Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 26: Chương 26: Vụ án ném gạch, gặp bác Thông . .




Về tới nhà không bao lâu thì điện thoại của Lâm Tâm Nguyệt vang lên nhạc chuông quen thuộc.

“Alo.”

“Tâm Nguyệt, là chị, Phái Phái đây.”

"Chị Phái Phái, em rất nhớ chị nha, còn tưởng chị bận rộn quá quên cô em này rồi chứ!” Trước mặt người nhà, Lâm Tâm Nguyệt không hề giữ hình tượng tha hồ mà làm nũng, bởi vì người nhà sẽ bao dung và nuông chiều cô.

“Em đó, lớn đầu rồi còn làm nũng như con nít, không biết xấu hổ nha!”

“Không có đâu, người khác cầu em cũng chả thèm làm nũng nữa là.” Vì chị là người thân của cô, nên cô mới mè nheo như vậy á.

“Sao không đi tìm bạn trai của em mà làm nũng đi.” Lâm Tâm Nguyệt vừa nghe tới hai chữ ‘bạn trai’, thân thể cô liền cứng đờ, tay khẽ run một cái, làm sao chị biết được, chẳng lẽ anh hai cũng biết rồi…

“Chị, cái đó…”

“Yên tâm đi, anh Nhã Nguyệt còn chưa có biết, thôi, không nói đùa với em nữa, chị đã xin qua Bệnh viện Hong Kong để phục vụ người già, công văn đã được duyệt, cho nên điện thoại báo với em một tiếng.”

“Anh rể đâu, anh ấy cũng về chung với chị à?” Không ngờ cô thay đổi được số mệnh của Lâm Phái Phái, nhưng nội dung trong phim vẫn không thay đổi.

“Trong khoảng thời gian này, anh rể của em rất là bận, không thể về cùng chị được.”

“Vậy à? Khi nào chị về? Em và Đinh Đinh đi đón chị.”

“Ừ, sáng sớm ngày mai, vậy nhé, em ngủ sớm đi, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!” Lâm Tâm Nguyệt bỏ điện thoại xuống, ánh mắt âm u lườm Lâm Đinh Đinh đang muốn chạy trốn.

"Lâm, Đinh, Đinh "

Lâm Đinh Đinh vốn nghe Lâm Tâm Nguyệt gọi chị Phái Phái, thầm kêu không ổn, đang muốn lẻn trốn, không ngờ là vẫn bị Lâm Tâm Nguyệt tóm được.

“Chị…” Lâm Đinh Đinh cười khan.

“Ừ, trước kia là ai thề sống chết cam đoan sẽ không tiết lộ bí mật, hửm?” Lâm Tâm Nguyệt vòng hai tay trước ngực, nhíu mày suy nghĩ, miệng cười như hoa bách hợp nở.

Oa… Chị cười thật đáng sợ! Mồ hôi lạnh xẹt qua đáy lòng Lâm Đinh Đinh.

Con ngươi linh động của Lâm Đinh Đinh láo liên, chợt lóe linh quang: “Nói tóm lại chị cũng biết rồi đó, chị thành thật đưa anh Sâm đi gặp người lớn đi, sớm đem người đàn ông tốt hiếm có như anh ấy bắt gọn trong lòng bàn tay mới tốt.” Nói xong, cô liền co giò chạy như bay về phòng, bỏ một mình Lâm Tâm Nguyệt ở lại. Cô không muốn bị chị mình xử chết đâu.

“Cái con nhỏ này!” Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu.

“Ngày mai nhớ dậy sớm ra sân bay đón chị Phái Phái với chị đó!”

“Biết rồi!” Thanh âm Lâm Đinh Đinh từ trong phòng truyền ra.

Sáng hôm sau, Lâm Đinh Đinh và Lâm Tâm Nguyệt xuất hiện ở sân bay tấp nập người qua lại, Lâm Đinh Đinh đứng ở cồng ra vào hết nhìn tây lại nhìn đông.

“Chị, sao còn không thấy chị Phái Phái đâu hết vậy.”

