Sườn Phi Tội

Chương 10: Chương 10: Lòng người hiểm ác.




Trong vương phủ rộng lớn ai ai cũng đều biết chuyện Sườn Vương phi từ sau khi hạ sinh tiểu quận chúa thay đổi tính tình một cách bất ngờ. Vương phi không còn ương ngạnh độc ác, cũng không hành hạ người hầu trong phủ như trước đây nữa. Bây giờ nàng luôn luôn nhốt mình ở trong Tịch Lạc Viên, đóng cửa không hề bước ra ngoài nửa bước.

Giờ phút này, tô ngọc thanh đang ở trong viện gieo hạt trồng hoa. Đứng bên cạnh là Thu Thủy đang ôm tiểu ngọc Nhi, nhẹ nhàng dỗ dành. Nàng lấy cuốc xới đất lên, sau đó vung tay đem hạt cây reo xuống, vun đất lấp lại. Sau đó nàng ôn nhu quay sang nhìn tiểu nhóc tỳ của mình với vẻ mặt đầy hăng hái:

- Mấy cây Diên Vĩ này là Ngọc Thanh di nương vì Tiểu Ngọc nhi mà trồng a. Nó có ý nghĩa là tưởng niệm. Hy vọng Tiểu Ngọc nhi về sau trưởng thành,phải nhớ mình đã từng có Ngọc Thanh di nương nha. Ngọc thanh di nương cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến Tiểu Ngọc Nhi.

Đứa trẻ mới sinh kia nhìn nàng liền mấp máy môi, cao hứng nở nụ cười. Mắt to tròn đen láy chớp cũng không thèm chớp một cái nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, như thể là nó nghe hiểu nàng đang nói cái gì vậy. Bên cạnh một nha hoàn bưng nước rửa tay đến cho nàng rửa tay, sau đó là khăn để lau tay.

Tô Ngọc Thanh lau tay xong, đi tới tiếp nhận đứa nhỏ từ trong tay Thu Thủy, bước về Tịch Lạc Viên. Hiện tại, đứa nhỏ này ngày càng làm cho nàng lưu luyến trong lòng. Cũng chính vì vậy, nó lại càng làm cho nàng không yên lòng.

Nàng bế tiểu ngọc nhi hướng phía ngoài Tịch Lạc Viên đi tới. Đây là lần đầu tiên nàng bế đứa nhỏ đi ra ngoài Vương phủ rộng lớn này. Thân vương phủ rất lớn được bày trí rất thanh nhã. Mặc dù rất ít vật bài trí nhưng không hề làm mất vẻ cao sang của Vương phủ.

Đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, liễu xanh xum xuê, xuân ý dạt dào. Vừa đi vừa ngắm cảnh, Tô Ngọc Thanh cảm giác vô cùng thích ý. Đây là lần đầu tiên nàng ở vương phủ có chút thả lỏng tâm hồn mình. Xuyên qua một con đường được rải những viên đá bé như quả trứng, lại tới một hồ nước có chiếc cầu nhỏ bắc qua. Đập vào mắt là một màn liễu rủ xanh đung đưa trong gió. Nơi này, nhìn thực quen mắt a.

Bước thêm mấy bước, lại thấy một mảnh rừng trúc cách đó không xa. Đó chính là Cô Vụ Cư của nam nhân kia. Trong đầu Tô Ngọc Thanh đột nhiên xuất hiện cái đêm cuối tháng đó. Ngày ấy, chính nơi này là chỗ hắn khiến nàng lâm vào tuyệt vọng vô bờ. Tay ôm Tiểu Ngọc Bhi không tự chủ được mà siết chặt hơn. Lo lắng cùng sự hoảng sợ trong thâm tâm nàng ngày một nhiều hơn. Nàng nhất định phải rời khỏi nơi xa lạ này. Và phải rời xa cả nam nhân lạnh lùng kia nữa.

Nằm trong lòng nàng, Tiểu Ngọc Nhi bị nàng ôm quá chặt mà bật khóc láo loạn cả lên. Nàng nghe thấy tiếng khóc mới chợt bừng tỉnh lại, ngừng suy nghĩ. Tô Ngọc Thanh vội vàng thả lỏng tiểu nhân nhi ở trong lòng, ôm bé dỗ dành.

- Thực xin lỗi, Ngọc Thanh di nương làm đau Tiểu Ngọc Nhi. Tiểu Ngọc Nhi ngoan đừng khóc nữa.

Tiểu Ngọc Nhi chu cao cái miệng như đang vô cùng rất ủy khuất a. Nước mắt lưng tròng đẫm lệ nhìn chằm chằm nàng như đang trách cứ. Tô Ngọc Thanh tâm bỗng trở nên buồn bã. Nếu bảo nàng bỏ lại đứa nhỏ này, chẳng nhẽ nàng bỏ được nó sao? Nàng nhìn mặt hồ tĩnh lặng, suy nghĩ càng ngày càng miên man.

