Chỗ quẹo hành lang nơi thiện đường, Dung Danh Tông đang đứng chờ ở đó.
Thấy nữ tử tiến đến, hắn bước nhanh đến gần nàng, trong mắt khó giấu được vui mừng.
Ngọc Thanh nhìn hắn thản nhiên cười, hai người cùng nhau đứng lại dưới cột trụ.
- Biểu muội, có tin tức của dượng.
Vết thương trên mặt Dung Danh Tông đã khá hơn, hắn ngay khi biết tin đã lập tức tới báo cho nàng.
Ngọc Thanh kích động không kiềm chế được, nàng kinh ngạc bắt lấy cánh tay nam tử, vội hỏi:
- Biểu ca, thật vậy sao? Vậy hiện giờ phụ thân ta đang ở đâu?
Nàng cũng không nhận ra hành động của mình bây giờ là có phần luống cuống.
Dung Danh Tông cảm nhận thấy nữ tử đang khẩn trương, vươn tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ giọng:
- Ngọc Thanh, đừng nóng vội. Lần trước có nha hoàn tên Tiểu Đào đi Diệp Lạc sơn trang, lại đụng phải Tần trang chủ, ngài ấy đã biết chuyện ,
liền phái người đi hỏi thăm, chỉ biết cha ngươi đã đến kinh thành, nhưng không biết cụ thể ở đâu.
Hàm răng tuyết trắng lập tức cắn đôi
môi phấn hồng run nhè nhẹ, nàng nhìn về phía trước, trong mắt ngập tràn
mong mỏi, tâm tình kích động không thôi.
Thì ra, cha cũng đã đến kinh thành, còn có bóng dáng giống với sư huynh lần trước, rốt cuộc nàng không hề đơn độc.
Nhưng, hiện tại hai người đang ở đâu?
- Bây giờ có thể tìm được bọn họ?
Nàng lại nhìn lại nam tử, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Dung Danh Tông đau lòng nhìn nàng, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Đến nay vẫn không có manh mối nào, Tần trang chủ đang tìm kiếm.
Ngọc Thanh than nhẹ một hơi, đem thân mình nhẹ tựa vào cột, nhìn hành lang phía trước, nhíu mày không nói gì.
Nam tử cũng lo lắng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, tiếp tục an ủi:
- Sẽ tìm được thôi. Ngọc Thanh, ngươi không cần lo lắng, ít nhất hiện tại biết được phụ thân muội đã đến kinh đô.
- Ừm.
Nàng biết, chỉ có điều....
Dung Danh Tông mê muội nhìn khuôn mặt u buồn của nữ tử, cùng nàng lặng
im, lại không biết cuối hành lang có một thân cao lớn đem tất cả thu vào đáy mắt.
Nam tử đó là Hoàng Phủ Luật.
Hắn một thân cẩm bào ngọc đái, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, nhưng bạc môi kia hơi tái nhợt, mày kiếm nhăn lại.
Vốn là đi ngang qua nơi này, hắn không hề muốn nhìn thấy việc trước mắt.
Sau khi cùng nàng ở rừng lê, trái tim hắn đột nhiên trở nên mềm yếu,
sai người thả nam nhân kia, định cho hắn một con đường sống.
Không ngờ tới, hắn dám vụng trộm lưu lại thiện đường của vương phủ làm hạ nhân.
Nam nhân này, thì ra là yêu sườn phi của hắn a!
Thứ tình cảm si tâm mê luyến kia, thật làm hắn chướng mắt !
Lại nhìn sườn phi của hắn, vừa rồi nàng để nam nhân kia nắm tay mà không phản kháng.
Lửa giận trong lòng hừng hực cháy, hắn cảm thấy vừa tức giận lại vừa đau đớn.
Nắm chặt quyền, hắn tiến lên từng bước, định đi tới chỗ đôi nam nữ, đột nhiên lại dừng bước.
Chết tiệt, hắn như thế nào lại không điều khiển được cảm xúc?
Hoàng Phủ Luật cố kiềm tức giận, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn đột nhiên phát hiện một chuyện còn khó chịu hơn: sườn phi của hắn
cũng yêu nam nhân kia, nhưng lại sinh đứa nhỏ của hắn. Nàng nhiều lần
trốn đi, là muốn cùng người kia bỏ trốn.
Hắn giận,nhưng lại
nhịn xuống khát vọng muốn tra tấn bọn họ, vì hắn nhớ tới nước mắt của
nàng, nhớ tới ánh mắt nàng quật cường chỉ trích hắn.
Có một khắc thoáng qua, hắn từng nghĩ muốn thành toàn cho bọn họ.
Tựa hồ chỉ có như vậy, hắn mới không thẹn với Tố Nguyệt.
Hắn biết, hắn đối nàng, không chỉ có hận, còn có một loại tình cảm không rõ.
Mà thứ tình cảm kia, làm hắn kinh hoảng.
Hắn chối bỏ nó, cật lực xua tan tình cảm ấy.
Bàn tay nắm chặt thành quyền dần buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, đôi mắt thâm thúy che kín giãy dụa cùng thống khổ.
