Từ khi nàng ta sinh hạ đứa nhỏ, tiểu thiếp cùng nha hoàn trong phủ không còn bị ả hành hạ hay gây chuyện nữa. Ả cũng không khi dễ tiểu quận chúa, các tiểu thư quan lại như xưa. Hay là do sinh hạ đứa nhỏ khiến ả thay đổi tính nết, trở nên hiền lành hơn? Hoặc thật sự có cái gọi là tá thi hoàn hồn, khiến một kẻ như ả thay đổi thành một người khác như vậy?
Ánh mắt hắn tỏ rõ sự châm biếm, khinh thường. Hoàng Phủ Luật hắn là một người sống rất lý trí, làm sao lại có thể tin vào chuyện quỷ thần này là có thật cơ chứ? Như vậy chỉ có một lời giải thích thỏa đáng nhất trong chuyện này, là nữ nhân kia đang dùng thủ đoạn để đùa giỡn hắn. Nếu ả muốn đi Vũ Sơn, hắn sẽ làm mọi cách không cho ả đi.
Hắn lạnh lùng đứng đó, bạc môi hướng lên tạo thành một nụ cười khinh miệt:
- Tiêu Ngọc Khanh, ngươi chờ đấy! Sẽ có rất nhiều trò hay đang đợi ngươi.
Trong khoảnh khắc đó, con ngươi đen thâm thúy của Hoàng Phủ Luật hiện rõ lên vẻ thích thú, như dã thú muốn đùa giỡn với con mồi cho tới khi nó chết. Sau đó, bỗng một nam nhân mặc hắc y phi thân nhảy vào trong thư phòng:
- Nói!
Hoàng Phủ Luật không hề ngạc nhiên với việc người kia xuất hiện. Hắn đứng khoanh tay, mày kiếm nhăn lại cùng khuôn mặt khẩn trương nhìn người mới tới. Nam nhân mặc hắc y quỳ một gối trên mặt đất, vẻ mặt chán nản, ôm quyền thở dài:
- Khởi bẩm Vương Gia, nô tài vẫn chưa tìm được thi thể của Nguyệt Vương Phi.
- Chết tiệt!
Hoàng Phủ Luật hung hăng nện một quyền trên mặt bàn, lông mày nhíu vào càng sâu, vẻ mặt phẫn uất đến cực điểm. Suốt một năm qua, Tố Nguyệt sống không thấy người, chết không thấy xác. Cứ như vậy mà mất tích không để lại một chút dấu vết nào cho hắn. Giống như nàng như chưa từng tồn tại trên đời này vậy.
Một năm trước, hắn tuân mệnh mẫu thân, cưới con gái của Tiêu Thừa Tướng là Tiêu Ngọc Khanh về làm tiểu thiếp. Đột nhiên vào ngày đó, Tố Nguyệt của hắn bỗng biến mất không lời từ biệt. Đến khi hắn hay tin, ra lệnh cho người đi tìm nàng thì chỉ tìm được ngọc và tơ lụa trôi trên sông mà thôi. Đôi giầy thêu Tố Nguyệt thích nhất để trên bờ, như thể nói lời vĩnh biệt với hắn.
Mà dưới lòng sông đục ngầu đó, không thấy thi thể của nàng đâu hết. Hoàng Phủ Luật cố gắng kìm chế lại đau đớn cùng thống khổ vô hạn trong mắt mình, quay sang nam nhân đang quỳ trên đất, trầm giọng nói:
- Ngươi đi tìm tiếp, không tìm thấy thì đừng về đây gặp ta.
- Vâng, thưa Vương Gia! – Trình Tuấn đứng dậy, trong nháy mắt liền biến mất khỏi thư phòng.
Thời gian cứ như thế thấm thoát trôi qua, vô tình không dừng lại.
- Luật nhi, ngươi rốt cuộc cũng đến thăm ai gia!