- Tiểu. . . . . . Đại tỷ, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến mức tới nơi đây vậy?

Từ trong rừng trúc đi ra, một nữ tử mặc phấn y đang nhàn nhã bước tới phía nàng.

Nhìn qua nàng ta đơn giản là một phu nhân xinh đẹp , trên mặt đầy ý cười như mùa xuân. Đôi mắt kiều mỵ đẹp đến hút hồn người nhưng trong đó lại có chút cao ngạo đang nhìn Tô Ngọc Thanh. Nàng chẳng phải là nữ tử bước ra từ phòng nam nhân kia đêm hôm đó sao? Tô Ngọc Thanh nhíu chặt đôi mày lá liễu, trong lòng có chút chán vô cùng.

Đêm đó, nam nhân kia vừa cùng nữ nhân này âu yếm trên giường. Vậy tại sao hắn lại đối với nàng,…..

Nữ tử yêu kiều đi lên gần Tô Ngọc Thanh. Mắt phượng nhìn Tô Ngọc Thanh mấy lượt rồi sau đó gắt gao nhìn tiểu nhân nhi đang nằm trong lòng nàng.

- Ồ. Đây chẳng phải là Vân La quận chúa sao? Thật sự vô cùng xinh đẹp nha. Tình Nhi thật sự rất hâm mộ tỷ tỷ a.

Tô Ngọc Thanh có trực giác Tình phu nhân này đối nàng có định ý rất sâu sắc. Không, phải nói là nàng đối với Sườn Vương phi trước kia có hiềm khích không hề nhẹ. Nàng ta gọi nàng là tỷ tỷ, vậy mà cùng với cái nam nhân kia. . . . . . Chẳng lẽ, Tình phu nhân cũng là thê tử của hắn sao? Lòng của nàng đầu đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận. Nam nhân đúng là kẻ lạm tình!

- Tỷ tỷ, có thể cho ta ôm tiểu quận chúa một chút được không?

Tô Ngọc Thanh nhìn Tình phu nhân vuốt ve khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi thì trong lòng tự nhiên dấy lên một cảm giác bất an không hiểu được. Chẳng lẽ do gần đây không được nghỉ ngơi tốt nên nàng mới vậy? Có lẽ là nàng quá mẫn cảm, đã quá đa tâm rồi. Chắc Tình phu nhân chỉ muốn muốn ôm Tiểu Ngọc Nhi mà thôi. Nàng đưa tay ra, đem Tiểu Ngọc Nhi đang nằm trong lòng nhẹ nhàng đưa đến cho Tình phu nhân. Nhìn thấy Tình phu nhân đối với Tiểu Ngọc Nhi vô cùng âu yếm, nhẹ nhàng đem nó ôm vào trong ngực thì nàng liên thấy an tâm hơn.

Tô Ngọc Thanh tâm trạng lúc này cũng thả lỏng hơn một chút. Quả thật là nàng đa tâm rồi. Tô Ngọc Thanh đang nghĩ sẽ không có việc gì xảy ra hết , nào ngờ nha hoàn bên cạnh Tình phu nhân liền nghiêng người một cái, thân mình đổ thẳng về hướng Tình Phu Nhân cùng Tiểu Ngọc Nhi.

- A!

Tình Nhân thốt lên một tiếng kêu sợ hãi, đứa nhỏ ở trong lòng thoáng chốc bị đánh bay ra hướng mặt hồ bay tới.

Tô Ngọc Thanh đứng ngay gần đó bị một màn trước mắt làm cho sợ hãi tới mức sắc mặt chuyển sang trắng bệch. Chuyển biến này thật sự quá đột ngột làm nàng không kịp xoay sở. Nàng nhìn Tiểu Ngọc Nhi chuẩn bị rơi xuống hồ nước, trái tim nàng cơ hồ muốn ngừng đập.

Ngay sau đó nàng đột nhiên phi thân bay lên, mủi chân điểm nhẹ mặt hồ, vươn tay kịp đỡ lấy đứa nhỏ trước khi nó bị rơi xuống nước. Nàng xoay người phi thân nhảy lên bờ, đôi tay gắt gao ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi đang khóc lóc ầm ĩ ở trong lòng.

Thâm tâm của nàng bây giờ chỉ lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Ngọc Nhi mà thôi. Làm gì có tâm tình đi tra rõ hoàn cảnh vừa rồi diễn ra như thế nào?

Mọi thứ dường như mới chỉ là bắt đầu...

- Tình phu nhân là người nào?

Đã ba ngày trôi qua kể từ ngày Tiểu Ngọc Nhi bị rơi xuống hồ. Một màn kia vẫn làm cho Tô Ngọc Thanh không ngừng run sợ trong lòng. Mặc kệ là cố ý hay là vô tình thì từ nay nàng sẽ không cho Tình phu nhân đến gần Tiểu Ngọc Nhi dù chỉ là nửa bước.

- Dạ thưa Ngọc Vương phi, Tình phu nhân là thị thiếp của Vương gia.

