Sườn Phi Tội

Chương 16: Chương 16: Cảnh cáo.




Tần Mộ Phong bước thong thả xuống dưới lầu. Từ trong phòng khách đi ra một tú bà ăn mặc như nữ tử. Vừa mới thấy hắn liền cười duyên, nói:

- Tần trang chủ, người rốt cục cũng đến – t hanh âm ngọt ngào như rót mật vào tai.

Hắn khôi phục lại vẻ mặt tà nịnh, cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé của nữ tử đặt trước mũi, trêu đùa:

- Ta không phải mỗi ngày đều đến đấy thôi. Chỉ là Lam mama nhớ mong bản trang chủ tới vậy sao ?

Nữ tử mắt phượng ngưng lại. Nàng rút tay về, sẳng giọng nói:

- Cái gì mà mama? Tần trang chủ ý nói ta rất già, đúng không? Ta đây mới chỉ hai mươi thôi đó.

Tần Mộ Phong khôi phục một chút đứng đắn, nhẹ giọng nói:

- Xem giao tình giữa hai ta, chuyện đấy đương nhiên ta biết. Hôm nay cùng bản trang chủ uống mấy chén, được không ?

Lam Tâm Mị liếc mắt nam tử mặc áo trắng một cái, sau đó lộ ra kiều thái của tiểu nữ nhân, nói;’

- Mộ Phong ca, ngươi còn giễu cợt người ta.

Tần Mộ Phong cũng không cùng nàng trêu đùa nữa, bước nhanh vào dãy phòng ở phía sau.

Phân phó tiểu nha hoàn đi chuẩn bị rượu, Lam Tâm Mị dẫn nam nhân kia đi vào một gian phòng lịch sự, tao nhã. Trong phòng có một giường, một bàn, một thư án. Đơn giản mà không sơ sài, lịch sự mà tao nhã. Nam nhân kia tới bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra phía bên ngoài. Lam Tâm Mị vừa đi vào tới cửa, đôi mắt nhìn theo bóng dáng hắn, thâm tình mà chờ đợi.

Ba năm trước, nam nhân này mua một người con gái thiếu chút nữa phải làm kĩ nữ là nàng. Trong khoảnh khắc ấy, nàng liền đưa bóng hình của hắn ghi tạc trong lòng. Cũng ba năm ấy, hắn dạy nàng võ công, quan tâm nàng, trợ giúp nàng. Nhưng, hắn lại không thương nàng.

Chuyện đó, nàng sao lại không biết. Nam nhân kia giống như một cơn gió, có cảm giác mãi mãi không thể nắm bắt được hắn. Nàng – Lam Tâm Mị, dùng ba năm thời gian vẫn không thể đi vào lòng hắn. Cho nên, nàng chỉ có thể lấy thân phận muội muội yên lặng đứng bên cạnh hắn, quan tâm hắn, yêu thương hắn, chờ đợi hắn.

Chỉ cần được bên cạnh hắn, nàng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.

Nàng nhẹ nhàng đi tới, cầm bình rượu rót đầy chén ngọc. Bước tới phía sau nam nhân kia, dịu dàng nói:

- Mộ Phong ca, đây là rượu “quý phi” ta tự mình ủ. Hôm nay Mộ Phong huynh nhất định phải thưởng thức mấy chén.

Tần Mộ Phong thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay người lại. Sau đó đi đến bàn, hất trường bào, tiêu sái ngồi xuống.

- Thật không hổ danh tay nghề của Tâm Mị. Chỉ ngửi hương rượu cũng làm người ta say.

Nói xong, liền nâng ly rượu lên uống cạn. Hương vị quả thật làm say lòng người. Ngày trước khi cứu Tâm Mị, đã biết nàng nhất định không phải một nữ tử đơn giản. Cầm kì thi họa tuy lúc đầu nàng không biết, nhưng chỉ cần học một chút liền tinh thông không kém các khuê nữ danh môn.

