Sườn Phi Tội

Chương 54: Chương 54: Truy tìm tung tích.




Đi ra khỏi phủ, không có một chút thu hoạch về sư huynh.

Diệp lạc sơn trang cũng không có chút tin tức gì về phụ thân.

Loại cảm giác này làm cho người ta thật hoảng hốt lo lắng, bọn họ rõ ràng ngay bên cạnh người, lại tìm không thấy tung tích.

Nếu quay về vương phủ, nàng vẫn sẽ bị nam nhân kia mang vào tẩm cư. Nàng không rõ, nam nhân này vì sao phải làm như vậy. Hắn rõ ràng là hận nàng, không phải sao?

Đem thân mình tùy ý tựa trên cửa sổ, nàng nhìn hàng cây xanh trước mặt, đột nhiên giật mình.

Sau đêm hôm đó, lại không thấy bóng dáng hắn. Chỉ biết là đêm đó hắn đi đến phòng của Tình phu nhân, xem chừng đã nhiều ngày nay vẫn ở tại đó.

Nàng không đi xem được Dục nhi, không thể ra khỏi vương phủ, lại không quay về được nơi mà nàng có hơi chút quen thuộc -Tịch Lạc viên. Lại phải ở tại Cô Vụ cư, làm tù nô của hắn.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào bá đạo như thế, không chịu trực tiếp đưa ra vận mệnh của nàng, lại chậm rãi tra tấn, đến khi nàng vô lực phản kháng mới thôi.

Hắn – một nam nhân tuấn mỹ, tính tình lại băng lãnh, ngoan tuyệt.

Cặp mắt hẹp dài thâm thúy kia, nhìn nàng luôn phun lửa nóng, lửa giận, hận ý thật sâu, hay có khi thâm sâu không đáy. Không biết hắn đối với Mạnh Tố Nguyệt như thế nào?

Hẳn là nhu tình vạn ý. Hắn có thể vì Mạnh Tố Nguyệt mà dùng mọi cách tra tấn nàng, giam tù nàng, tra tấn người bên cạnh nàng.

Ở trên người nàng, phát tiết tức giận. Người như vậy, nàng sợ, nhưng cũng đồng tình .

Khẽ nhắm mắt lại, đưa khuỷu tay trắng ngọc trong tay áo đưa lên chống cằm, trước mắt nàng hiện rõ ràng hình dáng tuấn mỹ kia.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

Khi thì giận dữ nóng nảy, giống như phải giết đi nàng.

Khi thì âm lãnh ngoan tuyệt, cơ hồ muốn dùng lời nói tổn thương nàng, khi thì lại lửa nóng phức tạp, dục hỏa thiêu đốt nàng. . . . . .

Nam nhân kia đầu tiên nhìn đến thấy một mỹ nhân với đôi mắt đẹp, bộ dáng có phần thảnh thơi, gương mặt yêu kiều ướt át, gió thổi nhè nhẹ phiêu phiêu, hai mi dài bất động, bộ dáng duyên hoa.

Nữ nhân chết tiệt này thật sự là không một chút phòng bị!

Nhưng khi thấy hàng mi như lông vũ nhè nhẹ chớp chớp, ánh mắt mông lung suy nghĩ, đôi môi đỏ tươi mê người không bị hàm răng khẽ cắn vào, không thấy bộ dáng quật cường thường ngày kia, lời nói phong thủy kiều mị, làm cho hắn không dời mắt đi được.

Hắn lẳng lặng đứng ở cửa, không muốn làm kinh động đến phong thái yểu điệu kia.

Nữ tử khi trong lúc vô ý quay đầu lại, nhìn thấy hắn ở cửa, thoáng bất ngờ, liếc mắt một cái kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy không nói rõ, bỗng ngồi thẳng người lại, thoáng chốc có phòng bị.

Hắn nhìn thấy, không thể không bước vào.

Ngọc Thanh ngẩng mặt, lẳng lặng nhìn nam tử đang hướng nàng đến gần.

