Tình phu nhân ưu thương quỳ trên thảm. Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nàng làm sao lại không hiểu bổn phận của mình cơ chứ? Nàng chỉ là phận thiếp bé nhỏ. Hắn coi trọng nàng cũng bởi vì khuôn mặt nàng có nhiều nét giống Vương Phi đời trước mà thôi.
Nàng nâng đôi tay ngọc lên, khẽ vuốt dung nhan của chính mình. Đôi mắt hơi nheo lại, trong lòng bỗng lóe lên một tia hi vọng. Ít nhất nàng còn có khuôn mặt này để thu hút hắn, không phải sao? Chỉ cần được hắn để ý, trở thành người thay thế có gì không được?
- Vương Gia, hôm nay triệu Ôn phu nhân đến không ạ?
Một lão bà đứng cúi đầu trước nam nhân lãnh tuấn, thanh âm giữ vẻ nhất mực tôn kính.
Hôm nay lại là cuối tháng sao? Khó trách trong cơ thể hắn lại trở nên khó chịu như vậy. Đó là loại cảm giác rạo rực không bình thường. Không có nữ nhân, mị độc trong người hắn vĩnh viễn không thể giải được. Mỗi một tháng lại tái phát một lần, mị độc khó hiểu này khiến công lực của hắn giảm đi mất một nửa, thậm chí tới đi lại bình thường cũng trở nên rất khó khăn. Mà những tiểu thiếp trong phủ chỉ có thể giúp hắn tạm thời giảm bớt một phần mị độc trong cơ thể mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn nghiến chặt răng lại, ánh mắt đầy vẻ thù hận. Nữ nhân chết tiệt kia, cả đời này đừng vọng tưởng hắn sẽ buông tha cho ả!
Mày kiếm nhếch lên, hắn lạnh giọng giao phó Lí ma ma:
- Đem Ôn phu nhân đến Cô Vụ Cư của ta. Nhớ kỹ phải dùng Ngưng Tình Lộ. Còn chuyện sau đó, Lí ma ma – ngươi hẳn đã biết?
- Dạ! Lão nô biết phải làm gì thưa Vương Gia. Nô tài xin cáo lui.
Hoàng Phủ Luật hài lòng gật đầu, phẩy tay cho bà ta lui xuống.
Một đêm xuân ý, triền miên không dứt.
Tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân quanh quẩn hòa hợp với thanh âm thở dốc trầm thấp của nam nhân vang vọng khắp căn phòng. Hai thân hình không ngừng dây dưa, quấn quýt lấy nhau. Chiếc giường tối sau trướng như ẩn như hiện cảnh xuân sắc, khiến vầng trăng bên ngoài cũng phải bẽn lẽn đỏ mặt trốn mình sau làn mây đen.
Cuối cùng tiếng rên rỉ cùng thở dốc cũng chấm dứt. Nam nhân kia xoay người, không chút lưu luyến quay người đi ra khỏi la trướng. Nữ tử trên giường mê muội dõi theo bóng dáng của hắn. Trong ánh mắt đó là sự cố chấp si mê, ngượng mộ cùng tôn sùng. Hắn có một làn da màu đồng không có lấy một vết sẹo, tấm lưng dày rộng, thân hình đĩnh đạc. Hai chân thon dài của hắn theo mỗi bước đi hiện lên vẻ hiên ngang và tôn quý. Mái tóc dài tùy ý buông xõa trên đầu vai hắn. Nam nhân này trông thật cường tráng như những người sống nơi thảo nguyên hoang dã. Hắn quả thực chính là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
- Lại đây thay quần áo cho ta.
Thanh âm trầm thấp đầy nam tính của hắn truyền đến từ sau la trướng. Ôn phu nhân liền tức khắc từ trong mộng tỉnh lại, đứng dậy đi tới chỗ hắn. Nàng một thân lõa thể tao nhã đi đến trước mặt nam nhân kia, lấy áo trong cẩn thận mặc vào cho hắn. Sau đó là áo ngoài, đai lưng….
Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt sắc bén đã trở nên lãnh khốc như trước, không hề có chút thương cảm với người nữ nhân ở trước mặt. Nữ nhân đối với hắn đều dùng để giải độc hay giải quyết vấn đề sinh lý mà thôi. Hắn đối với các nàng, đều không có cái gọi là tình cảm. Hoàng Phủ Luật phất tay áo, xoay mình chuẩn bị rời đi…..
- Vương Gia!
Ôn phu nhân đột nhiên túm lấy một góc trường bào của hắn, quỳ trên mặt đất cầu xin:
- Ôn nhi muốn vì Vương Gia sinh hạ con nối dõi tông đường, cầu xin Vương Gia cho phép!
