Khi thì như nước suối leng keng, khi thì như vạn mã chạy trốn, khi thì lại như chiếc thuyền khinh đãng lướt trên mặt hồ.
Tuy từ rất xa, nhưng Hoàng Phủ Luật đã nghe được từng đợt âm nhạn từ Vân Hiên cung truyền đến.
Hắn có chút kích động:
- Tố nguyệt?
Vân Hiên cung trừ bỏ Tố Nguyệt ra, còn lại không thể có người khác đánh đàn.
Ngay sau đó cước bộ cũng cấp tốc một chút, dần dần, qua hành lang gấp khúc rồi thong thả bước xuống.
Đây… không phải tiếng đàn của Tố Nguyệt. Bởi vì tiếng đàn của Tố Nguyệt không có ưu thương như vậy .
Đi vào tới cửa, liền thấy được một tố y nữ tử ngồi ở trước cây cầm, bàn
tay trắng nõn khẽ nâng lên cử động, tay áo ở mặt cầm phất lên bay nhẹ
nhàng, phảng phất như lông vũ rơi.
Hình ảnh mông lung động lòng người, khuôn mặt cúi xuống khẽ che vành mi nồng đậm ưu thương.
Nàng chính mình trầm mặc suy nghĩ, không thấy hắn đang đứng ở cửa.
- Bổn vương có nói ngươi có thể dùng cầm này mà đàn sao? – Hắn nói, vì
nàng đối hắn làm như không thấy, nên trong lòng hắn thoáng chút tức
giận.
Tiếng đàn ưu thương dần chấm dứt, nữ tử nâng tay lên, lẳng lặng nhìn hắn đi vào.
Hắn đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng, có chút tức giận, cũng có biểu tình khác.
- Đây là cầm của Tố Nguyệt? – Ngọc Thanh hỏi, bàn tay trắng nõn không hề đụng chạm vào tiêu vĩ kia.
- Đúng.- Hoàng Phủ Luật khoanh tay đứng, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.
- Thực xin lỗi, ta sẽ không động vào nó nữa. – Trong lòng gian nan nói ra lời này.
Ngọc Thanh đứng dậy, muốn đi ra khỏi căn phòng khiến nàng hít thở không thông này.
Nơi này, mọi kỉ vật đều là của hắn cùng Tố Nguyệt, nàng thành một người vô duyên vào đây a.
Nam nhân bỗng nhiên giữ chặt tay nàng:
- Đi nơi nào?
Không xoay người lại, nàng thản nhiên đáp:
- Đi ra ngoài tản bộ giải sầu.
Nam nhân không chịu buông tay nàng ra, bỗng chuyển qua ôm thân thể của nàng, gầm nhẹ:
- Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Ngọc Thanh tĩnh lặng nhìn hắn, quật cường cắn môi, thản nhiên cười:
- Ta không có thế nào cả, chỉ là nghĩ đi ra ngoài giải sầu. Ngươi buông tay được không?
Nói xong giãy hai tay hắn đang kiềm chế, xoay người, chậm rãi đi ra khỏi tầm mắt hắn.
Lần này, Hoàng Phủ Luật không tiếp tục ngăn nàng lại.
Ra khỏi cửa, nàng hướng phiến đá lam nhạt dưới gốc cây mà đi.
Đám cây xanh kia không tính là rừng, chỉ có một loạt lê thụ y hồ trồng ở đó, gió mát thoáng nhẹ, như là cảnh rừng tiên.
Dưới tàng cây có một bàn đá vuông, phiến đã tự nhiên không giống được điêu khắc, như thể vốn dĩ tạo ra đã là như vậy.
Ngọc Thanh ngồi xuống bên cạnh bàn, cảm thụ được thanh lương bích ba kia,
nơi đây thoáng mát, gió thổi qua giải sầu cùng phiền não.
Vừa mới đây, nàng thiếu chút nữa ở trước mặt nam nhân kia mất khống chế.
Nàng chưa từng muốn nghĩ hắn thiên vị Mạnh Tố Nguyệt như thế. Cho dù là Mạnh Tố Nguyệt từng sử dụng qua cầm, cũng không cần nói không cho nàng chạm
vào.
Nhìn tức giận trong mắt hắn, nàng thấy khó chịu, rất khó chịu.
Hắn đối với Mạnh Tố Nguyệt là yêu, không biết từ khi nào điều đó làm cho nàng ghi tạc trong lòng.
Gần đây, nàng càng ngày càng để ý tới nữ tử kia, cũng càng ngày càng để ý đến hắn.
Là bởi vì ở thời điểm nàng bất lực, hắn cho nàng dựa vào sao?
