Sườn Phi Tội

Chương 4: Chương 4: Như lọt vào trong sương mù.




Tô Ngọc Thanh khẽ nhíu mày nha hoàn Thu Thủy của mình.

Thu Thủy có nhất thiết sợ nàng gặp vị phu quân trong truyền thuyết kia như vậy không? Bất quá cũng chỉ bảo mang nàng đi tìm vị phu quân trên danh nghĩa kia mà thôi. Vậy mà tiểu nha đầu kia đã sợ tới mức hai chân run rẩy, cùi gằm mặt nhất quyết không chịu dẫn nàng đi.

Thôi quên đi, nàng không nên chấp nhất nha đầu này làm gì hết.

- Ta tự mình đi tìm. Ngươi nói cho ta biết đường đi là được rồi.

Nàng thản nhiên lên tiếng, không nghĩ tới biểu tình sợ hãi quá độ của Thu Thủy khi nghe nàng nói xong. Thu Thủy bỗng "bùm" một tiếng quỳ trên mặt đất, đôi mắt tròn hơi ươn ướt. Tô Ngọc Thanh thấy vậy liền nhăn mày lại. Nàng đâu có làm gì a? Như thế nào lại dọa người ta biến thành như vậy? Nàng hít một hơi sâu, trừng mắt nhìn Thu Thủy, bất đắc dĩ lớn tiếng quát:

- Ngươi nếu như vẫn còn quỳ ở đấy không chịu đứng dậy vậy ta liền phạt ngươi không được ăn cơm tối.

Thu thủy vội vàng đứng lên, run run nói :

- Nô tỳ không, không dám ... nữa. Thỉnh Ngọc Vương phi trách phạt.

Tô Ngọc Thanh nhìn thân hình Thu Thủy run rẩy đứng lên, không dám ngẩng mặt nhìn nàng. Xem chừng nhóm hạ nhân này phải chịu quá nhiều sự hành hạ do chủ nhân trước kia của thân thể này gây ra. Cho nên mỗi lời nói của nàng, cử động của nàng đều làm cho bọn họ sợ hãi, rụt rè như vậy.

Nàng đành nhẹ nhàng đỡ lấy thân mình Thu Thủy, dịu dàng nói:

- Muội muội tốt. Nói cho ta biết Vương gia hiện tại đang ở đâu? Ta tìm hắn thật sự có việc gấp muốn bàn.

Thấy Thu Thủy thân mình vừng vàng đứng thẳng lên, nàng lại cười nói:

- Thu Thủy ngốc, ngươi nhìn vào mắt ta, nhìn xem ta có thực sự tức giận hay không?

Thu thủy co rúm lại, len lén ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của nàng, rồi sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu xuống. Nhưng đầu vai của cô đã bớt căng thẳng rõ ràng, thả lỏng ra một ít. Tô Ngọc Thanh biết là đã được một ít hiệu quả, cũng không bắt Thu Thủy phải tiếp nhận ngay sự thay đổi của nàng. Bọn họ chắc hẳn phải nhận ra nàng cùng vị chủ tử trước kia là hai tính cánh khác nhau chứ? Một người bình thường làm sao có thể thay đối tính cách trong vòng hai ngày,

Nàng lại nhẹ giọng hỏi nha hoàn:

= Thu thủy, nói cho ta biết Vương gia đang ở đâu, được không?

- Ngọc Vương phi, người đi thẳng, quẹo trái là thư phòng của Vương gia. Vương gia mời hồi triều, chắc hẳn đang ở thư phòng.

Tô Ngọc Thanh vừa lòng gật đầu, cuối cùng cũng lấy được đáp án mà nàng cần a. Nàng khẽ gật đầu với Thu Thủy, không cần phải nói thêm làm gì nữa, xoay người hướng thư phòng mà đi.

Trong khoảng sân yên tĩnh, một tiểu nam hài khoảng chừng ba tuổi đang tập võ. Chiêu thức thuần thục, chắc hẳn đã tập võ trong một thời gian dài. Nhìn qua cũng còn rất nhỏ, bất quá nhiều lắm chỉ ba, bốn tuổi. Cha mẹ hắn sao lại nhẫn tâm bắt đứa nhỏ chịu khổ như vậy? Nàng đi vào trong viện, cước bộ hướng tiểu nam hài xinh đẹp kia đi tới.

- Ngươi. . . . . .