Hoàng Phủ Luật quay đầu, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một tia kinh ngạc. Ngay sau đó hắn liền cười khẽ, đưa tay nâng nàng đứng dậy:
- Ôn nhi, ngươi thực sự muốn vì ta sinh con sao?
Ôn phu nhân ngây ngốc mỉm cười, khờ dại nói:
- Vâng, Ôn nhi hầu hạ Vương Gia đã lâu như vậy, rất muốn giống như các vị tỷ tỷ vì Vương gia mà sinh hạ một nam một nữ.
Một bên Lí ma ma đang bưng chén thuốc tới, nghe Ôn phu nhân nói vậy đầu chảy đầy mồ hôi lạnh. Nàng ta không biết mình đang vuốt râu hùm sao? Bà ta đã dặn đi dặn lại các nàng bao nhiêu lần, trước mặt Vương Gia không được nhắc đến chuyện này! Nàng ta vào phủ đã ba tháng, chuyện này hẳn phải hiểu rõ chứ?
Hoàng Phủ Luật lại mềm nhẹ hỏi:
- Ôn nhi, ngươi đang mang thai con của ta sao?
Hắn cười, nhưng ý cười không xuất hiện chút nào trong mắt. Nhìn hắn tươi cười, Ôn phu nhân càng thêm tin tưởng. Nàng nói rồi mà, Vương Gia chắc chắn sẽ cho nàng sinh hạ đứa nhỏ. Lời Lí ma ma nói chắc chắn chỉ để hù dọa nàng mà thôi. Muốn cản trở nàng ngồi lên vương vị chính phi sao? Đừng mơ! Hôm nay, nàng không phải đã thắng sao?
Ôn phu nhân đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Hoàng Phủ Luật, thẹn thùng nói:
- Vương Gia, Ôn nhi chính xác đã mang thai con của người. Được ba tháng rồi, Ôn nhi, nhất định sẽ vì Vương Gia sinh hạ một tiểu quận chúa. Như vậy, tiểu vương gia cũng có nhiều đệ đệ…
Loảng xoảng….
Tiếng chén thuốc rơi xuống mặt đất vang lên, Lí ma ma đột nhiên quỳ gối thật mạnh trên mặt đất, rối rít nói:
- Vương Gia, đều là nô tài hành sự không chu toàn, xin Vương Gia bỏ qua cho!
Ôn phu nhân bị phản ứng vủa Lí ma ma dọa cho giật mình. Nàng nhìn về phía nam nhân kia, chỉ thấy hắn đang dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm nàng. Một loại cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên.
- Qủa đúng là Ôn nhi của ta. Dám đem lời nói của ta thành gió thoảng bên tai, ha ha!
Đôi mắt vô tình nhìn chằm chằm Ôn phu nhân, hàn ý toát ra từ người hắn tỏa ra khắp căn phòng. Hắn chuyển tầm mắt sang Lí ma ma đang quỳ gối bên cạnh:
- Lí ma ma, ngươi biết nên làm như thế nào rồi, phải không?
Ôn phu nhân rốt cuộc cũng ý thức được tình thế đang vô cùng nghiêm trọng. Nàng vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên:
- Ôn nhi biết sai lầm rồi! Xin Vương Gia tha tội cho Ôn nhi, Ôn nhi lần sau không dám…nữa…..
- Ngươi cảm thấy ngươi còn có lần sau sao?
Thanh âm lạnh lung của nam nhân từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến.
- Lần này chính ngươi đã chuốc lấy tai họa, Ôn nhi của ta! Lí ma ma!
Nam nhân lớn tiếng đứng lên. Lão bà đang quỳ dưới đất vội vội vàng vàng lui xuống dưới. Lúc sau bà ta dẫn theo một nha hoàn mặc hồng y bưng theo một chén thuốc màu đen có mùi ngai ngái rất khó ngửi. Hai người đi vào, một người giữ chặt thân hình đang giãy dụa của Ôn phu nhân. Người còn lại nhanh chóng bóp cằm nàng, đổ thuốc vào trong cái miệng nhỏ nhắn đó.
Ngay sau đấy, hạ thân Ôn phu nhân liền chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Máu loang lổ trên nền nhà, nhìn thật ghê người. Nam nhân ngồi trên ghế, ung dung uống trà chứng kiến cảnh tượng ghê rợn này từ đầu đến cuối, khẽ nhếch mép cười, ra lệnh:
- Đem nàng ta đến Phiêu Hương Viện. Còn nữa cho người vào quét dọn sạch sẽ Cô Vụ Cư.
Nói xong, hắn lạnh lùng xoay lưng rời khỏi Cô Vụ Cư, không thèm nhìn Ôn phu nhân tới một lần.
- Vương Gia, xin người tha tội cho Ôn nhi, Ôn nhi không cần đi kĩ viện….Lí ma ma, cứu cứu ta….