Chỉ thấy một mỹ nhân đang ngồi trên ghế quý phi, từ người bà toát lên vẻ đẹp ung dung, quý phái. Hai tay đang dựa vào một vị ma ma lớn tuổi ở trong cung. Da thịt trắng nõn được bảo dưỡng vô cùng tốt, không có thấy một nếp nhăn. Tuy nhiên, thời gian đi qua vẫn để lại trên đuôi mắt nàng một chút dấu vết, như nhắc nhở một đoạn kí ức đã qua.
Một thân phượng phục đẹp đẽ thể hiện rõ thân phận tôn quý, cao sang của bà. Bà từ ái nhìn nam nhân cao lớn đang quỳ trên đất, trong mắt xuất hiện vô vàn ý cười. Cung nữ đứng bên cạnh đỡ bà ngồi dậy, bà vẫy tay ý bảo nam nhân kia đến ngồi bên cạnh mình.
- Luật nhi, ta không ngờ con đến nhanh như vậy.
Đường Thái Hậu đưa tay nắm chặt tay nam nhân kia, yêu thương nhìn dung nhan anh tuấn của con mình
- Mẫu hậu, gần đây thân mình có khỏe không?
Hắn cung kính hỏi bà, bất đắc dĩ nhìn mẫu thân lén thở dài trong lòng. Tiêu Ngọc Khanh kia kiêu ngạo ngang ngạnh, tâm địa vô cùng độc ác. Không biết là mẫu hậu đã gặp ả như thế nào mà vừa gặp đã thích ả ngay được. Một năm trước liền ban tứ hôn cho hắn cũng chỉ vì Tiêu Ngọc Khanh ở trước mặt mẫu hậu năn nỉ đủ đường. Nữ nhân kia đã khiến Thân Vương Phủ của hắn xảy ra nhiều biến cố lớn khôn lường.
Cả chuyện mang thai ả cũng báo cho mẫu hậu biết trước tiên. Nữ nhân thông minh này quả thật rất biết cách để bảo vệ địa vị của chính mình. Hai tròng mắt Hoàng Phủ Luật nheo lại, trong lòng nổi lên sự châm biếm, khinh bỉ. Ả thật sự nghĩ có thể khống chế được ta sao? Thật là một sai lầm nghiêm trọng. Hắn sẽ cho ả biết, động đến Hoàng Phủ Luật này, sẽ phải trả cái giá gấp bội!
- Luật nhi không cần lo lắng cho mẫu hậu, ta đã uống thuốc của thái y, bệnh hàn phong đã khỏi rồi.
Đường Thái Hậu thấy hắn như vậy tất nhiên rất vui mừng. Đứa con này của bà thông minh dũng mãnh, tuy rằng có lạnh lùng bạc tình, nhưng lại rất có khí chất đế vương, vì vậy bà rất quan tâm tới hắn. Nhưng thật không ngờ, hắn vì một nữ nhân mà dễ dàng bỏ lỡ cơ hội nắm lấy cả giang sơn xã tắc.
Bà không khỏi thở dài, có lẽ lúc trước không nên để Luật nhi ở bên cạnh nữ nhân kia mới đúng. Đường Thái Hậu khẽ vuốt dung nhan tuấn tú của Hoàng Phủ Luật, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
- Con của Ngọc Khanh như thế nào? Sắp đầy tháng rồi phải không?
Khuôn mặt của Hoàng Phủ Luật hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng, giọng nói có vạn phần bất đắc dĩ:
- Còn bảy ngày nữa thì đầy tháng, thưa mẫu hậu.
Đường Thái Hậu nghe vậy vui sướng vỗ vỗ tay hắn, đứng dậy nói:
- Được rồi, ai gia nhất định phải đến uống rượu mừng đầy tháng của cháu gái. Luật nhi, đứa bé con đặt tên là gì?
Hoàng Phủ Luật chợt sửng sốt, thành thật đáp:
- Hoàng nhi chưa đặt!
Hắn đâu có thừa nhận đứa trẻ đó là con của mình chứ? Muốn ta đặt tên cho ư, thật vọng tưởng!
Trong mắt phượng của Đường Thái Hậu hiện lên vẻ sầu não cùng lo lắng:
- Hay để ai gia đặt tên cho nó? Xem nào, con coi tên “Vân La” có được hay không?