Còn không kịp mở miệng, tiểu nam hài vừa thấy nàng đến tựa như gặp quỷ giữa ban ngày, lập tức trốn vào trong phòng. Ngay cả tiểu nam hài này cũng sợ nàng sao? Tô Ngọc Thanh buồn bực đến vô cùng. Nàng hiện tại muốn biết rốt cục chủ nhân của thân thể này đã tạo ra nghiệt chướng gì? Tại sao lại khiến người gặp người sợ như vậy chứ?

Sau đó, rốt cục cũng có một nam nhân xuất hiện. Trông hắn thật anh tuấn, dáng người cao lớn, đĩnh đạc từ trong phòng đi ra. Một thân áo bào màu lam, thắt lưng mang theo ngọc bội kỳ lân xanh biếc, giầy màu đen nhuyễn, khí chất anh vũ hiên ngang đứng trước mặt nàng.

Hắn có khuôn mặt thật tuấn tú, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt sắc bén thâm thúy. Mũi cao thẳng, môi mỏng bạc thần khêu gợi. Thật sự là nàng đã gặp qua nhiều nam nhân tuấn mĩ. Nếu so với sư huynh, nam nhân này tuấn mĩ hơn vài phần. Phong thái của hắn làm trái tim nàng nhảy nhót không thôi.

Cặp mắt sắc bén sâu thẳm kia tựa hồ muốn đem nàng nuốt chửng, làm cho nàng không thể chùn bước, không kìm lòng được hãm sâu vào đó.

Hả? Cặp mắt kia. . . . .

Đôi mắt thâm thúy kia nhìn nàng đầy oán hận.

Oán hận?

Hả? Chủ nhân thân thể này cũng trêu chọc đến nam nhân tuấn dật kia sao?

- Ngươi tới nơi này làm cái gì?

Nam nhân nhíu mày kiếm, trầm ổn mở miệng. Tiểu nam hài xinh đẹp kia cũng gắt gao ôm lấy chân hắn, ánh mắt mang vẻ phòng bị nhìn nàng chằm chằm. Tư thế một lớn một nhỏ kia, tựa hồ như muốn đuổi đại sát nhân như nàng rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Tô Ngọc Thanh cảm thấy vô cùng nhức đầu, mệt mỏi.

Nàng đã chọc vào ai a? Sao bỗng dưng nhập hồn vào thân xác một kẻ người khác gặp liền thấy ghét, liền thấy căm hận như vậy chứ?

Nam nhân tuấn mĩ cùng tiểu nam hài kia tuy rằng không giống như đám hạ nhân trong phủ trông thấy nàng là rụt rè, sợ hãi. Nhưng ánh mắt chán ghét, căm thù nàng này tuyệt đối là thật! Nàng thật muốn thoát khỏi hoàn cảnh khổ nhục này a. . . . . .

Đúng rồi, nàng tới đây mục đích chính chẳng phải là muốn nói việc này sao? Còn nữa, nam nhân anh tuấn kia có phải là vị vương gia trong truyền thuyết không? Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nam nhân, cẩn thận mở miệng:

- Xin hỏi, ngươi có phải là Vương gia không?"

Một lớn một nhỏ đều cảm thấy sửng sốt khi nghe nàng nói.

Nữ nhân này ở đây cố ý giả ngu sao? Bỗng dưng hỏi cái này thật sự trí óc có vấn đề!

Hoàng Phủ luật nheo mắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm người trước mặt, tựa hồ không hiểu nữ nhân này muốn dở trò gì đây? Nếu nói nàng tự tay bóp chết đứa nhỏ của mình thì hắn nhất định sẽ tin tưởng.

Nhưng nếu nàng nói không biết hắn, quả thật là thiên hạ này đại loạn rồi! Nữ nhân đê tiện này, không phải nàng muốn cuộc sống của hắn trở nên long trời lở đất đấy chứ?

- Dục nhi, vào thư phòng để Lâm tiên sinh dạy ngươi tập viết.

- Vâng.

Nam hài tử xinh đẹp cẩn thận nhìn Tô Ngọc Thanh vài lần, sau đó nhu thuận đi vào thư phòng.

Tô Ngọc Thanh chợt cảm thấy xấu hổ, tặng cho hắn một cái nhìn thân thiện cùng nụ cười ngọt ngào. Sau đó nàng quay lại nhìn nam nhân kia chờ hắn trả lời.

