Sườn Phi Tội

Chương 53: Chương 53: Nhị tiểu thư.




Nàng nhìn nữ tử ôn nhu cười, trong lòng tràn đầy đau đớn.

Gương mặt kia cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười tám tuổi, vậy mà vì sao đến cả lông mày cũng trắng như vậy?

- Đại tiểu thư, lão nô mang cho Ngọc Liên tiểu thư đồ ăn.

Lão phụ nhân cất lời làm đánh gãy suy nghĩ của Ngọc Thanh, trong giọng nói có một chút nao núng.

Ngọc Thanh từ khiếp sợ dần hồi phục tinh thần lại, nàng vội vàng quay người lại lấy đồ ăn từ giỏ ra, thấy duy nhất một chén đựng chút thức ăn nhẹ. Nàng đi tới bên giường ngồi xuống, sau đó khẽ cầm thìa, nhẹ nhàng giơ lên bên miệng nữ tử.

Nữ tử đầu bạc kinh ngạc nhìn Ngọc Thanh, làm như có chút không thể tin được:

- Tỷ tỷ. - Nàng khẽ gọi một tiếng, nhưng không chịu mở miệng nuốt đồ ăn vào.

- Ăn đi, tỷ tỷ giúp ngươi. - Ngọc Thanh ôn nhu nói, sau đó lấy khăn đặt ở vạt áo nữ tử, tránh cho đồ ăn làm dơ y phục của nàng.

Nữ tử này, thực làm cho nàng đau lòng, đó là một loại cảm xúc phát ra từ tận đáy lòng.

Nữ tử đưa mắt hạnh liếc Ngọc Thanh một cái, sau đó lẳng lặng nuốt vào thìa thức ăn.

Ngọc Thanh cười yếu ớt, lấy tiếp thìa thứ hai, cẩn thận đưa lên miệng nữ tử. Hai người không nói gì, nhưng xung quanh xuất hiện một loại tình cảm ôn nhu, lưu luyến.

Cuối cùng, đã thấy đáy chén.

Ngọc Thanh gỡ chiếc khăn trên vạt áo nữ tử xuống, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch khóe miệng. Sau đó phân phó lão phụ nhân đỡ nữ tử nằm xuống, nàng dặn một câu:

- Tĩnh dưỡng cho thật tốt.

Sau đó nàng đi ra ngoài, lão phụ nhân mang theo giỏ đồ ăn, đi theo phía sau.

Chờ ra khỏi phòng, Ngọc Thanh lập tức lo lắng hỏi:

- Nàng rốt cuộc là bị bệnh gì? Vì sao tóc lại bạc trắng hết?

Lão phụ nhân cúi đầu, mặc dù rất kinh ngạc vì Đại tiểu thư "không nhớ rõ" nhưng vẫn là nhún nhường trả lời câu hỏi của tiểu thư:

- Ngọc Liên tiểu thư là bị bệnh di truyền, nhị phu nhân cũng là bị chứng bệnh này làm sớm già đi.

- Vậy không có cách nào chữa trị sao?

Tuổi còn nhỏ như vậy, cuộc đời còn đẹp như hoa, là thời kì vẻ đẹp thiếu nữ nở rộ. Đối với ánh mắt đầy khát vọng kia, nàng thực là đau lòng.

Nàng, Tô Ngọc Thanh, cũng là hai mươi tuổi, ở ngày đại hôn bị chết đi, lại đem hồn phách bám vào trên người sườn phi này.

So với nữ tử này, là may mắn hay bất hạnh?

- Tuy rằng trước kia có thầy thuốc tiên đoán rằng Ngọc Liên tiểu thư sống không quá mười tám tuổi, nhưng có thầy thuốc lại nói chứng bệnh mau già có thể cứu chữa, nhưng cần tìm thuốc dẫn.

- Mời thầy thuốc tới?

Ngọc Thanh lúc này mới nhớ mục đích nàng đến phủ lần này, vừa rồi bị nữ tử đầu bạc kia làm cho quên mất, thiếu chút nữa quên tìm kiếm chuyện sư huynh.

- Thầy thuốc kia hôm nay sẽ đến sao?

Nàng nghĩ thầy thuốc hẳn chính là bóng dáng kia lần trước đi đến, trong lòng Ngọc Thanh có một chút khẩn trương hoảng hốt, nếu bóng dáng kia không phải là sư huynh. . . . . .

Lão phụ nhân đầu càng cúi thấp đi đáp:

- Từ khi phủ bị khám xét, lão gia phân phó tất cả gia đinh, tỳ nữ trở về gia quyến. Ngự y này, tất nhiên là không thể mời đến.

Ngọc Thanh đưa mắt ảm đạm.

Chẳng lẽ nàng nhất định là chỉ cùng sư huynh gặp thoáng qua thôi sao? Nàng thậm chí còn không có xác định được bóng dáng kia có phải là sư huynh hay không.

- Ngươi có biết tên thầy thuốc kia không?

- Lão nô không biết, nghe nói là đồ đệ của Lâm ngự y, mà Lâm ngự y này là thái y trong cung.

Ngọc Thanh khẽ chùn hai bờ vai xuống, nàng bảo lão phụ nhân:

- Ngươi lui xuống đi.

Sự thật thì nàng cùng sư huynh, chỉ có thể là từng bước cách xa, càng bước càng xa.