Hay do bất tri bất giác, nàng đã dần dần đem chính mình trở thành thê tử của hắn?
Hắn đối nàng, cũng là có một tia nhu tình đi.
Chỉ là, nàng có thể thay thế vị trí nữ tử tên Mạnh Tố Nguyệt ở trong lòng hắn sao?
Có thể sao?
Không đâu!
Nàng đột nhiên đứng dậy, vì tự mình miên man suy nghĩ nên cảm thấy ảo não, cũng cười chính mình si tâm vọng tưởng.
Nàng như thế nào có thể quên, hắn từng oán hận nàng cỡ nào!
Rời khỏi bàn đá vuông, nàng đi đến hồ bích ba. Gió thổi bay tay áo của
nàng, mái tóc đen mượt bồng bềnh theo gió bay nhẹ lên, tóc của nàng rối
loạn, cũng là lòng của nàng rối loạn.
Nam nhân này, đã làm rối loạn tâm tình của nàng rồi.
Dựa vào gốc lê, nhìn nước hồ trong veo, nàng để gió mát thổi loạn xung quanh.
Ở nơi này trước kia, nàng đánh đàn, hắn múa kiếm.
Hắn cùng Mạnh Tố Nguyệt quả thật là đôi thần tiên quyến lữ.
Lại nhìn dòng chữ khắc in đậm trên cây, rõ ràng là người sử dụng kiếm khắc thật sâu.
Hoàng Phủ luật – Mạnh Tố Nguyệt, sáu chữ to đẹp, nét chữ hữu lực, tựa như khắc vào tâm khảm.
Giống như kiêu ngạo nói cho nàng – Tô Ngọc Thanh đứng dưới tàng cây lê này,
nơi đây từng là nơi hắn cùng Mạnh Tố Nguyệt thề non hẹn biển, là nơi
hạnh phúc cùng vui vẻ của hai người.
Hắn cùng Tố Nguyệt, thề non hẹn biển, thiên sơn vạn thủy – vĩnh kết không rời.
Ngực bỗng một trận đau đớn mạnh mẽ, nàng xoay người hướng đại môn Vân Hiên cung đi nhanh tới.
Nơi này, dù chỉ một khắc nàng cũng không muốn ở lại.
Một thân ảnh nhỏ nhắn gầy yếu trong màn đêm tĩnh lặng, gió phiêu phiêu qua tay áo, đứng lặng lẽ trước đại môn Vân Hiên cung.
Mà đằng sau nàng có một thân ảnh cao lớn đi theo.
Nàng bước nhanh không hề có mục đích. Trong lòng thực rối loạn, rất đau, rất đau!
Thở sâu, nàng liều mạng nhịn xuống không cho phệ tâm đau đớn kia lại phát
tác, cuối cùng chỉ còn cách cắn chặt môi để mình tỉnh táo ra một chút.
Ngọc Thanh khẽ run, toàn thân lạnh như băng.
Nam nhân đi theo phía sau nàng đã hồi lâu, nhưng lại thủy chung cách xa
nàng mười bước chân. Khi nhìn thấy thân ảnh bối rối kia, hơi nhíu mày
lại.
Hắn mặc áo bào xanh đen, thắt lưng mang ngọc bội kỳ lân, giày nhuyễn màu
xanh, hơi thở trầm ổn, tóc dài theo gió bay lên, ngẫu nhiên có hai sợi
tóc dừng lại phất phơ trên vầng trán cao, càng tăng thêm cho hắn vẻ tuấn lãnh, tiêu sái đã vốn không giấu đi được.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi bạc mỏng, như một bức điêu khắc tỉ mỉ, năm
phần tuấn năm phần lãnh, thật là một mỹ nam tử lạnh lùng.
Môi bạc gợi cảm kia, khẽ nhếch lên, lại hơi tái nhợt nhạt.
Hắn lo lắng cho nữ tử phía trước.
Khi hắn mới bước vào Vân Hiên cung, liền cảm giác được nàng có điểm không thích hợp, trên gương mặt của nàng ẩn nhẫn đau thương.
Rồi từ cửa sổ nhỏ nhìn ra, nàng đứng dưới tàng cây lê, váy mỏng tiêu sái
bay lên, lưu lại thật sâu trong lòng hắn một bóng dáng cô tịch bi
thương.
Một khắc kia, hắn rất sợ nàng làm chuyện điên rồ.
Cho nên một đường này, hắn luôn đi theo nàng. Lại chỉ nhìn thấy nàng không
hề định rõ phương hướng mà đi, bước nhỏ chậm rãi, bóng dáng gầy yếu ưu
thương không thôi.
