Nằm ở phía tây kinh thành, Diệp Lạc sơn trang đang vô cùng vắng lặng, yên
tĩnh. Bốn phía của sơn trang đều trồng rất nhiều loại cây, hoa cỏ thuộc
dạng hiếm có. Khung cảnh đầy sức sống này mang tới cho người ta cảm giác mùa xuân đang về với trời đất và vạn vật vậy.
Lúc này, Tô Ngọc Thanh cùng với Tiểu Xu đang nắm tay nhau đi trong khu rừng ở cạnh sơn trang, hướng tới khu chợ trong kinh thành. Dung đại nương đã có căn dặn, hương liệu cùng xà phòng để giặt giũ quần áo cho trang chủ
phải đến Chi Bảo Trai ở trong thành mua. Vì chỉ có nơi đó là có hương
liệu tốt nhất.
Tô Ngọc Thanh tâm trạng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Không phải về vấn đề mua bán, mà là nàng sợ gặp mặt người của Thân Vương phủ ở đó. Tiểu Xu đi
bên cạnh không hề hay biết gì cả, đang rất vui vẻ, hào hứng. Từ lúc bắt
đầu đi Tiểu Xu cười không khép được miệng lại. Nàng rốt cuộc cũng được
đi ra ngoài rồi. Sao không cảm thấy cao hứng được cơ chứ? Suốt đường đi cứ ríu ra ríu rít:
- Tỷ tỷ, lần này ta nhất định phải mua được một hộp son và cả một ít vải mới để may quần áo nữa mới được.
Tô Ngọc Thanh nở nụ cười hiền hòa với tiểu nha đầu này. Nàng nói:
- Tiểu Xu của chúng ta tại sao lại khiến minh trở nên xinh đẹp như vậy
chứ? Có phải đã có ý trung nhân trong lòng rồi phải không? Chẳng lẽ là . . ..
Tiểu Xu đỏ mặt vì thẹn thùng, ngượng nghịu nói:
- Nào có? Tỷ tỷ chỉ được cái nói lung tung.
Tô Ngọc Thanh kéo đôi bàn tay trắng như tuyết của nàng đặt trên vai mình.
Trong mắt tràn ngập ý cười. Nha đầu này đúng thật là nói một đằng nhưng
trong lòng lại nghĩ một nẻo! Tiểu xu đối với Tần Mộ Phong tình nồng ý
đậm. Người sáng suốt ai chẳng nhìn ra chứ.
Chỉ thấy trong rừng cây, hai bóng dáng một hồng một đỏ nắm tay nhau cười
nói vui vẻ, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc vang vọng khắp cả
cánh rừng.
Cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa đang dần dần tiến về
phía hai nàng. Tố y Ngọc Thanh cùng hồng y Tiểu Xu nhìn thấy xe ngựa lập tức đứng gọn vào bên đường, chờ xe ngựa đi qua. Xe ngựa kia đi qua kéo
theo một màn bụi mỏng bay lên. Nhưng chiếc xe ngựa không đi qua mà lại
dừng ở chỗ hai nàng, bên trong vọng ra tiếng của nam nhân.
- Bản trang chủ hôm nay tâm tình rất tốt, nên có thể cho các ngươi cùng đi với ta một đoạn đường.
Người ngồi bên trong xe ngựa nói vọng ra, âm thanh mang vẻ trêu tức, bỡn cợt.
- Cám ơn trang chủ!
Tiểu Xu mở to hai mắt vì ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hồi thần lại,
chuẩn bị nhảy lên xe ngựa. Tô Ngoc Thanh vội giữ chặt lấy tay nàng, cất
giọng đáp lời người ngồi trong xe ngựa:
- Cảm tạ trang chủ đã có lòng tốt. Nhưng chúng nô tỳ chỉ là hạ nhân thấp kém, không dám ngồi cùng.
- Ha ha – người bên trong xe ngựa đột nhiên cười rộ lên.
Tiếp theo đó, cửa sổ của xe ngựa được kéo lên, làm hé lộ ra một dung nhan
tuyệt sắc xen lẫn với khí chất bất phàm của nam tử đó. Tần Mộ Phong lẳng lặng nhìn tố y nữ tử ở ngoài xe, nhìn thật sâu vào đôi mắt của nàng. Tô Ngọc Thanh này đúng là một nha đầu thú vị.
Hắn thích xem biểu hiện của nàng lúc này. Rõ ràng tức giận đến nghiến răng
nghiến lợi lại cố gắng áp chế bản thân phải nhịn xuống. Mỗi lần nhìn
thấy nàng, dù tâm tình của hắn đang không tốt cũng phải vui vẻ lên mấy
phần. Hắn nói:
- Không có việc gì thì cứ lên xe đi. Các ngươi phải biết rằng được ngồi cùng xe ngựa với bản trang chủ là vô cùng vinh hạnh rồi đấy.