- Nhi thần cảm tạ mẫu hậu! – Hắn vừa nghe thấy vậy liền quỳ xuống.
Thái Hậu vội tới đỡ dậy, mỉm cười nói:
- Chỉ cần Luật nhi thích là được rồi. Chờ đầy tháng, ai gia nhất định phải nhìn mặt mũi con của ngươi ra sao.
- Nhi thần sẽ đợi mẫu hậu đến.
Lại thêm một ngày chậm chạp trôi qua.
Tô Ngọc Thanh cảm thấy vô cùng buồn bực..... buồn bực tới mức phát điên rồi a!
Nàng đến Vương Phủ này đã gần được một tháng. Vì phải ở cữ nên nàng bị bắt ở yên trong phòng không được đi lại lung tung. Nha hoàn Thu Thủy kia đã bớt sợ nàng hơn trước, ít nhất có thể trả lời một số câu hỏi của nàng. Tuy nhiên đã hỏi vô số lần, tiểu nha đầu này cũng không biết đi đến núi Vũ Sơn như thế nào, thậm chí còn nói chưa từng nghe qua.
Cái gì chứ? Chưa bao giờ nghe nói qua sao? Chẳng lẽ núi Vũ Sơn không tồn tại ở thời đại này sao? Đây rốt cuộc là thế giới nào vậy chứ? Nàng đi hỏi người khác, người thì run run sợ sệt không nói nên lời, người thì vội vàng trả lời là không biết.
Đáng giận nhất chính là nam nhân kia không cho nàng rời Vương Phủ nửa bước! Nàng tuyệt vọng, thất bại đến cực điểm! Nhìn ra vầng trăng ngoài cửa sổ, nàng có cảm giác ánh trăng này thật lạnh lẽo như hàn băng – lòng nàng cũng trở nên lạnh giá như vậy.
- Oa…..
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng trẻ mới sinh khóc. Tô Ngọc Thanh quay đầu, thấy vài bà vú đang giúp Tiểu Ngọc Nhi tắm rửa thay quần áo, nhưng cánh tay nhỏ bé lại đang quơ quơ kháng nghị.
Nàng đứng dậy đi qua đó, lấy chiếc áo trên tay bà vú, tự tay nhẹ nhàng mặc quần áo cho Tiểu Ngọc Nhi. Quả nhiên tiếng khóc của đứa bé đã ngừng lại, mắt to tròn hấp háy nước nhìn nàng cười không ngừng. Còn lộ ra hai má lúm đồng tiên vô cùng đáng yêu nữa chứ. Nàng tuy không mang nặng đứa bé này 9 tháng 10 ngày, nhưng lại trải qua quá trình sinh nở đau đớn vô cùng đó.
Dù sao đi nữa, nàng bây giờ chính là mẹ ruột của Tiểu Ngọc Nhi a. Quả thật là tình mẹ con rất kì diệu, đứa nhỏ này đã phần nào giúp lòng nàng trở nên mềm mại hơn. Mặc xong, Tô Ngọc Thanh ôm Tiểu Ngọc Nhi ra khỏi phòng, đi trên hành lang từ từ tản bộ.
Tô Ngọc Thanh nhìn về phía dãy núi xa xa, trong lòng bỗng tưởng niệm đến Vũ Sơn. Phụ thân cùng sư huynh đối với sự ra đi của nàng, khẳng định là rất thương tâm! Tiểu bảo bối trong lòng cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn khắp xung quanh. Đôi mắt to tròn hiện lên vẻ tò mò, thích thú.
- Tiểu Ngọc Nhi, ngươi biết không? Mẫu thân phải trở lại núi Vũ Sơn, đó mới chính là nhà của mẫu thân. À không, nhầm rồi. Phải là Ngọc Thanh di nương mới đúng.