Làm như thế nào?
Cuối cùng, hắn vẫn là xoay người, bước nhanh rời đi.
Lặng im không tiếng động như khi đến.
.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Xe ngựa hướng Tiêu phủ đi đến, đầu xe ngồi một gã xa phu còn trẻ, mà bên cạnh nàng vẫn là nha hoàn mặt lạnh Thu Phinh.
Nàng quay người về cửa sổ, không nói, nha hoàn bên cạnh cũng lặng im.
Xe ngựa hơi dừng lại, Thu Phinh bước ra trước, Ngọc Thanh vén rèm tự mình xuống xe.
Gặp lại, bảng hiệu Tiêu Phủ trước cửa lớn đã bị gỡ xuống, đã không còn phồn hoa cùng khí phái của ngày xưa.
Trước cửa, cũng không còn tư thế nghênh đón, rầm rộ trước đây.
Nàng nghĩ vị “phụ thân” bị bãi quan kia lười ra khỏi phủ, chắc là hận chết đứa “con gái” bất hiếu như nàng.
Đi vào cánh cửa, hơi thở tiêu điều ngập tràn.
Không có hạ nhân nô bộc, không có đồ vật trang trí hoa lệ, rất nhiều
góc không có dấu vết đi qua, thậm chí ngay cả bụi cây từng được tỉ mỉ
cắt tỉa cũng đang dần héo đi.
Nơi này thật khác với Tiêu phủ trước đây, xem như gia đạo suy tàn.
Nhưng mà điều đó, không liên quan đến Tô Ngọc Thanh nàng.
Lần này nàng đến, chỉ vì tìm kiếm bóng dáng kia.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Như Tự cũng không xuất hiện, như vậy cũng tốt.
Giờ khắc này, nàng đồng cảm với người kia, chỉ mong “phụ thân” có thể thu hồi dã tâm, an hưởng tuổi già.
Không ngờ, nam nhân tàn khốc lại buông tha kẻ địch muốn giết hắn.
Thật khó hiểu, vì sao hắn lại làm như vậy? Chẳng phải hắn hận Tiêu Như Tự lắm sao?
Trong phủ cũng không có một tỳ nữ quản sự, ngay cả Tiểu Đào cũng không thấy bóng dáng, không chừng là đã đi khỏi Tiêu Phủ.
Lúc này thật vất vả mới gặp được một lão mụ tử xách giỏ đi, chỉ thấy
người kia vội vã đi đến hành lang, dần đi đến chỗ hậu viện yên lặng.
Ngọc Thanh không kịp kêu lại, vội vàng theo sau.
Xuyên qua hành lang dài, bước vào một con đường hẹp quanh co, đi thẳng, xuyên qua một loạt tường cao ngói xanh, tới một gian phòng nhỏ độc lập.
Phòng nhỏ bị ngăn cách, so với cái sân trước mặt, nhỏ bé, tiêu điều như vậy.
Hình như,đó là một góc khuất bị người ta bỏ quên.
Mà lão phụ thân kia, mang theo cái giỏ bước vào nội thất.
Ngọc Thanh đến gần, từ cửa sổ duy nhất nhìn thấy lão phụ thân đem giỏ thức ăn đặt trên bàn, sau đó đi đến bên giường.
Lúc này thân mình hơi to béo của bà ta chặn tầm mắt của Ngọc Thanh, chỉ mơ hồ nghe thấy bà khẽ gọi một tiếng
- Nhị tiểu thư.
Rồi nâng người trên giường ngồi dậy.
Ngọc Thanh mừng rỡ, quả thật là nàng đã tìm được muội muội của Tiêu Ngọc Khanh.
Nàng vội vàng đi đến trước cửa nhỏ, khẽ gõ vài tiếng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Phòng rất nhỏ, liếc mắt một lần đã nhìn thấy hết cả gian phòng.
Có bàn tròn, chiếc giường, có rèm trắng, cùng với tủ quần áo đơn giản, cũng không có thứ khác.
Rất đơn giản, chính xác là đơn điệu, nhưng lại rất gọn gàng
Lão phụ thân thấy nàng vào, kêu sợ hãi một tiếng:
- Đại tiểu thư
Biểu tình hoàn toàn kinh ngạc.
Mà Ngọc Thanh, bị người con gái nằm trên giường hút đi toàn bộ chú ý.
Đó là nữ tử như thế nào?
Mái tóc trắng đến vai, đầu vai mềm mại gầy yếu, lông mi trắng, màu da
tái nhợt như trong suốt, ngay cả môi cũng không hề có huyết sắc.
Chỉ có cặp mắt hạnh to tròn, tràn ngập sức sống.
Nàng suy yếu tựa vào lão phụ thân, ôn nhu gọi một tiếng:
- Tỷ tỷ!
Thì ra đây là muội muội của Tiêu Ngọc Khanh, nhị tiểu thư của Tiêu phủ bị lãng quên!
Lòng Ngọc Thanh dâng lên đau xót, cảm nhận sinh mệnh suy yếu của nàng cùng khát vọng sống trong ánh mắt kia, thật thương thay!