Nghe hắn nói như thế, Tô Ngọc Thanh bắt đầu nổi giận đùng đùng. Nam nhân này đúng là kẻ tự mãn, tự cho mình là đúng. Hắn nghĩ người nữ tử nào cũng
mơ ước được ngồi chung xe ngựa với hắn hay sao? Nàng không thèm!
Nàng bình tĩnh dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
- Nô tỳ thân phận đê hèn, chỉ dám đi bộ thôi ạ!
Nói xong, cũng không thèm để ý tới lễ tiết mà kéo luôn Tiểu Xu vẻ mặt đang
ngây ngốc đi về phía trước. Nam nhân kiêu ngạo như vậy, nàng không thể
cứ ngồi đấy xem vẻ mặt đắc ý của hắn được!
Tiểu xu luống cuống kéo Tô Ngọc Thanh lại, vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, trang chủ hắn. . . . . .
Nói gì thì nói hắn cũng là trang chủ a. Các nàng cứ như vậy đi trước trang
chủ mà không thèm hành lễ. Như vậy có vẻ không được lễ tiết cho lắm. Tô
Ngọc Thanh hiện tại mặc kệ những điều đó. Nàng còn phải đi mua thêm ít
dược phẩm nữa. Nhất định phải cho nam nhân kia nếm mùi toàn thân ngứa
ngáy, khó chịu là như thế nào!
Tần Mộ Phong ngồi trong xe ngựa, hạ mành che cửa sổ xuống, nhếch mép cười:
- Hai tiểu nô tỳ này, các ngươi thật sự rất lớn mật nha. Dám không để trang chủ ta đây vào mắt!
Thanh âm có mang theo một chút giận dữ từ trong xe vọng ra. Phu xe thấy vậy
lẳng lặng cho xe ngựa đi tiếp, tiếp tục lộ trình vốn có của nó.
- Tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Trang chủ nổi giận rồi.
Tiểu Xu sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch, hai tay không ngừng run rẩy. Tô Ngọc
Thanh đi bên cạnh thì rất bình thản. Đôi mắt nàng tuy trong trẻo nhưng
rất lạnh lùng. Sải bước đi lên phía trước, nói:
- Mặc kệ hắn đi. Hắn nếu muốn phạt thì phạt ta. Mọi chuyện hôm nay tỷ tỷ sẽ gánh vác toàn bộ. Tiểu Xu không nên lo lắng nữa.
- Tỷ tỷ. . . . . .
- Chúng ta đi mau lên một chút. Thời gian Dung đại nương cho chúng ta đi ra ngoài cũng không còn nhiều nữa đâu.
Trong thành là một khung cảnh phồn hoa đô hội, vui tươi và náo nhiệt. Tiếng
rao hàng xen lẫn với tiếng mặc cả cò kè của người đi mua. Cũng có những
tiếng trêu chọc, tiếng cười đùa của đám trẻ con đang chạy nhảy xung
quanh đó. Trong tửu lâu, quan khách ra vào không dứt, vô cùng tấp nập.
Trên con đường đầy náo nhiệt đó, có hai nữ tử với gương mặt thanh tú đang
cực kì hưng phấn, thích thú với mỗi món đồ ở trên đường đi, không nỡ
buông tay. Đi tới một quán bán trang sức, Tiểu Xu vừa liếc mắt một cái liền nhìn trúng một đôi hoa tai màu xanh biếc. Tô Ngọc
Thanh thì lại bị một cái vòng tay tinh xảo hấp dẫn. Vòng tay đó được chế tác rất khéo léo, hoa văn được điêu khắc vô cùng tinh tế. Thực thích
hợp để đeo vào tay bảo bối Tiểu Ngọc Nhi của nàng.
Mới nghĩ vậy, nàng liền lấy tiền của chính mình tích góp được bấy lâu nay, mua luôn cái vòng đấy.
- Tỷ tỷ, ngươi nhìn kìa. Đó chẳng phải là xe ngựa của trang chủ sao?
Mua được đôi hoa tai xong, đột nhiên Tiểu Xu kích động lôi kéo Tô Ngọc
Thanh nhìn về hướng mà nàng đang chỉ. Tô Ngọc Thanh quay đầu lại nhìn.
Quả thật chính là chiếc xe ngựa hoa lệ của trang chủ, đang đứng ở trước
của Hồng Y Lâu (1) . Tần Mộ Phong đang được một cô nương xinh đẹp lôi
kéo đưa vào bên trong.
- Thì ra hôm nay trang chủ lại đến nơi này “du xuân” a.