Tô Ngọc Thanh nhẹ nhàng ôm tiểu bảo bối, ghé sát tai đứa trẻ lầm bầm:
- Tiểu Ngọc Nhi đáng thương, Tô Ngọc Thanh di nương cũng chưa nhìn thấy mẹ ruột của ngươi bao giờ. Vì thế không cách nào miêu tả cho ngươi nghe mẫu thân của ngươi là nữ tử như thế nào.
Ngón tay ngọc nhẹ nhàng vỗ về hai má mềm mại của Tiểu Ngọc Nhi, có chút đau đớn, chút thương tiếc cho đứa trẻ này. Tiểu Ngọc Nhi như hiểu được Tô Ngọc Thanh nói gì, đôi mắt to tròn nhìn nữ tử trước mặt, cười vô cùng thích thú. Tô Ngọc Thanh nở nụ cười trìu mến, đem hai má dán lên mặt của Tiểu Ngọc Nhi, khiến cho đứa bé uất ức chu mỏ lên.
- Bẩm Ngọc Vương phi, Vương gia cho gọi người đến Tích Lạc Viện ngay ạ!
Tiếng nói nhỏ nhẹ của Thu Thủy vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, đầm ấm đó. Tô Ngọc Thanh ngẩng đầu, hơi giật mình lặng người đi một chút. Sau đó nàng liền đem Tiểu Ngọc Nhi cho Thu Thủy ôm, sải bước đi đến phòng ngủ. Một nha hoàn mặc váy in hình hoa nho đứng ở ngoài, nhìn thấy Tô Ngọc Thanh cũng chỉ khẽ khom người thi lễ, không sợ hãi nhìn nàng như những người khác trong phủ. Tô Ngọc Thanh liền cảm thấy hiếu kì. Nữ tử này dường như không sợ nàng thì phải.
- Bẩm Ngọc Vương phi, Vương gia nói sáu ngày sau là tiệc đầy tháng của Vân La quận chúa. Hôm đó Hoàng Thượng và Thái Hậu sẽ đến Thân Vương Phủ. Kính mong Vương Phi vì quận chúa mà chuẩn bị chu toàn.
Nha hoàn kia lạnh lùng nói một hơi, khom người nhẹ nhàng thi lễ cúi chào rồi nhanh chóng ra khỏi Tích Lạc Viên. Tiểu nha đầu này gan thật không nhỏ.
- Thu Thủy, nàng ta là ai?
Tô Ngọc Thanh thật sự cảm thấy rất tò mò. Đây là nha hoàn duy nhất trong phủ không sợ nàng nha.
- Bẩm Ngọc Vương phi, nàng ta là nha hoàn bên cạnh Nguyệt Vương phi, bây giờ đang phụ trách hầu hạ Vương gia hằng ngày ạ.
- Nguyệt Vương phi?
Thu Thủy nhìn vẻ mặt thắc mắc của Tô Ngọc Thanh, cảm thấy sự tình thật là kì quái. Ngọc Vương phi bị làm sao mà ngay cả Nguyệt Vương phi cũng không nhớ được cơ chứ? Hơn nữa dạo gần đây, Vương phi cũng không hề đánh mắng hay tra tấn nàng như trước nữa. Hay thật sự tiểu quận chúa đã giúp Vương phi thay đổi tính tình? Thu Thủy cúi đầu cẩn thận đáp:
- Bẩm Ngọc Vương phi, Nguyệt Vương phi là người 4 năm trước Vương gia cưới về làm chính Vương phi.
- Chính Vương phi?
Tô Ngọc Thanh suýt chút nữa đã tự cắn lưỡi mình, Vương gia này sao lại cưới nhiều thê tử thế không biết? Nàng cũng chỉ là Sườn Vương phi thôi. Ai, nam nhân này quả thật tâm cao khí ngạo, với cũng không đến a.
Cuối cùng nàng đột nhiên nhớ đến cái tên Vân La. Vân La quận chúa? Đây là tên mới của Tiểu Ngọc Nhi sao? Nam nhân kia tại sao không cùng nàng thương lượng một chút? Dù sao hiện tại nàng cũng là mẹ đứa trẻ mà, việc đặt tên tại sao không cho nàng tham gia chứ? Thật đáng giận!