Tô Ngọc Thanh rốt cục cũng biết chính mình đang ở một nơi như thế nào.
Nàng trước đây chỉ là một hoàng hoa khuê nữ, vô tình trong lúc được triệu hồi tới Diêm phủ, đem hồn phách của mình nhập vào thân xác của một Vương phi. Thật kì lạ là gương mặt của vị Vương phi kia cùng nàng có hình dáng giống nhau đến chín phần.
Mi, mắt, mũi, mặt, đều không có chút sai biệt. Có khác chính là khuôn mặt này có đôi chút hồng nhuận hơn khuôn mặt của nàng mà thôi. Giữa mi tâm có điểm hạt châu sa màu đỏ, càng tăng thêm vẻ mị hoặc mê người. Nàng không ngừng cảm thấy kinh hãi, than thầm trên đời này làm sao lại có người giống nàng tới như vậy cơ chứ?
Ngay cả thân mình, hình thái cũng là tương tự nhau! Muốn nói khác nhau, thì chính là thân hình này so với nàng đầy đặn hơn một chút. Hơn nữa, điều khiến cho nàng càng trở nên phiền não hơn chính là nàng tự nhiên trở thành mẹ của một đứa nhỏ!
Đứa nhỏ mà nha hoàn Thu Thủy bế trên tay chính là đứa bé nàng phải trải qua đau đớn tới tột cùng mới có thể sinh ra. Loại đau đớn này quả thực khắc cốt ghi tâm! Nhưng mà nàng rõ ràng còn chưa xuất giá, làm sao có thể chấp nhận làm mẹ của một đứa trẻ được chứ? Đứa trẻ này bỗng dưng xuất hiện, nàng làm thế nào mới có thể chấp nhận được nó đây? Còn có người cha không có trách nhiệm kia nữa. Đứa nhỏ hạ sinh đã được hơn nửa tháng mà hắn còn chưa bao giờ xuất đầu lộ diện. Có người làm cha như vậy sao?
Nhìn hạ nhân ở Tích Lạc Viện này, từ nha hoàn cho đến lão nô, bà vú, mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt sợ hãi, rụt rè. Chẳng lẽ họ coi nàng là kẻ ăn thịt người?
Nàng tự nhận chính mình là một người rất hiền lành nha. Từ lúc tỉnh lại cho tới giờ không hề quát mắng họ, hành hạ họ hay đánh đập. Vậy tại sao họ lại nhìn nàng như vậy chứ? Thôi quên đi, việc này đâu phải việc quan trọng. Việc quan trọng trước mắt đối với nàng là quay về núi Vũ Sơn. Sư huynh còn đang chờ nàng trở về để bái đường thành thân a.
Ngày sinh mệnh của nàng kết thúc cũng chính là ngày nàng cùng sư huynh đang bái đường thành thân. Cha cùng sư huynh nhất định đang vô cùng đau khổ, thương nhớ nàng!
Nàng nở nụ cười cực kỳ ôn nhu để hỏi Thu Thủy:
- Thu Thủy, núi Vũ Sơn cách nơi này bao xa?
Nào biết Thu Thủy sau khi nhìn thấy nàng tươi cười như vậy, đột nhiên "bùm" một tiếng quỳ xuống . Thu Thủy một tay ôm đứa nhỏ của nàng, khuôn mặt trắng bệch, lắp bắp trả lời:
- Ngọc, Ngọc Vương phi, Thu Thủy không. . .không biết núi Vũ Sơn ở. . .ở đâu. Nô tỳ đáng chết, nô tỳ sẽ tự vả vào miệng mình.
Vừa nói dứt câu, đôi tay mảnh khảnh của Thu Thủy đinh dơ lên hướng miệng mình mà vả.
- Dừng tay!
Tô Ngọc Thanh thấy Thu Thủy như vậy, đầu óc liền trở nên hồ đồ hơn!
Nàng có nói nàng ta phải tự vả miệng mình sao? Nàng chỉ muốn bảo nàng ta trả lời câu hỏi của mình thôi a! Nàng đưa tay lên bóp trán, nhẹ nhàng đi tới chỗ Thu Thủy đang quỳ nâng nàng dậy. Thu Thủy nức nở đứng lên, đứa nhỏ trong lòng cô cũng khóc náo loạn cả căn phòng .
Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết nên nói gì. Nàng hiện tại có thể khẳng định những hạ nhân ở đây đều rất sợ nàng. Cho dù nàng đối xử ôn nhu như thế nào, bọn họ thấy nàng như vậy đều trở nên sợ hãi, quỳ xuống van xin nàng tha tội.
Nha hoàn Thu Thủy ôm đứa nhỏ đang khóc náo loạn kia đung đưa dỗ dành, vẻ mặt kinh hãi, nước mắt lưng tròng nhìn nàng. Bên cạnh bà vú cũng không dám đi lên tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Thu Thủy vì... sợ nàng không cho phép. Những người này thật là...
Tô Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn Thu Thủy cùng bà vú, nói: - Đứa nhỏ hình như là đói bụng. Bà vú ngươi tới chăm sóc nó đi,
Bà vú vừa nghe nàng ra lệnh, mới dám đi lên tiếp nhận đứa nhỏ trong tay Thu Thủy cho nó ăn sữa. Nhóc tỳ kia có sữa liền ngưng khóc, quơ quơ đôi bàn tay nhỏ bé của mình tỏ rõ bé đang vô cùng cao hứng. Đôi mắt to của bé gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Ngọc Thanh.
Tô Ngọc Thanh thấy vậy, lòng bỗng rung động lạ kì. Nàng đến gần đứa nhỏ sờ sờ gương mặt mềm mại của bé. Nhóc tỳ kia mắt to chớp chớp nhìn nàng, đôi mắt hiện rõ vẻ tò mò, háo hức. Rồi sau đó, nó dùng bàn tay bé bé mềm mại nắm chặt ống tay áo của nàng, không chịu buông ra.
Tô Ngọc Thanh cười hiền từ, càng thêm yêu thích đứa nhỏ. Nàng đem ngón trỏ của mình nhẹ nhàng bỏ trong lòng bàn tay của bé. Nó lúc này mới buông ống tay ra, gắt gao giữ chặt lấy ngón trỏ của nàng. Người hầu bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, các nàng còn tưởng rằng Vương phi muốn. . . . . .
Tỳ nữ, lão nô bộc, bà vú, ai nấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu. Trong lòng không ngừng run sợ nhìn cảnh tượng trước mặt. Nhóc tỳ kia sau khi ăn no liền chu cái miệng hồng hồng lên, cọ cọ vào người bà vú chuẩn bị đi ngủ. Nhưng tay của nó vẫn nắm chặt lấy ngón trỏ của nàng không buông.
Tô Ngọc Thanh sủng nịch cười, liền dang tay đón đứa nhỏ từ trong lòng bà vú. Một khắc kia, trong lòng của nàng liền có cảm giác giống như mẫu tử tình thâm. Nàng nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ, cảm thụ được thân mình mềm mại của bé. Còn có hương sữa thoang thoảng từ cơ thể của bé nữa, thật khiến nàng lưu luyến a.
Tất cả hạ nhân thấy một màn mẹ con hài hòa, ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Thật là may mắn a! May mắn đứa nhỏ này Ngọc Vương phi thích….