Bên cạnh truyền đến âm thanh thất vọng của Tiểu Xu. Tô Ngọc Thanh trên mặt
hiện lên vài đường hắc tuyến. Tần trang chủ làm chuyện gì là việc của
hắn, liên quan gì đến nàng? Hắn vốn đã rất phong lưu rồi,
không phải sao? Nàng chỉ có thể nói, thiên hạ này đàn ông đều cùng một
loại, giống nhau cả thôi.
Trong thiên hạ này, có nam nhần nào là không đến Hồng Lâu?
Cả đám nam nhân đủ các thể loại đang thi nhau chen lấn, cười đùa trước cửa Hồng Lâu. Bỗng từ đâu xuất hiện hai con tuấn mã màu trắng đang phi nước đại hướng Hồng Lâu mà đến. Tô Ngọc Thanh đã nhìn thấy người trên lưng
ngựa, mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm cả lưng áo. Trên lưng ngựa, người nam
nhân cao lớn mặc áo trường bào không ai khác chính là Hoàng Phủ Luật -
Tứ Vương gia.
Gặp lại hắn ở nơi này, khiến cho nàng có cảm giác rằng bản thân không thể
thoát khỏi lòng bàn tay của nam nhân lãnh khốc, vô tình kia.
Tô Ngọc Thanh nhanh chóng lủi sâu vào đám người đang tò mò đứng xem ở bên
đường. Nàng ngước đôi mắt to tròn lên, trộm nhìn bóng dáng nam nhân đang hướng về Hồng Y Lâu kia. Đi theo phía sau hắn là một hắc y nhân che
mặt, trông có vẻ là hậu vệ thân cận của hắn. Hai người cùng xuống ngựa,
giao ngựa cho tiểu nhị đứng ở gần đấy rồi bước vào trong Hồng Y Lâu.
Trốn ở trong đám người, Tô Ngọc Thanh thấy Hoàng Phủ luật đã đi vào bên
trong liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng cũng
có cảm giác không được vui cho lắm. Thì ra nam nhân này không chỉ có
những tiểu thiếp ở trong phủ mà còn lưu luyến chốn yên hoa này nữa! Nàng thật ngu ngốc khi cảm thấy đồng cảm với một tên nam nhân lạm tình như
vậy!
Nam nhân thật sự là đáng ghét mà!
- Tỷ tỷ, chúng ta thiếu chút nữa đã quên việc chính rồi. Chúng ta còn
chưa mua được hương liệu cùng xà phòng cần mua đâu. Dung đại nương đã
quy định chúng ta phải quay về sơn trang trước khi mặt trời lặn.
Thanh âm của Tiểu Xu như đánh thức Tô Ngọc Thanh khỏi những suy nghĩ miên
man. Đúng rồi, nàng còn chưa mua dược liệu để trị cái tên Tần trang chủ
kiêu ngạo kia đâu.
Nàng cùng Tiểu Xu nhanh chóng chạy tới Chi Bảo Trai. Diệp Lạc sơn trang là
khách hàng lâu năm của Chi Bảo Trai. Các nàng vừa mới đế, không cần phải mở miệng thì chưởng quầy đã chuẩn bị tốt những thứ các nàng cần. Hóa
đơn sẽ được chuyển tới sơn trang sau. Chờ đến cuối tháng Diệp Lạc sơn
trang sẽ cử người đến để thanh toán hết toàn bộ.
Hai người con gái, một lớn một nhỏ, mang theo một đống xà phòng và cả hương liệu vội vã quay trở về sơn trang. Lại còn kèm theo cả mấy thứ đồ dùng
của nữ nhân nữa chứ.
Lúc đi qua chỗ Hồng Y Lâu kia, vẫn thấy cỗ xe ngựa xa hoa và hai con ngữa
nhàn nhã đang ăn cỏ ở đó. Tô Ngọc Thanh thầm bực bội trong lòng, không
biết lý do vì sao mà nàng tự nhiên lại cảm thấy thấy khó chịu như vậy.
Mắt thấy trời cũng đã sắp tối đến nơi rồi, Tô Ngọc Thanh cũng không suy
nghĩ nhiều như thế nữa. Mắt liếc một cái về phía Hồng Y Lâu, sau đó
nhanh chóng kéo Tiểu Xu hướng khu rừng lúc nãy mà đi.
Tại Hồng Y Lâu.
Trong một gian phòng được trang trí thật trang nhã, có hai nam nhân cực kì
tuấn kiệt đang ngồi đối mặt với nhau, nhàn nhã uống rượu. Nam nhân mặc
áo ngân bào có vẻ mặt tà nịnh, ngồi bên cạnh hắn là một cô nương xinh
đẹp đang cười tươi như hoa dựa dẫm vào người hắn.
Nam nhân lãnh tuấn đối diện mặc áo trường bào màu đen, trên mặt không hiện
lên một tia háo sắc nào. Mà đang đứng phía sau hắn, cũng là một nam lạnh lùng như băng.
