Lâm Tâm Nguyệt
thần bí kéo Cổ Trạch Sâm vào phòng, trước khi đóng cửa còn cố ý ló đầu
ra ngó xung quanh một vòng, thấy Cao Ngạn Bác không có đi theo sang đây, xác định không có ai mới yên tâm đóng cửa.
Thật ra, hôm nay cô
tới đây nguyên nhân là vì Cao Ngạn Bác và bác Thông, mặc dù cô biết sớm
muộn gì cha con bọn họ cũng sẽ làm lành, nhưng hôm nay thấy thái độ lạnh nhạt của Cao Ngạn Bác và dáng vẻ nghèo túng của bác Thông, khiến cho cô không đành lòng nhìn nữa. Bởi vì nàng hiểu được tầm quang trọng của
người nhà hơn ai hết, năm đó nếu như không có được sự quan tâm của Lâm
Quốc Hùng, cô nhất định sẽ không thể chấp nhận và hòa nhập với thế giới
này nhanh như vậy, cho nên cô mới vắt óc tìm biện pháp giúp cha con họ
hòa thuận, nhưng lo lắng không biết phải giải thích như thế nào chuyện
cha con Cao Ngạn Bác, cho nên mới tìm Cổ Trạch Sâm hỏi thăm, cô không
quên kết quả của nữ chính trong tiểu thuyết khi nói hết tình tiết của
truyện, cô không hi vọng mình sẽ giống như các cô ấy, mất đi người thân
và người mình yêu. Mặc dù cuối cùng tốt lại, nhưng trong lòng vẫn có vết rách, cô không muốn mất đi hạnh phúc vất vả lắm mới có được.
Cổ Trạch Sâm hứng thú đứng bên cạnh nhìn bộ dạng thần bí của bạn gái mình, anh rất muốn biết cô đang giở trò gì.
Lâm Tâm Nguyệt xoay người lại nhìn thấy bộ dạng như cười như không của Cổ
Trạch Sâm, đi tới phía trước, nịnh hót ôm hông Cổ Trạch Sâm: “Sâm.”
“Em có phải nên giải thích rõ nguyên nhân cho anh biết?” Cổ Trạch Sâm ôm
Lâm Tâm Nguyệt, hưởng thụ bạn gái ôm ấp yêu thương, dù sao không phải
lúc nào Lâm Tâm Nguyệt cũng lấy lòng như vậy.
“Hôm nay, em tới hiện trường vụ án gặp một ông bác rất kì lạ.”
“Ông bác kì lạ?” Cổ Trạch Sâm nhíu mày, ý bảo Lâm Tâm Nguyệt nói tiếp, anh
cũng tò mò về ông bác kì lạ đó có gì đáng để bạn gái nhà mình để ý.
“Lúc đầu, ông ấy thấy sếp Cao rất là kinh ngạc, cả người bất an, ánh mắt
nhìn khắp nơi, không dám nhìn thẳng sếp Cao, càng làm người ta khó hiểu
chính là thái độ của sếp Cao, tuy lúc làm việc anh ta rất ngiêm túc,
nhưng không tới mức không hợp tình người như vậy. Thế mà hôm nay thấy
ông bác thì rất lạnh lùng, rất chán ghét, giống như ông ấy làm ra tội ác đầy trời í.” Lâm Tâm Nguyệt nói thật nhừ gì cô thấy, nghiêng đầu cố
gắng làm ra vẻ nghi hoặc.
Khi Lâm Tâm Nguyệt nói tới thái độ của Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm liền đoán ra được ông bác kia là ai, trên
đời này người có thể khiến Cao Ngạn Bác lộ ra nét mặt như vậy chỉ có bác Thông mà thôi, Tâm Nguyệt không biết quan hệ bọn họ, hèn gì cô để ý ông bác kia như vậy, dù sao thì người khiến anh Bác lộ ra nét mặt này quả
thực không nhiều lắm.