Trời ạ! Nhanh nhanh mau chấm dứt tình cảnh khó nhọc này đi. Hoàng Phủ luật đi xuống bậc thang, ánh mắt vẫn ngừng dò xét Tô Ngọc Thanh, gần như muốn đem nàng xuyên thủng mấy lỗ. Tô Ngọc Thanh không được tự nhiên lùi lại phía sau mấy bước. Nam nhân này như thế nào luôn nhìn chằm chằm nàng như vậy? Giống như nàng chính là một nỗi căm thù đến tận xương tuỷ, hận không thể đem xé nàng thành trăm ngàn mảnh.

Ánh mắt của hắn khiến nàng hít thở không thông, ánh mắt đó thật muốn đem nàng đi lăng trì mà.

Hít sâu một hơi thật sâu, nàng cố lấy dũng khí lại hỏi:

- Ngươi rốt cuộc có phải là Vương gia hay không?

Nam nhân kia liếc nhìn nàng một cái thật sâu, đột nhiên dùng ngón tay thon dài của mình nắm chặt lấy cằm của nàng. Mắt ưng gắt gao nhìn chằm chằm mắt vào đôi mắt thu thủy của nàng.

- Ngươi quả thực không biết bổn vương là ai sao?

Ánh mắt kia, rõ ràng mang theo vài tia lãnh ý. Tô Ngọc thanh càng trở nên luống cuống, có đôi phần sợ hãi. Nam nhân này nhất thiết phải dùng phương thức này trả lời vấn đề của nàng sao?

Nàng giãy dụa đứng lên, hung hăng gạt tay nam nhân đang nắm cằm nàng ra.

Hắn đúng là loại người vô lý! Dám đối với nàng - Tô Ngọc Thanh khinh bạc như vậy! Nàng lạnh lùng đáp trả:

- Ngươi đã là Vương gia, vậy mời ngươi thả ta đi!

Hoàng Phủ Luật nghe vậy mi tâm nhăn lại, nhíu mi nhìn nàng. Nữ nhân này sinh hạ đứa nhỏ xong tính tình liền đại biến sao? Trước kia, cho dù có chết ả cũng không chịu rời đi vương phủ cơ mà?

- Vì cái gì?

Khuôn mặt tuấn tú mang theo chút nghiền ngẫm, khóe môi nhếch lên tạo một nụ cười như có như không. Hắn thật muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc đang muốn làm trò gì.

Tô Ngọc Thanh nhìn thấy hắn cười mà đỏ cả mặt, nàng lớn tiếng nói:

- Ta muốn quay về Vũ Sơn! Nơi đó mới là nhà của ta! Thỉnh Vương gia giơ cao đánh khẽ thả ta trở về!

- Không được! - Hoàng Phủ luật kiên định cự tuyệt.

Ánh mắt trong suốt, không chút nào làm ra vẻ tức giận. Mà sắc mặt ửng hồng trên má nàng, hắn chưa bao giờ thấy gương mặt như vậy trên người nữ nhân này. Quả thật là vô cùng đáng yêu.

Nhìn gương mặt này của nàng, thật sự là làm trong đầu hắn có ý niệm muốn giữ nàng lại. Tô ngọc thanh càng thêm tức giận! Nàng đem hai tròng mắt phát hỏa tới gần nam nhân kia, trừng mắt quát:

- Ngươi nhìn vào ánh mắt của ta, có nhận ra có cái gì không giống trước đây sao?

Hoàng Phủ Luật nhẹ nhàng nở nụ cười. Hắn tất nhiên là thấy được điểm không giống, nhìn nàng tức giận đến phát hỏa thật vô cùng đáng yêu. Tô Ngọc Thanh nhìn nam nhân không nói mà chỉ cười, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng thất bại.

Tuy rằng nàng là Tô Ngọc Thanh, nhưng thân thể của nàng là Vương phi a. Nam nhân này như thế nào nhận ra được nàng cơ chứ? Cuối cùng, nàng bình tĩnh nhìn nam nhân kia, nói:

- Ngươi có tin tưởng Tá Thi Hoàn Hồn không? Ta là mượn thân thể thê tử ngươi mà sống lại. Nhà của ta ở Vũ Sơn. Ngươi tin không?

Nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không nói.

Tô Ngọc Thanh kêu "ai" một tiếng, không hề để ý tới Hoàng Phủ Luật, thất bại xoay người rời đi. Hoàng Phủ Luật nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng thật sâu, hai tròng mắt dần trở nên sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.