồn cười nhìn hai người.
“Tôi chỉ quan tâm cô thôi mà, vậy mà lớn tiếng với người ta.” Lâm Tâm Nguyệt nhích vào
lòng Cổ Trạch Sâm, tìm kiếm an ủi, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi vẫn còn là
người bệnh, có ai đi hù dọa bệnh nhân sao?”
Cái đó là vì cô không có một chút tự giác làm bệnh nhân, Cổ Trạch Sâm lắc đầu nuông chìu ôm
Lâm Tâm Nguyệt, bà xã của anh cuối cùng cũng trở lại.
“Bác sĩ nói xương tay gãy rất nghiêm trọng, tạm thời không thể cầm nắm gì được,
nhưng nếu duy trì tập vật lí trị liệu, sau mấy tháng nữa là có thể khôi
phục giống như bình thường, nói cách khác mấy tháng sau tôi không thể
trở về tiền phương rồi, câu trả lời như vậy, đại tiểu thư cô yên tâm rồi chứ?”
Lương Tiểu Nhu đem tình huống nói cho Lâm Tâm Nguyệt
biết, bởi vì cô biết nếu cô không nói rõ ràng, người nào đó chắc chắn
không yên tâm, tuy rằng tạm thời không được trở về tiền tuyến, trong
lòng cô có chút khó chịu, nhưng không phải chỉ tạm thời thôi sao, còn
hơn vĩnh viễn không bắt cướp được, như vậy đã tốt lắm rồi.
Huống chi, không phải cố cố gắng một mình, quay đầu nhìn Cao Ngạn Bác đứng sau lưng mình cười hạnh phúc.
“Không sao thì tốt rồi.” Lâm Tâm Nguyệt miễn cưỡng dùng cái tay có chút run
của mình cầm lấy tay bị thường của Lương Tiểu Nhu, thật tốt quá! Tiểu
Nhu còn có thể cầm súng, tai Tiểu Nhu cũng không sao, rất tốt!
Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm nhìn nhau cười, không nói gì.
“Chị ~” Lâm Đinh Đinh còn chưa tới đã nghe được âm thanh lảnh lót của cô bé
rồi, cô xinh đẹp động lòng người ôm cánh tay Lương Tiểu Cương đi vào
cửa. Nụ cười trên mặt đặc biệt rất vui vẻ, chị tỉnh lại cô đương nhiên
rất vui rồi, thật ra chị hôn mê không tỉnh, nhìn bộ dạng đau lòng của Cổ Trạch Sâm, trong lòng Lâm Đinh Đinh vẫn cảm thấy tự trách, bởi vì chị
vì bảo vệ cô nên mới như vậy.
Hầu như ngày nào Lâm Đinh Đinh và
Lương Tiểu Nhu cũng đến bệnh viện báo danh, lúc bom nổ, Lâm Đinh Đinh
được Lâm Tâm Nguyệt ôm vào lòng, bị thương rất nhẹ, chấn động não được
nghỉ ngơi nửa tháng trong thời gian Lâm Tâm Nguyệt hôn mê được bác sĩ
xác nhận cho xuất viện, vừa ra viện cô liền trở về tổ pháp chứng, ngay
cả Lương Tiểu Cương cũng không ngăn cô được. Cô muốn lấy lại công bằng
cho chị mình. Báo thù cho đứa cháu vô duyên của mình. Lâm Đinh Đinh liều mạng tìm chứng cứ, quanh co nhiều lần cũng lôi được hung thủ ra trước
pháp luật, nhưng chị cô vẫn còn hôn mê không tỉnh, khiến cô ăn uống
không vô. Biết hôm nay Lương Tiểu Nhu đến thăm chị, cô liền bỏ hết công
việc đang làm, kéo Lương Tiểu Cương còn ngẩn người đến bệnh viện, trời
đất bao la không lớn bằng chị của cô, dù sao thì hai ngày trước cô cũng
không phải người đầu tiên thấy chị tỉnh lại.
“Cô kêu lớn như vậy, Tâm Nguyệt không biết cô đến cũng khó.” Cao Ngạn Bác đỡ Lương Tiểu Nhu
cười nhàn nhạt, trên chọc Lâm Đinh Đinh.
“Chị Tâm Nguyệt.” Đối
với người cứu mạng bạn gái mình, Lương Tiểu Cương vô cùng cảm kích. Cũng hi vọng Lâm Tâm Nguyệt không có chuyện gì, cấp độ sùng bái của anh đối
với Lâm Tâm Nguyệt nâng lên một bậc, sau này ngay cả Lương Tiểu Nhu cũng ao ước ghen tỵ. Em trai của cô thân thiết với Tâm Nguyệt còn hơn người
chị gái là cô nữa.
“Em chính là muốn chị chú ý đến em mà.” Lâm
Đinh Đinh không thèm đếm xỉa tới việc Cao Ngạn Bác giễu cợt, đi tới ngồi bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, mắt hồng hồng, bĩu môi: “Hơn nữa chị thương em như vậy, chị sẽ không đem em ra chế nhạo như sếp Cao, đúng không,
chị!!!!” Nhưng vẫn không nhịn được rơi nước mắt, dựa vào vai Lâm Tâm
Nguyệt, từng chút một rơi xuống, thật may chị không sao!