“Anh nghĩ anh biết người em nói là ai.” Cổ Trạch Sâm thở dài, nói ra lời nằm trong dự đoán của Lâm Tâm Nguyệt.
"Là ai?” Lâm Tâm Nguyệt lộ ra ánh mắt đơn thuần, hiếu kì, ngửa đầu chăm chú nhìn Cổ Trạch Sâm.
“Là bác Thông – cha của anh Bác.” Cổ Trạch Sâm véo chóp mũi Lâm Tâm Nguyệt, bất đắc dĩ nhìn cô.
“Vậy sao bọn họ…” Lâm Tâm Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm hiểu rõ ý của cô.
“Anh cũng không rõ, cho tới bây giờ anh Bác vẫn chưa từng nói về chuyện của
cha anh ấy, nếu như không phải trước đây nghe chị hai nhắc tới, anh còn
không biết anh Bác có cha, chị hai nói giữa anh Bác và cha anh ấy có gút mắt, mà còn là một gút mắt khó mở.”
“Nhưng nói lại, vì sao em
quan tâm chuyện của anh Bác như vậy, hình như anh mới là bạn trai của em mà.” Cổ Trạch Sâm cố ý làm bộ ghen tuông, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt
tràn ngập tò mò của Lâm Tâm Nguyệt, anh liền không nhịn được muốn trêu
chọc cô.
“Ha ha, đây không phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao? Hơn nữa, sếp Cao là đồng nghiệp của em, quan tâm là phải thôi.”
Làm sao Lâm Tâm Nguyệt không nhận ra Cổ Trạch Sâm đang ‘ghen’, nhưng cô
vẫn tình nguyện hùa theo.
“Ồ… dù như vậy, nhưng anh vẫn không
vui, cho nên…” Cổ Trạch Sâm không có ý tốt tới gần Lâm Tâm Nguyệt, tay
ôm thắt lưng cô cũng thả lỏng, vẻ mặt dường như đang có âm mưu gì đó.
“Á, ha ha… đừng… ha ha ha…. Đừng mà…ha ha.” Lâm Tâm Nguyệt ngọ ngoạy muốn
tránh khỏi bàn tay đang làm chuyện xấu trên eo cô, nhưng Cổ Trạch Sâm
làm sao buông tha dễ dàng như vậy.
Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm
Nguyệt ôm vào trong ngực, ngón tay linh hoạt ở trên eo cô gãi ngứa, làm
Lâm Tâm Nguyệt cười ra nước mắt, không ngừng xin tha.
Lâm Tâm
Nguyệt chỉ lo tránh né bàn tay của Cổ Trạch Sâm nên không chú ý tới cái
giường phía sau, nhất thời không cẩn thận cô và Cổ Trạch Sâm cùng ngã
xuống giường.
“Anh đè em rồi, mau đứng lên.” Lâm Tâm Nguyệt
ngẩng đầu cầu xin, vừa ngẩng đầu cô liền nhìn rõ hình dáng kẻ nằm trên
người mình, người đàn ông tuấn tú, đôi mắt như hắc dịu thạch thâm tình
nhìn cô, khiến cô không khỏi ngẩn người.
Cổ Trạch Sâm cảm nhận
đường cong mê người của người trong lòng, thân thể ấm áp, đôi mắt mơ
màng, biểu tình dụ dỗ người khác của Lâm Tâm Nguyệt, chậm rãi cúi đầu
hướng về phía cô, hôn xuống đôi môi đỏ mọng ấy.
Đầu lưỡi mềm mại quấn lấy môi Lâm Tâm Nguyệt, cô nhắm mắt, đáp lại nụ hôn ngọt ngào.
Hai người ôm hôn thỏa thích.
Nhưng, tiếng gõ cửa và tiếng gào gọi ăn cơm của Cao Ngạn Bác đã cắt ngang nụ
hôn của bọn họ, Cổ Trạch Sâm dúi đầu vào vai Lâm Tâm Nguyệt, giọng nói
khàn khàn vang lên bên tai cô: “Xem ra, lần sau anh nên đem cái bóng đèn bự ngoài kia đá khỏi nhà.” Tránh cho anh ta phá hoại chuyện tốt của
mình.