“Chưa tới giờ mà, em gấp cái gì?” Lâm Tâm Nguyệt nhìn đồng hồ, chậm rãi đáp. Nhưng giọng nói cô cũng có chút nóng vội, thỉnh thoảng còn nhìn xung quanh cửa ra vào, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Lúc này, một người cao gầy, xinh đẹp, toàn thân lộ ra hơi thở thành thục ưu nhã, đeo kính mác, bước đi nhẹ nhàng như nhảy xuất hiện trước cổng ra vào.

“Thấy rồi, chị, chị, bọn em ở đây!” Lâm Đinh Đinh vừa nhìn thấy Lâm Phái Phái liền vẫy tay, lớn tiếng gọi, giống như sợ Lâm Phái Phái không thấy cô.

Lâm Tâm Nguyệt thấy bộ dạng em gái mình như vậy, bất đắc dĩ liếc một cái, miệng lại nở nụ cười.

Lâm Phái Phái nhìn thấy hai cô em gái cưng, miệng cũng cười tủm tỉm, cho các cô mỗi người một cái ôm thật lớn.

Lâm Tâm Nguyệt ôm Lâm Phái Phái, trong lòng rất kích động: “Chi, em rất nhớ chị.” Buông Lâm Phái Phái ra, nhận lấy hành lý từ tay chị ta, tay còn lại quàng lấy cánh tay chị.

“Chị, em cũng rất nhớ chị nha!” Lâm Đinh Đinh cũng không cam lòng bị bỏ rơi, tiến tới ôm cánh tay còn lại của Lâm Phái Phái làm nũng.

“Hai đứa cứ như con nít ấy, vừa thấy chị liền nhõng nhẽo rồi.” Miệng thì trách móc nhưng trong mắt Lâm Phái Phái lại tràn đầy dung túng.

Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh mắt lé nhìn nhau một cái, nghịch ngợm lè lưỡi.

Một cô gái thanh xuân hoạt bát, một người dịu dàng hào phóng lại không mất vẻ đáng yêu, cộng thêm một người chín chắn xinh đẹp trong mắt chứa đựng ấm áp. Tổ hợp ba cô gái với ba cá tính khác nhau tạo thành cảnh tượng rất đặc biệt trong sân bay.

Sau khi đón Lâm Phái Phái về, Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh liền trở về bộ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt mới ngồi xuống còn chưa nóng ghế thì từng tiếng ‘tít, tít’ lại vang lên, nhìn thoáng qua địa điểm, cô liền xách thùng dụng cụ đi ra ngoài.

Cao Ngạn Bác thấy Lâm Tâm Nguyệt đi ra mới gật đầu ra hiệu, nét mặt nghiêm túc, bình tĩnh nhìn cấp dưới: “Tốt, xuất phát thôi.”

“Chị, em thật rất phấn khởi.” Lâm Đinh Đinh tới gần Lâm Tâm Nguyệt, kích động nói.

“Chúng ta đến hiện trường vụ án làm việc chứ không phải đi chơi, em mau chóng thu hồi vẻ mặt phấn khởi này lại đi, nghiêm túc một chút.” Lâm Tâm Nguyệt nghiêm giọng nói, cô là vì tốt cho Lâm Đinh Đinh thôi, là một nhân viên pháp chứng, điều tối kỵ nhất chính là cợt nhã ở hiện trường án mạng, như thế là không tôn trọng người đã mất, đồng thời cũng không tôn trọng nghề nghiệp pháp chứng.

“Oh!” Lâm Đinh Đinh bĩu môi, rũ vai xuống, nhưng hưng phấn trong đáy mắt không hề giảm.

Lâm Tâm Nguyệt tuyệt đối không nghĩ rằng mấy câu nói của mình có thể khiến Lâm Đinh Đinh bị đả kích, tính nết em gái nhà minh ra sao, cô đây hiểu rất rõ.

Cao Ngạn Bác dẫn chị em Lâm Tâm Nguyệt đến hiện trường vụ án thì thấy khu vực chung quanh hiện trường đã kéo dây cảnh báo.

Lâm Tâm Nguyệt mang bao tay nhựa, đi theo Cao Ngạn Bác vào trong: “Madam, tình huống thế nào?” Cao Ngạn Bác lập tức hỏi rõ tình huống.

Khu vực xung quanh có đầy người tới xem náo nhiệt, là vì trong quảng trường nên âm thanh rất ầm ĩ, trên mặt đất còn có một cục gạch dính máu.