Hắn đứng ở trước mặt nàng, từ trên cao nhìn nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, không nói gì.

Ngọc Thanh mở miệng:

- Ta muốn ra phủ đi một chút.

Giọng nói trong trẻo, ánh mắt mang theo mấy phần khẩn cầu. Hoàng Phủ luật nghe thấy, trong mắt có chút nghi hoặc cùng nghiêm túc.

Hắn nói:

- Ngươi có thể ở vương phủ này đi lại một chút, nơi này tương đối đủ lớn.

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất với nàng rồi.

Ngọc Thanh nhíu mi, đứng lên, thanh âm quật cường:

- Ta không phải tù nô của ngươi, ngươi không thể giam cầm ta như vậy.

Chỉ thấy một nửa khuôn mặt nàng, thanh nhã như hoa mai, bất giác làm cho người ta chìm đắm trong mùi thơm ngát thanh nhã.

Nam nhân tới gần, cặp mắt phượng tà mị:

- Vương phủ này là trời đất của ngươi, không cần lại si tâm vọng tưởng.

Nữ tử cuối cùng cũng thất vọng, nàng lấy khăn khẽ che ngực, vô lực ngồi xuống, quay đầu ra ngoài cửa sổ không hề để ý đến hắn. Nàng vốn đã biết được đáp án của hắn, bất quá chỉ là muốn tranh thủ mong muốn xa vời kia thôi.

Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, lại hỏi:

- Ngươi xác định ngươi là nữ tử Ngọc Thanh kia? Vẫn là do ngươi bịa chuyện tạo đi ra một thế thân?

Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn hắn, có chút khó hiểu, thì ra hắn luôn luôn điều tra nàng, cuối cùng lại không chịu tin nàng. Nàng nặng nề gật đầu:

- Ta chính là Tô Ngọc Thanh, không phải là bịa đặt. Ta chỉ là đem hồn phách bám vào trên người của sườn phi trước kia, ta đã nói qua với ngươi . Mong ngươi tin tưởng ta. - Cặp mắt trong suốt thật sự mong mỏi chờ đợi.

Nam nhân này rốt cục vẫn nhất định không chịu thử tin tưởng nàng sao?

Hoàng Phủ Luật suy tư, suy nghĩ xem lời nàng nói sự thực ra sao. Thay đổi của nàng, đã làm cho hắn phái người đi đến Vũ Sơn để xem xét. Quả thực theo như lời nàng nói, trên núi có gian nhà trúc, có phần mộ của Tô Ngọc Thanh, nhưng không có hai nam nhân theo như lời nàng kể.

Nhưng nếu lấy mưu trí của Tiêu Ngọc Khanh, nàng tất nhiên là có thể làm mê hoặc hắn. Chính là hắn, chung quy là luôn bị ánh mắt trong như nước thu kia hấp dẫn. Cặp mắt trong suốt rõ ràng, làm cho hắn nhịn không được nghĩ muốn tin tưởng lời của nàng.

Cho nên, hắn bị mê hoặc .

Nữ tử này có khí chất khiến hắn quyến luyến thật sâu, lại có gương mặt làm cho hắn căm thù đến tận xương tuỷ.

Hắn, không phân biệt được rõ nàng rốt cuộc là ai.

Lại nghĩ muốn hung hăng tù giam nàng, tù trụ thân thể của nàng, tù trụ lòng của nàng. Độc chiếm phong kiều thủy mị của nàng, độc chiếm nước mắt của nàng, cùng với dáng vẻ quật cường của nàng.

Nghĩ đến đây, hắn lui về phía sau từng bước, rời khỏi hương thơm của nàng.

Hắn nói:

- Ngươi là Tiêu Ngọc Khanh, đây xác định là chuyện có thật!

Nói xong không hề nhìn nàng, tuyệt vọng cùng nước mắt, xoay người rời đi.

Không ai biết, lệ của nàng, làm tâm hắn nhiễu loạn.