Trong lòng hắn có cảm giác khó tả, chỉ biết, hắn không muốn nhìn thấy nàng
như vậy. Hắn biết nàng đã khóc, lại không biết nàng vì ai mà khóc.
Giờ phút này trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hé ra một khuôn mặt nam nhân, một tình yêu thầm kín.
Nàng là vì nam nhân kia mà khóc sao?
Hận hắn đã chia rẽ bọn họ?
Hắn đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn thân ảnh nhỏ gầy đứng lặng bên cạnh ao sen, ánh mắt dần dần chuyển thành phức tạp.
Bỗng nhiên, hắn thấy nữ tử đi vào vài bước, đang muốn vươn tay chạm vào
người nữ tử, lại đột nhiên cảm giác được phía sau một cỗ lệ khí đánh úp
xuống.
Quay đầu lại, liền thấy được hai thanh hàn quang đại đao lóe sáng nghênh diện bổ tới.
Hắn kinh hãi, phản ứng nhanh chóng tới bên Ngọc Thanh, hướng bên cạnh che chắn.
Hai hắc y nhân che mặt từng bước một ép sát, một khắc không thả lỏng, đại đao trong tay dùng lực khiến uy vũ sinh phong.
Hoàng Phủ Luật đem Ngọc Thanh kéo lại phía sau, bàn tay vận nội công chống cự thích khách đang tiến lại gần.
Hơi vận khí, liền cảm thấy bên ngực một trận xé rách đau đớn, nguyên lai là kiếm kia làm vết thương rạn nứt, hắn thầm kêu một tiếng
- Không ổn.
Sau đó nhanh chóng kéo Ngọc Thanh chạy về phía sau, hướng phía núi giả mà đi.
Đó là một mảnh núi đá lởm chởm gồ ghề, mặc dù không cao, nhưng hình dạng
quái dị. Đi vào trong, thầm nghĩ trong lòng, nơi này thực dễ lạc đường.
Ngọc Thanh bị Hoàng Phủ Luật nắm tay kéo đi, hướng nơi sâu trong núi chui vào.
Nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được nam nhân này chạy trốn lại dẫn
theo nàng, cũng không nghĩ ngay tại dưới chân thiên tử, còn có kẻ dám ám sát đương kim Tứ Vương gia.
Nhìn hai hắc y nhân kia liều mạng chém giết, liền biết bọn loạn đảng chúng sẽ giết hắn bằng bất cứ giá nào .
Dưới chân đá vụn rất nhiều, nàng không định hình được rõ đi theo hắn, nhưng
xương đột nhiên cảm thấy đau đớn, thầm nghĩ là do khi nãy chạy đi.
Nam nhân phía trước quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên một phen ôm lấy nàng, thuần thục đi hướng hang thần bí kia trốn vào.
Thoáng chốc, trước mắt nàng tối sầm, cái gì đều nhìn không rõ, chỉ nghe tiếng
tim đập kịch liệt của nam nhân, cùng tiếng bước chân bên ngoài.
Trong nháy mắt, nàng giống như trở lại khi ở ngõ nhỏ có đống rơm rạ, bọn họ trốn tránh bị đuổi giết, ở trong rơm rạ triền miên.
Lúc này, nam nhân ôm nàng thầm nghĩ đi vào chỗ sâu bên trong.
Vẫn là một mảnh tối đen, nàng cảm giác được không gian bên trong càng lúc càng lớn.
Hơn nữa, tại đây trong bóng tối, nàng càng thêm rõ ràng ngửi được trên thân nam nhân hỗn huyết tinh xạ hương, cảm nhận được hắn hữu lực ôm nàng,
cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt của hắn. . . . . .
Tại đây không gian u ám này, không thể thấy nổi năm ngón tay.
Trong bóng tối, thân thể của nàng trở nên mẫn cảm, hơi thở nam nhân quấy nhiễu hô hấp của nàng.
- Ngươi. . . . . . muốn đi đâu? – Nàng run rẩy hỏi.
Nam nhân không nói, đột nhiên đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên một cái giường đá, lấy ra một mồi lửa nhỏ châm lên.
Trước mắt Ngọc Thanh thoáng chốc sáng lên.
Không tính đại thạch động, hiện ra thạch bàn, hiện ra giường đá, thực đơn sơ!
- Nơi này là chỗ nào? – Nàng rốt cục có thể thích ứng ánh sáng đột nhiên tới, hỏi nam nhân vẻ mặt thống khổ bên cạnh.