Hắn dạy nàng võ thuật phòng thân, nàng chỉ dùng thời gian một tháng ngắn ngủi liền học xong tất cả mọi chiêu thức. Lại còn nghĩ ra một ít chiêu thức của chính mình. Tuy rằng nông cạn, cũng có thể phòng thân. Dù sao nàng cũng không có nền tảng võ công ngay từ bé.

Nàng dung mạo kiều mị, hơn nữa lại biết cách chiều lòng nam nhân. Giao tiếp xã giao không làm khó được nàng. Biết làm rượu, biết thêu thùa, biết nấu ăn…. Một nữ tử có nhiều khả năng như vậy nên hắn mới yên tâm giao Hồng Y Lâu cho nàng quản lý.

Mà nàng, quả nhiên không phụ sự mong đợi của hắn. Không chỉ đem Hồng Y lâu sắp xếp đâu ra đấy, còn trở thành tâm phúc đắc lực của hắn. Nàng cung cấp cho hắn tin tình báo rất đúng lúc, chuẩn xác. Tất cả đều là tin tình báo quan trọng. Một nữ tử như vậy ở bên cạnh, quả thực làm hắn như hổ thêm cánh.

Hắn tán thưởng nhìn nữ tử đối diện. Chỉ thấy nàng che tay áo uống một ly rượu, khuôn mặt kiều mị trong nắng chiều trở nên hồng nhuận. Đôi mắt kia nhìn hắn, tràn đầy nhu tình.

Tần Mộ Phong trong lòng đột nhiên sửng sốt, ánh mắt Tâm Mị nhìn hắn cũng giống với những nữ nhân ái mộ hắn. Chẳng lẽ Tâm Mị đối với hắn …..

Trong lòng đột nhiên trở nên lo lắng. Sống hai mươi bảy năm, chưa từng có một nữ nhân nào làm hắn động tâm. Tâm Mị là muội muội, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn. Hắn không nghĩ vì chuyện này mà làm thương tổn nàng a. Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh một đôi mắt hắc bạch phân minh. Một nữ tử dám làm dám chịu, không sợ cường quyền. Nàng có một đôi đồng tử trong sáng đen láy, giống như trân châu không tỳ vết, tản mát thứ ánh sáng mê người.

Còn có cái miệng nhỏ nhắn quật cường, làn da trắng nõn như ngọc như ngà, dung nhan xinh đẹp kiều diễm… Hai gương mặt này giống nhau như đúc. Vì sao trước đây hắn nhìn liền thấy vô cùng chán ghét, hiện tại càng ngắm càng lại càng thuận mắt ?

Nàng rốt cuộc có phải là Tiêu Ngọc Khanh không ? Hay chỉ đơn thuần là người giống người mà thôi?

Lam Tâm Mị cảm nhận được ánh mắt nam tử ngồi đối diện, làm lòng nàng hồi hộp không yên. Hắn rốt cục cũng chịu để ý đên nàng rồi sao ? Ánh mắt kia giống như bị thôi miên, một khắc cũng không chớp. Nàng thẹn thùng cúi đầu, bị tiếng cười khẽ của nam tử làm hoàn hồn trở lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn, rốt cuộc cũng phát hiện nam nhân kia tuy rằng đang nhìn nàng, nhưng ánh mắt không hề để trên người nàng. Giống như xuyên qua nàng nhìn một người khác vậy. Lam Tâm Mị tâm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chẳng lẽ lòng Mộ Phong ca ca thực sự đã bị nữ tử khác chiếm giữ? Nàng bắt đầu bối rối cùng bất an. Nam nhân này một khi đã động tâm, thì dù nàng có đợi hắn cả đời cũng chẳng cứu vãn được gì hết.

Nàng có thể vẫn lấy thân phận muội muội ở bên cạnh hắn là do biết trong trái tim hắn, không có người con gái nào hết. Nhưng hôm nay, nàng thấy Mộ Phong ca ca của mình vô cùng vui vẻ, trực giác nữ nhân nói cho nàng biết, nam nhân này trong lòng đã có người!