“Cục gạch đập trúng một bà lão khiến bà ấy tử vong, còn có một bé gái bị thương đã được đưa vào bệnh viện.”

“Sếp Cao, chúng ta lên lầu xem coi có manh môi gì không.” Lâm Tâm Nguyệt nhìn tòa nhà cũ kĩ, giọng điệu khẳng định.

“Đi thôi.”

Lâm Tâm Nguyệt đi vào tòa lầu mới phát hiện, bên trong còn mục nát hơn bên ngoài, cầu thang vừa hẹp vừa tối, không có dụng cụ phòng cháy chữa cháy, chung quanh bụi bặm chồng chất, rác rưởi vứt lung tung.

Leo lên mấy tầng lầu, bọn họ gặp một ông lão ngồi trên bậc thang, đầu tóc bạc trắng, trên mặt có nhiều vết nhăn, trong mắt tràn ngập tang thương, dáng vẻ nghèo túng. Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy bác Thông, cô liền chú ý tới nét mặt cực kì thờ ơ vô cảm của Cao Ngạn Bác, còn lạnh nhạt hơn sơ với người ngoài nữa, giống người trước mặt anh ta không hề có quan hệ máu mủ gì với anh hết. Nếu không phải Lâm Tâm Nguyệt biết trước họ là cha con, cô chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ là kẻ thù. Bên cạnh đó, Cao Ngạn Bác cũng không ngờ rằng anh sẽ gặp người mà mình không muốn nhìn thấy nhất, bác Thông cũng không ngờ mình có thể gặp con trai ở chỗ này, còn bị con trai thấy bộ dạng nghèo túng này của mình.

Nhìn Lương Tiểu Nhu hỏi thăm bác Thông, bọn họ đi ngay lên tầng cao nhất, Lâm Tâm Nguyệt xem ti vi thấy bọn họ đi lên thang lầu phá án rất dễ, đến khi bản thân thử nghiêm mới biết mệt muốn chết, thể lực yếu ớt nhất định chịu không nổi đâu.

Trước kia cô xem tivi, nghĩ rằng làm pháp chứng chính là tìm ra bằng chứng, xét nghiêm bằng chứng là được. Đến lượt bản thân làm nhân viên pháp chứng mới phát hiện có đầy đủ kiến thức, kiên trì, sức quan sát nhạy bén là chưa đủ, cho nên cô rất bội phục Cao Ngạn Bác.

Đến tầng thượng, trải qua thực nghiệm tìm ra vị trí ném gạch, nhưng tìm được chứng cứ thì rất ít, Lâm Tâm Nguyệt thấy Lâm Đinh Đinh tràn đầy tò mò, vẻ mặt nghiêm túc, rất tập trung vào công việc, thầm nghĩ xem ra con bé này đã tìm được công việc mà nó mong muốn rồi.

Sau khi tan sở, Lâm Tâm Nguyệt được Cổ Trạch Sâm đón về nhà anh ăn cơm do Cao Ngạn Bác nấu.

"Ting toong, ting toong "

Cao Ngạn Bác ra mở cửa liền thấy Lâm Tâm Nguyệt cười hì hì đứng ở cửa.

“Sếp Cao, không ngại cho em đến ăn chực chứ?” Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu, tinh nghịch nói giỡn.

“Tôi nói để ý cô sẽ trở về sao?” Cao Ngạn Bác cũng đùa theo.

“Không đâu.”

“Vậy còn không mau đi vào.”

Lúc này, Cổ Trạch Sâm vừa vặn đi ra khỏi phòng: “Tới rồi à?”

“Sâm.” Lâm Tâm Nguyệt thấy Cổ Trạch Sâm liền như ong mật thấy hoa tươi, lập tức dính lấy.

“Ê! Tôi nói rõ trước nha, các ngươi muốn ôm ấp hôn nhau hay là muốn nói lời buồn nôn thì đi vào phòng các người nhá, nếu không hôm nay sẽ không có cơm ăn!” Cao Ngạn Bác bày ra bộ dạng ‘tôi chịu không nổi hai người’, vội vàng tống bọn họ vào phòng.

“Lấp tức đi ngay nè!” Lâm Tâm Nguyệt thần bí kéo Cổ Trạch Sâm về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.