Nhưng thấy môi bạc nhếch lên, mày kiếm thật sâu nhíu lại. Hắn nhìn nàng, gầm nhẹ:
- Nữ nhân, không cần nói nhiều làm gì. – Nói xong đi đến bên giường đá, lẳng lặng nằm xuống, không hề nói gì.
Ngọc thanh lập tức ngửi được một trận nồng đậm mùi máu tươi.
Nàng hướng nam nhân bên cạnh, lúc này mới phát hiện đoạn bào xanh đen sớm đã ướt đẫm máu tươi.
Bởi vì đoạn bào thâm màu, rất khó nhìn ra đó là máu, khó trách nàng vừa rồi ở trong lồng ngực hắn ngửi được mùi máu tươi.
- Miệng vết thương của ngươi? – Nàng rốt cục nhịn không được hỏi.
Nam nhân lẳng lặng nằm, khẽ nhắm mắt, không đáp lời nàng.
Nàng tới gần hắn một chút:
- Ngươi chảy máu nhiều lắm. Nếu không cầm lại, tính mạng sẽ nguy hiểm.
Hắn rốt cục cũng mở ra, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm nàng:
- Ngươi quan tâm bổn vương?
Nàng né tránh lửa nóng của hắn, xoay người sang chỗ khác:
- Ta chỉ là không muốn nghĩ đến nhìn thấy một sinh mệnh chết đi ở trước
mặt ta. Ngươi rốt cuộc muốn hay không muốn ta giúp ngươi cầm máu?
Hoàng Phủ Luật khẽ cười một tiếng, hỏi:
- Ngươi vừa rồi vì sao khóc?
Ngọc thanh chột dạ, lập tức nói:
- Ta không khóc.
Nam nhân ngồi dậy, hướng thân thể của nàng, vươn tay ra khẽ vuốt nước mắt bên hai gò má nàng, nói:
- Là nam nhân Dung Danh Tông kia sao? Là oán bổn vương chia rẽ các ngươi sao?
Nhìn vào trong mắt nam nhân, Ngọc Thanh lệ đột nhiên tuôn rơi.
Nàng rơi lệ, không phải vì biểu ca, cũng không phải vì sư huynh, mà là vì nàng cùng nam nhân này dây dưa không rõ.
Nàng có thể nói cho hắn trong lòng nàng có cái loại cảm xúc không hiểu được này sao?
Cho nên, nước mắt liền như vậy không thể khống chế được rơi xuống, trút xuống trong đó lẫn cả bất lực cùng bi thương của nàng.
Nàng không nhìn hắn, đem bàn tay mềm mại đặt trên ngực hắn, giúp hắn cầm máu.
Nam nhân nhẹ bắt lấy của nàng, hỏi:
- Nói cho bổn vương nghe, ngươi bây giờ còn nghĩ muốn cùng Dung Danh Tông trốn đi không?
Ngọc thanh nhìn hắn, không nói.
Hoàng Phủ Luật rốt cục thất bại buông nàng ra, xoay người nằm ngửa trên giường đá.
- Nơi này, là căn cứ tư mật trước đây của ta. – Hắn mở miệng nói, làm như lầm bầm lầu bầu, rồi lại ngầm có ý ưu thương.
- Trước đây chỉ cần bị phụ hoàng trách phạt, ta sẽ tới nơi này. Chỉ có ở
trong này, ta mới có thể tìm được sự yên lặng. Nơi này không có tranh
đấu, không có tranh quyền đoạt vị, không có huyết vũ tinh phong, chỉ có
mình ta. Cho dù là sau này, ta cũng không nghĩ tới sẽ có được một nơi
yên tĩnh như vậy. Tuy rằng nơi này tối tăm như địa ngục, nhưng cũng là
nơi khiến ta tĩnh tâm nhất trong vương cung này.
Ngọc Thanh ngạc nhiên nhìn về phía hắn, chưa từng nghĩ hắn muốn cùng nàng nói chuyện này.
Hắn mang nàng đến mật động bí mật của hắn, tuy rằng là vì tránh né đuổi giết.
Nam nhân không nhìn nàng, tiếp tục nói:
- Ngươi là người đầu tiên đến nơi này. . . . . .
- Vậy ngươi cũng không mang Mạnh Tố Nguyệt đến đây sao? – Nàng lập tức nghĩ tới vấn đề này.
Rõ ràng là hắn yêu Mạnh Tố Nguyệt như vậy, không phải sao?
- Tố Nguyệt nàng sợ tối, cho nên ta chưa bao giờ mang nàng tới nơi này.
Thì ra là như vậy, Ngọc Thanh có chút thất vọng.