“Ừ!” Lâm Tâm Nguyệt vỗ vỗ tay cô ấy, thấy Lâm Đinh Đinh vẫn hoạt bát lanh lợi,
ngây ngô y như ngày xưa. Cô em gái luôn nhõng nhẽo với cô, viền mắt ửng
đỏ, như vậy thì tốt rồi, dù cô phải trả giá rất lớn, nhưng thế này rất
tốt.
Lâm Tâm Nguyệt vừa tỉnh lại liền vì lo lắng cho Lâm Đinh
Đinh và Lương Tiểu Nhu mà trái tim treo lơ lửng, khi nhìn đến nụ cười
hồn nhiên đáng yêu của cô gái ôm cánh tay Lương Tiểu Cương cười ngọt
ngào, gọi cô là ‘chị’. Cùng cô gái có sắc mặt hơi tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời – Lương Tiểu Nhu. Hai tảng đá trong lòng Lâm Tâm Nguyệt
cuối cùng cũng được buông xuống.
Mặc kệ là Lương Tiểu Nhu hay là
Lâm Đinh Đinh cũng đều không nhắc tới chuyện đứa bé trước mặt Lâm Tâm
Nguyệt, tất cả mọi người đều không nói chuyện đó.
Màn đêm buông
xuống, trong phòng bệnh trống rỗng chỉ có Lâm Tâm Nguyệt, tựa như trái
tim cô. Cổ Trạch Sâm bị cô kêu đi mua thức ăn. Tròng mắt Lâm Tâm Nguyệt
mê mang, không có tiêu điểm. Tay nhẹ nhàng vuốt cái bụng từng mang thai
và cũng là nơi đứa con đáng thương của cô từng ở. Trong lòng cô hiểu hơn bất kì ai, con cô không còn. Đó là đứa trẻ có máu thịt tương liên với
cô, làm sao cô không có cảm giác được chứ.
Từ một giây sau khi cô tỉnh lại, Lâm Tâm Nguyệt liền biết con của cô không còn. Nhưng cô không dám nói cũng không dám hỏi, thậm chí ngay cả cảm giác đau lòng cô cũng
giấu kín. Bởi vì cô không muốn bạn thân và em gái tự trách, áy náy, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng đau khổ vì mất đi đứa con của
người đàn ông mình yêu. Cho nên cô tình nguyện không nói không hỏi, giả
bộ cái gì cũng không biết.
Lâm Tâm Nguyệt biết một lát nữa Nam
Cung Phong sẽ đi trực phòng, cô muốn biết đáp án, dù là câu trả lời cô
không bao giờ muốn nghe. Nhưng cô biết mình không thể trốn tránh mãi
được, vĩnh viễn cũng không thể giả vờ nói không biết.
“Hôm nay
sao lại yên ắng như vậy, Sâm đâu, không có đến à?” Nam Cung Phong tự mở
cửa phòng, thấy Lâm Tâm Nguyệt ngồi một mình trên giường bệnh, trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhìn chung quanh không nhìn thấy bóng người quen
thuộc, nhìn đầu Lâm Tâm Nguyệt còn quấn vải băng, thân thể yếu ớt, trong lòng có chút đau lòng, cầm lấy áo khoác bên cạnh, cẩn thận khoác lên
người cô, dịu dàng dặn dò: “Phủ thêm áo đi, hiện tại thân thể của em rất yếu, nhất định phải cẩn thận, biết không.”
“Phong, em có chuyện muốn hỏi anh.” Lâm Tâm Nguyệt hơi mở miệng, giọng nói nhè nhẹ run.
“Kỳ thực không phải em đã biết đáp án rồi sao?” Nam Cung Phong nhìn động
tác vô thức vuốt bụng của cô, liền đoán được cô muốn hỏi chuyện gì, thấy Lâm Tâm Nguyệt nghe lời anh nói, con ngươi mở to, trong nháy mắt tràn
ngập đau thương. Anh thở dài, ngồi bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn
cô gái anh từng yêu sâu sắc này, sâu kín nói xong: “Em thông minh như
vậy, anh biết không lừa được em bao lâu. Em đặc biệt kêu Sâm rời đi,
chính là lo cho cậu ta khổ sở, đau lòng. Nhưng em có nghĩ tới mọi người
sẽ đều lo lắng cho em hay không?”
“Xin lỗi, Phong, em không sao. Em chỉ muốn xác định mọt chút.” Lâm Tâm Nguyệt kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười khô khốc.
“Tâm Nguyệt, em…” Nam Cung Phong vẫn không yên lòng về cô, nhưng Lâm Tâm Nguyệt ngắt lời của anh.
“Phong, em muốn được yên tĩnh một lúc.” Lâm Tâm Nguyệt cúi đầu khiến Nam Cung
Phong không nhìn được vẻ mặt của cô, vốn dĩ Nam Cung Phong vẫn chưa yên
tâm. Nhưng lúc vô ý liếc mắt nhìn bóng dáng bên ngoài, cũng yên lòng:
“Tốt lắm, em đừng có suy nghĩ nhiều. Nghỉ ngơi nhiều một chút, có chuyện gì thì bấm chuông gọi anh.”
Lâm Tâm Nguyệt gật đầu, im lặng không nói.
Lâm Tâm Nguyệt nghe âm thánh đóng cửa, tay không tự chủ được nắm chặt ra giường, nước mắt không nhịn được tuôn xuống.