Một đường bước nhanh, hắn đến thiện thất. Trước linh đường, bài vị Tố Nguyệt cô đơn lẻ loi.

Hắn vươn bàn tay thon dài, lẳng lặng phủ xuống, trong lòng tràn đầy áy náy.

Tố Nguyệt mới là nữ tử hắn yêu nhất. Hắn lại vì nước mắt của nữ nhân chết tiệt kia làm tâm tình nhiễu loạn. Vì nàng mà lòng bồi hồi, vì nàng buông tha Tiêu Như Tự, buông tha Dung Danh Tông. Vì nàng, thay đổi chính mình.

- Tố nguyệt. . . . . .- Hắn khàn khàn giọng, đau xót khó nén, mang theo mấy phần giãy dụa.

Cuối cùng, hắn lẳng lặng buông bài vị trong tay ra, đi ra thiện thất, mang theo hắc y nhân sau lưng, bóng dáng hướng đại môn vương phủ mà đi.

Trước phủ đã sớm chuẩn bị xe ngựa, đầu phu xe ở cửa thấy bóng dáng hắn đến, vội vàng xuống xe vén rèm cửa, đợi chủ tử lên xe.

Hoàng Phủ Luật mang theo Trình Tuấn lên xe ngựa, ngồi vào chỗ của mình, hắn trầm giọng phân phó:

- Lập tức đi Thái y viện.

... ...... ...... ...... ...... ........

Ngọc Thanh ngay từ đầu chỉ biết nam nhân này luôn cự tuyệt nàng, tuy rằng sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi hắn cự tuyệt lạnh như băng vẫn đâm bị thương tâm của nàng.

Hắn tù trụ nàng, không tin nàng, luôn làm cho tâm tình nàng lên xuống thất thường, khiến nàng hy vọng lại mang cho nàng thất vọng.

Nàng nên cảm tạ hắn , không phải sao?

Ít nhất hắn còn cho nàng ở vương phủ tự do, không hề để Thu Phinh đi theo nàng.

Hơi tĩnh tâm lại, nàng đứng dậy, bước ra bên ngoài. Mà Dung Danh Dông, lại đang chờ ở cửa.

Ngọc Thanh kinh ngạc:

- Biểu ca, sao ngươi lại tới đây?

Dung Danh Tông là có chút không yên, dù sao việc hắn tìm đến chủ viện Vương gia cũng là tội tày trời, sợ để người ta phát hiện, hắn cùng biểu muội nhất định sẽ mắc vào tội chết.

Hắn bước vài bước đến gần Ngọc Thanh, đưa cho nàng một bộ quần áo nam nhân

- Ngọc Thanh, hôm nay Lí quản sự làm cho ta đi ra ngoài chọn mua một ít thiện đường vật phẩm, Vương gia hôm nay cũng ra phủ, chúng ta nhân cơ hội này đi ra ngoài tìm kiếm sư huynh ngươi được không? Có chút tin tức hắn ở Thái y viện.

Ngọc Thanh mừng rỡ, không ngừng gật đầu:

- Ân, ta đi chuẩn bị một chút, biểu ca ngươi ở đây chờ ta.

Nói xong, đã lấy quần áo đi vào trong phòng.

Nàng đang lo không biết như thế nào đi Thái y viện, chưa từng nghĩ biểu ca vì nàng nghĩ chu đáo như thế.

Rất nhanh thay đổi y phục nam tử. Trở ra, nàng đã thành một tuấn mõ công tử, môi hồng răng trắng.

Tuy là y phục hạ nhân vải thô, nhưng vẫn không giấu được khí chất đoan trang thanh nhã của nàng.

Dung Danh Tông nhìn nàng đến ngây người. Ngọc Thanh đem tóc dài vấn lên, kéo Dung Danh Tông hướng cửa mà đi. Gặp thủ vệ, thị vệ, cầm vương kim bài xuất phủ của gã sai vặt, chúng không nói hai lời thả bọn họ ra phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.