Hơi thở ấm nóng kích thích cảm xúc của Lâm Tâm Nguyệt,
nghe lời nói bên tai càng khiến cô đỏ mặt xấu hổ, cô chúi đầu vào lòng
Cổ Trạch Sâm.
Nếu như không phải giọng nói Cao Ngạn Bác vang lên lần hai, Lâm Tâm Nguyệt thật sự muốn tiếp tục giả làm đà điểu (*con đà
điểu hay chúi đầu xuống đất khi gặp nguy hiểm hoặc là bối rối nhớ mang
máng như vậy á ?_?) trong ngực Cổ Trạch Sâm.
“Nếu chúng ta không đi, có lẽ anh ta sẽ xông vào bắt người mất.” Cổ Trạch Sâm đứng dậy nói, anh cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng quyến rũ của bạn gái
anh lúc bấy giờ đâu.
Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt cùng đi ra khỏi phòng, Lâm Tâm Nguyệt cúi đầu bước theo sau anh, dáng vẻ kia y
như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng.
“Tôi nói này, Tâm Nguyệt, sàn
nhà của tôi không có vàng để nhặt đâu, đừng có nhìn chằm chằm như thế
nữa.” Thấy Lâm Tâm Nguyệt ngoan hiền như thế, Cao Ngạn Bác liền trêu
đùa.
Chết thì chết sợ gì chứ, trái lại cũng không phải chưa bị nhìn, mất mặt thì mất mặt.
“Em có lòng tốt muốn giúp anh kiểm tra coi sàn nhà có chất lượng hay không
đấy nhá!” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu, dù có mất mặt, cô vẫn nhanh mồm
nhanh miệng lắm.
Cao Ngạn Bác vừa nhìn thấy môi Lâm Tâm Nguyệt
liền biết mình phá hư chuyện tốt của người ta, hèn chi ánh mắt của Sâm
sắc bén như vậy, cũng khó trách cô cứ cúi đầu mãi, thì ra là thế.
“Vậy thì thật sự cảm ơn nha.”
Trên bàn cơm, Lâm Tâm Nguyệt nhìn vẻ mặt trêu cợt của Cao Ngạn Bác, dùng lực cắt thịt bò bít tết trên đĩa, hận nó không thể biến thành Cao Ngạn Bác, cho anh cười, cho anh cười này, cắt chết anh, cắt chết anh, hừ.
“Tôi nói nhé, thịt bò này cũng không có làm mích lòng gì cô, không cần dùng
sức giầy xéo nó như vậy.” Cao Ngạn Bác cố ý kích thích Lâm Tâm Nguyệt,
khó có cơ hội trêu đùa cô một cách quang minh chính đại như thế này, tại sao lại buông tha dễ dàng như vậy, ai kêu cô bình thường thích trêu
chọc người ta, hiện tại gặp phải báo ứng rồi.
Tầm mắt ai oán của Lâm Tâm Nguyệt bay tới trên người Cổ Trạch Sâm, bạn gái thân ái của anh bị người ta bắt nạt, anh còn không chịu giúp đỡ.
“E hèm, anh
Bác, sao anh lại nhỏ mọn, nhiều chuyện giống phụ nữ như vậy chứ, mau ăn
cơm của anh đi.” Cổ Trạch Sâm thu được ánh mắt ai oán của bạn gái, không thể ngồi yên sống chết mặc bây nữa, anh không thể làm gì khác ngoài
việc đem một miếng thịt bò của Cao Ngạn Bác nhét vào miệng anh ta.
Lúc này, nhạc chuông nhẹ nhàng của điện thoại di động Lâm Tâm Nguyệt vang lên.
“Alo. Anh nói cái gì?” Vẻ mặt Lâm Tâm Nguyệt biến thành hoảng sợ.