Quả nhiên. Thị thiếp ư? Nam nhân này là một kẻ đa tình như vậy sao? Đầu tiên là một Chính Vương phi, sau đó là nàng một sườn Vương phi, bây giờ lại còn thêm một Tình Nhân thị thiếp. Còn không biết rốt cuộc là hắn có bao nhiêu thị thiếp nữa đây?

- Ta cùng cái Tình phu nhân kia có cái ân oán gì sao? – cái này nàng thật sự muốn biết.

- Dạ thưa Ngọc Vương phi, Tình nhân phu nhân trước kia là nữ tỳ hầu hạ bên cạnh người ạ!

- Hả?

Tin tức này thật đáng kinh ngạc. Nàng cùng Tình phu nhân này hồi trước có quan hệ chủ tớ, vậy mà bây giờ lại thành tỷ muội cùng chung một phu quân. Vậy có phải nàng ta oán hận nàng như vậy là do nam nhân kia hay không?

Hắn đúng là một nam nhân lạm tình, hừ. Chỉ mong tất cả những gì nàng phán đoán đều là đúng. Tiểu Ngọc Nhi chỉ là một đứa nhỏ vô tội mà thôi, sao lại ám toán nó cơ chứ? Lúc nàng phi thân tới cứu Tiểu Ngọc Nhi, chính là do bản thân tự phản ứng. Thân hình hiện tại của nàng thật đúng là có công phu. Nhưng đây không phải trọng điểm . Trọng điểm là hiện tại nàng muốn rời khỏi địa phương đầy thị phi này nhưng muốn mang theo Tiểu Ngọc Nhi thì không hề đơn giản chút nào. Thật là rắc rối!

Nàng yêu thương nhìn đứa nhỏ đang nằm ở trên giường. Tiểu Ngọc Nhi bây giờ đã được hai tháng, sớm tối kề cận nàng, cũng chỉ đối với một mình nàng cười mà thôi. Tình cảm mẫu tử liên thông này thật khiến nàng có chút lưu luyến, thậm chí còn yêu thích nữa kìa.

Mà cái nam nhân lãnh khốc kia chỉ đến đây một lần hôm trăng tròn còn từ đấy không hề đến xem Tiểu Ngọc Nhi. Lần này, nàng nhất định phải mang đứa nhỏ vô tội này về núi Vũ Sơn cùng nàng. Dù sao nam nhân kia cũng chưa từng coi Tiểu Ngọc Nhi là con gái của hắn. Nàng trầm tư suy tính.

- Ngọc Vương phi, Lí ma ma đến Tịch Lạc viên .

Bên ngoài một nữ tỳ vẻ mặt vui mừng mở cửa vào phòng bẩm báo. Lí ma ma? Đây là người nào? Thu thủy nhẹ giọng nhìn Tô Ngọc Thanh giải đáp:

- Ngọc Vương phi, hôm nay là cuối tháng.

Tô Ngọc Thanh sắc mặt đại biến, cuối tháng? Đêm hôm đó cũng là cuối tháng!

Ngay sau đó liền thấy một lão ma ma đi từ ngoài vào, cung kính hành lễ, nói:

- Nô tỳ phụng mệnh Vương gia đến đón Ngọc Vương phi tới Cô Vụ cư.

Tô Ngọc Thanh sắc mặt vô cùng khó coi đứng lên nhìn Lí ma ma. Nam nhân nói là "nàng" đã từng ở trên người hạ một loại mị cổ, mà thân thể của nàng chính là giải dược. Hừ, thật đúng là chuyện hoang đường. Nàng nhăn mặt, nói:

- Ta hôm nay thân mình không được thoải mái, Lí ma ma ngươi đi gọi người khác đến hầu hạ vương gia đi.

Lí ma ma nghe vậy, gương mặt ngượng nghịu, nói:

- Nhưng mà, cuối tháng nào cũng chỉ có Ngọc Vương phi mới được vào phòng của Vương gia thôi ạ.

Trước kia ngọc Vương phi đối với ngày cuối tháng vô cùng chờ mong, vui vẻ. Lần nào cũng cao hứng thưởng bạc cho bà ta vào ngày đó. Chẳng lẽ, ngọc Vương phi sinh hạ tiểu quận chúa xong thật sự đã thay đổi tính tình?

- Ta không phải đã nói ta thân mình không thoải mái hay sao?

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng bừng, vô cùng giận dữ. Nàng biết chỉ có như thế mấy người này mới khiến vị ma ma kia nghe theo lời nói của nàng. Phía bên kia, Lí ma ma thật sự bị nàng dọa cho khiếp sợ, bộ dạng phục tùng cúi đầu đáp:

- Ngọc Vương phi cứ tạm nghỉ ngơi đi. Để nô tỳ đi bẩm báo lại với vương gia ạ.

Nói xong, liền cung kính lui ra.

- Thu thủy, ngươi cũng đi xuống nghỉ tạm đi.

- Dạ, Ngọc Vương phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.