Tần Mộ Phong ngừng cười, thấy Lam Tâm Mị vẻ mặt đăm chiêu, nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ. Hắn cần phải trở về, nữ tử kia giờ phút này có lẽ đang trên đường trở về sơn trang rồi. Hắn nói:

- Đã không còn sớm nữa, ta nên trở về sơn trang thôi. Lần sau lại đến thưởng thức rươụ ngon của Tâm Mị, được không ?

Lam Tâm Mị khẽ kéo áo hắn, ôn nhu nói:

- Hôm nay Mộ Phong ca lưu lại đây được không ? Nơi này vốn là địa phận của Mộ Phong ca mà. – như thường ngày, chỉ cần mặt trời xuống núi, Tần Mộ Phong chắc chắn sẽ nghỉ tạm ở Hồng Y lâu.

Tần Mộ Phong tà khí nở nụ cười, trêu ghẹo nàng:

- Tâm Mị muội muội nhất định không phải luyến tiếc đại ca ta đấy chứ? Lam muội đừng vội, thời gian tới Mộ Phong ta nhất định ngày ngày sẽ đến Hồng Y lâu uống rượu của muội.

Nói xong, hắn liền tiêu sái đi ra khỏi sương phòng.

Mặt trời xuống núi, Tô Ngọc Thanh cùng Tiểu Xu mới đi đến rừng rậm, ánh nắng cũng tắt hẳn. Sắc trời lập tức tối sầm, trong gió văng vẳng tiếng kêu của những loài chim ăn đêm. Trong rừng bóng tối vừa âm trầm vừa tĩnh lặng.

Hai nữ tử dựa sát vào nhau mà đi. Mọi thanh âm lúc này đều làm cho các nàng sợ tới mức da đầu không ngừng run lên. Mắt nhìn bầu trời hắc ám, Tô Ngọc Thanh có chút hối hận không nên cùng Tiểu Xu ham chơi trên đường. Nếu nàng gặp bất trắc gì, Tiểu Ngọc Nhi phải làm sao bây giờ ? Cha cùng sư huynh tới bao giờ mới được gặp lại đây?

Còn có nam nhân chết tiệt họ Tần kia nữa. Không có việc gì hay sao lại đi dựng Diệp Lạc sơn trang ở nơi hoang vu thế này ?

Tuy rằng nàng từ nhỏ tới lớn đều ở trên núi Vũ sơn, nhưng buổi tối cũng không ra khỏi cửa, có việc gì thì luôn đi cùng sư huynh. Cánh rừng rậm này thật thâm trầm âm u. Nàng cố gắng mở to mắt, không bỏ qua bất cứ thứ gì trông thấy. Bỗng nhiên, có một bóng đen nhảy từ bụi cây ra, chặn đường trước mặt các nàng.

Bóng đen ấy không nói lời nào, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh. Đại đao trong tay dưới ánh trăng tỏa ra hàn quang chói mắt, như thể muốn câu hồn đoạt phách người đối diện vậy. Tô Ngọc Thanh thấy ánh mắt người đó thì vô cùng hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ướt đẫm lưng áo. Hắc y nhân thần bí này tựa hồ là nhắm vào nàng.

- Tỷ tỷ, làm sao bây giờ ? Ta sợ quá. – Tiểu Xu đứng bên cạnh co rúm người lại.

- Đừng sợ. Đã có tỷ tỷ ở đây. – Tô Ngọc Thanh cầm chặt tay Tiêu Xu, an ủi nàng.

Sau đó nàng bình tĩnh nhìn hắc y nhân, dùng từ ngữ ôn hòa nhất, nói:

- Các hạ muốn cướp tiền bạc sao? Trên người bọn ta không có gì đáng giá cả. Xin thả chúng ta đi.

Hắc y nhân kia cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

- Ta không cần tiền. Thứ ta muốn là mạng của ngươi!