Chỉ có thể đi tìm Tiêu Như Tự .

Nàng dựa vào trí nhớ, tìm kiếm thư phòng của Tiêu Như Tự mà đi, Thu Phinh vẫn đi theo phía sau nàng.

Ở cửa thư phòng, không hề có gã sai vặt nào trông coi. Lẳng lặng, không có một chút hơi thở của người sống quanh đây.

Gõ nhẹ lên cánh cửa vài cái, bên trong tức khắc truyền đến một đạo thanh âm già nua:

- Vào đi.

Ngọc Thanh đẩy cửa tiến vào, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một lão nhân ủ rũ, không ngờ lại thấy “Phụ thân” của nàng đang ngồi ở bàn, nét mặt già nua không thấy một chút ủ rũ, chỉ là hơi có chút mệt nhọc.

- Ngươi đã trở lại, là đến xem ta hôm nay suy tàn như thế nào?

Tiêu Như Tự dời mắt từ công văn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước cửa.

Ngọc Thanh biết hắn là vì chuyện nàng không chịu giúp hắn mà tức giận, nhưng mà Tiểu Ngọc nhi cuối cùng đã bị đưa vào cung, đã dùng cả đời tự do của Tiểu Ngọc nhi đổi lấy kéo dài chút hơi tàn này của hắn. Như thế còn chưa đủ sao?

Nàng cũng lạnh lùng nhìn lại lão nhân vẫn chưa hết dã tâm này, vì hắn mà cảm thấy bi ai:

- Nếu Hoàng Thượng đã để cho ngươi một con đường sống, sao không an hưởng lúc tuổi già? Như vậy đối với ngươi, là loại giải thoát tốt nhất!

- Làm càn!

Tiêu Như Tự giận dữ, công văn thượng sách liền bị hắn hung hăng gạt ném trên mặt đất. Hắn nói:

- Ngươi, nữ tử bất hiếu này, ta nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy nay xem như là nuôi không. Ngươi không nên cùng cha đối nghịch như vậy!

Ngọc Thanh nhíu mi tâm, không nghĩ tới lại cùng lão nhân này dây dưa, nàng trực tiếp đem mục đích mình tới đây hỏi:

- Ta muốn gặp thầy thuốc mới tới kia.

Tiêu Như Tự đưa mắt trầm xuống:

- Vì cái gì mà muốn gặp hắn?

- Ngọc Liên bị bệnh, thầy thuốc kia có thể trị.

Vì nguyên nhân này, nhưng là quan trọng hơn là nàng muốn xác định xem thầy thuốc kia có phải sư huynh hay không.

Lão nhân liếc mắt nhìn Ngọc Thanh một cái, trầm giọng nói:

- Ngọc Liên bệnh là từ trong bụng mẹ, nó sẽ sống không quá mười tám tuổi, nhiều thái y đều đã tiên đoán và chuẩn bệnh như vậy. Tên tiểu tử kia vừa tới kinh thành, dùng cái gì có thể trị?

-Thầy thuốc vừa mới mời đến kia, hắn hiện tại ở đâu?

Ngọc Thanh vội vàng đoán được lời hắn nói trong đầu, sự vội vàng toàn bộ đều viết ở trên mặt. Ý thức được chính mình luống cuống, nàng khẽ nói nhỏ:

- Đã có thầy thuốc nói có thể trị, sao không vì Ngọc Liên mà buông một tia hy vọng?

Tiêu Như Tự cười lạnh:

- Ngọc Liên từ nhỏ đến lớn đều là bộ dáng này, chưa từng có thể làm cho ta một chút tiền đồ, một là không đi lại được, hai là không thể lập gia thất, ngươi nói ta nuôi nàng để dùng gì? Lại nói, ta hiện tại cùng họ Lâm kia sẽ không gặp lại!

Nghe lời này, tâm Ngọc Thanh trở nên rét lạnh.

Sao trên đời này lại có phụ thân như vậy? Ở trong lòng hắn, trừ bỏ dã tâm, không thể có một tia thân tình tồn tại sao?

Nàng liếc mắt xem thường “phụ thân” xa lạ này, lạnh nhạt nói:

- Thứ lỗi cho nữ nhân không thể lý giải, ngươi biết không? Sinh ra tại phủ này, là một loại bất hạnh!

Nói xong, bước nhanh ra hướng cửa, thầm nghĩ nên mau chút rời khỏi, không nhìn tới gương mặt đáng khinh kia.

Mới vừa đi tới cửa, Tiêu Như Tự gọi nàng lại:

- Khanh nhi, ngươi rốt cuộc quả thực nghĩ muốn cùng cha đối nghịch sao?

Ngọc Thanh xoay người, trào phúng liếc mắt một cái, kiên quyết nói:

- Nếu có thể, ta nhất định làm như vậy.

- Ngươi!

Tiêu Như Tự tái mặt, hé ra nét mặt già nua, hắn quát:

- Hỗn xược, ngươi cút đi cho ta! Từ nay về sau, ta không có loại nữ nhân bất hiếu như ngươi!

Ngọc Thanh lạnh lùng cười một tiếng:

- Phụ thân không cần cũng vậy.

Nói xong xoay người rời đi, chỉ nghe phía sau tiếng bình hoa rơi xuống đất vỡ nát

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.