- Luật, ta đang nghĩ ngươi mời ta đến là để uống rượu nha.
Tần Mộ Phong đem khuôn mặt tuấn lãnh mang đầy vẻ lo lắng của Hoàng Phủ Luật thu hết vào đáy mắt. Cố gắng nói ra một câu trêu trọc nam nhân lãnh
khốc kia. Sao lúc nào hắn cũng mang khuôn mặt lạnh như người chết vậy
chứ?
- Phong, ta hôm nay tới đây là để nói cho ngươi biết một việc. Ta phải tới một nơi, chắc phải rời kinh thành một vài ngày tới.
Hoàng Phủ Luật không hề để ý khuôn mặt cười cợt cùng lời nói trêu trọc của
Tần Mộ Phong. Khuôn mặt tuấn tú đang vô cùng nghiêm túc. Quả thực giờ
phút này lòng hắn đang nóng như lửa đốt. Hắn thầm nghĩ phải nhanh chóng
đến Am ni cô kia để tìm Tố Nguyệt của hắn.
Tần Mộ Phong đẩy lui hoa nương ở bên cạnh ra, khôi phục lại vẻ đứng đắn
trên khuôn mặt tà mị của hắn. Lẳng lặng nhìn bạn tốt của mình, hắn nói:
- Luật, đã có tin tức của Tố Nguyệt rồi sao?
Khuôn mặt của Hoàng Phủ Luật hiện lên vẻ vô cùng đau đớn, trầm giọng nói:
- Trình Tuấn đã tìm được giày thêu của Tố Nguyệt.
Hắn không nói nhiều lời, chỉ lẳng lặng ngồi uống rượu. Tần Mộ Phong trong
lòng đại khái cũng đoán được phần nào, đưa tay vỗ lên vai Hoàng Phủ
Luật.
- Luật, ngươi cứ việc đi tìm Tố Nguyệt. Kinh đô còn có ta.
Diệp Lạc sơn trang của hắn tuy rằng kinh doanh chính là buôn bán vũ khí.
Nhưng dù là ở trong giang hồ hay triều đình, hắn đều có được một địa vị
nhất định. Hoàng Phủ Luật buông chén ngọc, nhìn về phía huynh đệ tốt của hắn. Đối với Phong, hắn rất có tín nhiệm. Hôm nay đến đây cũng chính là báo cho Phong một tiếng. Hắn nói:
- Ta lập tức sẽ khởi hành. Ngươi ở lại nhất định phải để ý tên cáo già kia. Hôm nay nếu đi, ta không biết. . . . . .
Đôi mắt của Hoàng Phủ Luật toát lên vẻ đau đớn tới liệt tâm liệt phế, ai
cũng có thể nhìn thấy rõ sự thống khổ của hắn. Thanh âm lãnh khốc thường ngày nay cũng chứa đầy đau khổ cùng dằn vặt.
- Ta không biết sự chờ đợi của ta sẽ có kết quả như thế nào đây?
Nếu Tố Nguyệt thật sự đã ra đi thì hắn biết phải đối mặt như thế nào? Nói xong, hắn nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đến cửa:
- Luật!
Tần Mộ Phong đột nhiên giữ tay hắn lại. Hoàng Phủ Luật xoay người, lẳng lặng chờ hắn nói câu tiếp theo.
- Nữ nhân Tiêu Ngọc Thanh kia trong thời gần đây có làm náo loạn Vương phủ của ngươi không?
Tần Mộ Phong nhất quyết không tin ở trên thế gian này, lại có người giống
người đến như vậy. Ngay cả mi tâm, đường nét đều là giống nhau y như
đúc!
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ luật trở nên rất khó coi. Nữ nhân này cùng
hắn kết thâm thù đại hận rất lớn! Hắn cũng đã phái người đi tìm nhưng
chỉ có thể tra được là nàng đã rời khỏi kinh thành chứ không hề biết
nàng đi đâu. Bất quá, hiện tại hắn đã mặc kệ việc này. Tố Nguyệt của hắn mới là quan trọng nhất! Vì thế hắn đơn giản trả lời một câu:
- Nàng ta đã rời khỏi Thân vương phủ. Bây giờ ta cũng không biết ả đã đi đâu.
Nói xong hắn vội vàng ra khỏi Hồng Y Lâu, tung người nhảy lên hai con tuấn
mã đang đứng dưới lầu, hướng sông Ngọc Hà mà thúc ngựa. Tần Mộ Phong
đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nhìn bóng dáng vĩ ngạn dần dần biến mất, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Chẳng lẽ Tô Ngọc Thanh chính là
nữ nhân Tiêu Ngọc Khanh kia sao? Việc này đúng thật là kỳ quái!
[ Chú thích:
Hồng Y Lâu: kỹ viện]