Nói xong, đại đao rất nhanh hướng Tô Ngọc Thanh chém tới. Mắt nhìn thấy một màn này, Tiểu Xu sợ tới mức ngất xỉu đi. Tô Ngọc Thanh cố gắng dùng khinh công trốn tránh. hắc y nhân dùng chiêu thức sắc bén, theo sát nàng, quyết không để thoát. Đại đao sắc bén hung hãn lao tới,

Tô Ngọc Thanh trong lòng vừa lo lắng lại rất rối bờ. Rốt cuộc nàng trêu ghẹo vào ai, lại có người muốn giết nàng? Chẳng lẽ hôm nay nàng đành phải bỏ mạng như thế này hay sao? Có ai tới cứu nàng không?

Hắc y nhân phi thân chặn trước mặt nàng, đại đao lạnh lẽo hướng trước mặt nàng chém xuống. Tô Ngọc Thanh nhắm chặt mắt, chờ đao kia chém tới. Thật lạ là đại đao không chém xuống, ngược lại đầu vai của nàng nhận một chưởng rất tàn nhẫn. Thân mình nàng bay nhanh ra phía sau, rơi mạnh trên mặt đất. Từ miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi. Tô Ngọc Thanh nằm im trên mặt đất, nhìn hắc y nhân đấy khó hiểu. Hắn không muốn giết nàng, vì cái gì?

Hắc y nhân đi tới trước mặt nàng, thanh âm lạnh lẽo giống như quỷ lệ:

- Đây là trừng phạt nhỏ vì ngươi không hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại thánh chủ đang vô cùng mất hứng. Nếu còn có lần sau, ngươi cứ chờ đầu mình rơi xuống đất đi.

Xương cốt trên người Tô Ngọc Thanh cơ hồ đều đã gãy vụn. Đặc biệt khi nghe lời nói lạnh lùng cùng tàn nhẫn của hắc y nhân kia, nàng càng cảm thấy khó chịu. Chống thân mình đã vô cùng suy yếu đứng dậy, nàng đã vô lực phản kháng. Cái gì mà thánh chủ với chẳng thánh nữ? Nàng hiện tại đã bị rơi vào vũng bùn không đáy, không thể nào thoát khỏi những thế lực này. Chẳng lẽ thật sự Tô Ngọc Thanh nàng chưa bao giờ tích đức nên mới gặp nhiều kiếp nạn như vậy?

Đầu tiên là bệnh tim tái phát làm cho nàng đi qua một vòng quỷ môn quan. Hiện tại hồn phách bám vào trên người một sườn vương phi, lại suốt ngày bị người truy đuổi chém giết. Thần trí nàng bắt đầu rơi vào một mảnh sương mù, trong miệng thật ngọt, lại là một ngụm máu tươi.

Hắc y nhân mắt lạnh nhìn nữ tử trên mặt đất, biết là mục đích đã đạt được. Đang muốn phi thân rời đi, thình lình nghe thấy tiếng bánh xe đang di chuyển. Một chiếc xe ngựa đang lọc cọc đi tới chỗ hắn. Người bên trong chưa tới, đã thấy một loạt phi đao hướng hắn bay đến.

Hắc y nhân liền xoay người trốn tránh, dùng đại đao ngăn cản phi đạo lại. Chỉ nghe “ loảng xoảng” một tiếng, đao đã bị gãy thành mấy đoạn. Mà phi đao kia giống như có ý thức, đuổi theo hắn mãi không dừng lại.

Cửu diệp phi đao ?

Như thế nào ngay cả người của Lạc Diệp sơn trang cũng xen vào chuyện của Hồng y thánh bọn họ ?

Bởi vì hơi phân tâm, một phi đao đã đâm trúng vào một cánh tay của hắc y nhân. Hắc y nhân bị đau, không thể tham chiến được nữa. Cố gắng thoát khỏi phi đao, hốt hoảng chạy vào rừng rậm, phi thân biến mất.

Xe ngựa chậm rãi đi đến, một nam tử mặc áo trắng, thân hình cao to nhảy xuống xe. Nhìn nữ tử đang nằm trên mặt đất đã lâm vào hôn mê, mày kiếm nhăn chặt lại.

Sau đó hắn không chút do dự ôm lấy nữ tử, đặt vào trong xe ngựa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.