- Ta giúp ngươi cầm máu, máu vẫn đang chảy. – Nàng nói sang chuyện khác, cũng đánh vỡ sự im lặng xung quanh.
Hoàng Phủ Luật lần này không hề ngăn nàng. Hắn phối hợp để nàng bỏ đi ngoại
bào, lộ ra lồng ngực tinh tráng, bên trong băng vải màu trắng đã bị máu
nhuộm thành vải đỏ.
Ngọc thanh hơi hơi nhíu mi.
Hoàng Phủ Luật lấy ra một kim sang dược tốt nhất đưa cho nàng:
- Tố nguyệt nàng sợ tối, sợ máu, cho nên ta cũng không để cho nàng động đến nó.
Ngọc thanh nhận lấy, mày nhíu lại càng sâu.
Thì ra nam nhân này đem Mạnh Tố Nguyệt bảo hộ cẩn thận như thế, vậy Tô Ngọc Thanh nàng thì sao?
Hắn nhận định nàng là nữ nhân ương ngạnh ác độc, nên cũng không bận tâm đến điều đó?
Hắn, biết nàng như thế nào sao?
Do nàng si tâm vọng tưởng, mong hắn sẽ hiểu được nàng. Bởi vì nàng, dù sao cũng không phải là Mạnh Tố Nguyệt.
Đem kim sang dược cẩn thận đổ vào miệng vết thương ở đầu vai hắn, nàng cắn cắn môi, trong lòng tràn ngập tâm tư rối loạn.
Nam nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh môi quật cường của nàng, con ngươi đen sâu thẳm.
Sau khi rắc xong thuốc bột, nàng khẽ nhích người đem trán dựa vào trên vai hắn, đưa tay sờ lên băng vải phía sau lưng.
Giờ khắc này, nàng cách hắn rất gần, gần gũi đến mức có thể cảm nhận được
hơi thở của hắn, tim nàng lại đập nhanh, Hoàng Phủ luật thư thái ngồi
hưởng thụ mùi hương thanh mát tỏa ra từ cơ thể nàng.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này chính là nam nhân đem nữ tử gắt gao ôm vào trong ngực, thâm tình mà triền miên.
Ánh lửa dập dờn, chiếu lên khuôn mặt che kín nhu tình nồng đậm của Hoàng Phủ Luật.
Đáng tiếc, nữ tử lại không nhìn thấy.
Băng vải quấn đến một nửa, lửa dường như cháy hết, liền tắt phụt đi, bên trong thoáng chốc lại lâm vào một mảnh tối đen.
Ngọc thanh cầm băng vải ở vai Hoàng Phủ luật , trong lòng cảm thấy kinh hoảng:
- Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?
Hoàng Phủ Luật cũng không có buông nàng ra, mà là nhẹ nhàng đem nàng ôm sát
trong lồng ngực, làm cho nàng ngồi ở trên đùi hắn, khàn khàn giọng:
- Cùng bổn vương trong động tối đen này, ngươi sợ sao?
Thân mình Ngọc Thanh hơi hơi cứng đờ, chưa từng dự đoán được nam nhân này sẽ hỏi như vậy, nàng nói:
- Ngọc thanh trước kia ở Vũ sơn cũng từng là một người sống ở sơn động, cho nên ta không sợ.
Nàng vừa nói xong, cánh tay đang ôm eo nàng tựa hồ siết lại một ít.
Nam nhân không quá hài lòng với câu trả lời của nàng, nhưng cũng không dùng lực quá lớn. Ngọc Thanh chỉ thấy lưng hơi chặt lại, không đau đớn gì.
Trong bóng đêm, nàng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ cảm nhận hơi thở của hắn, cặp mắt kia, khóa chặt nàng, lóe lên lửa nóng trong bóng đêm.
Nàng cầm băng vải mới quấn được một nửa, đánh vỡ không khí quái dị, hít thở không thông này:
- Ngươi có khỏe không? Ta hiện tại có thể tiếp tục băng bó cho ngươi.
- Được.
Nam nhân lần đầu tiên nói từ này.
Ngọc Thanh không nói gì nữa, cầm băng vải sờ soạng trên ngực nam nhân.
Ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng vuốt ve, sợ làm đau hắn, lại vẫn nghe thấy tiếng hắn áp lực hút không khí.
- Rất đau sao? Cố chịu một chút nhé, ta sẽ chạm vào miệng vết thương của ngươi.
Ngón tay càng thêm mềm nhẹ.
Nam nhân đột nhiên bắt lấy tay nàng, gầm nhẹ một tiếng:
- Đáng chết!
Giây lát ôm chặt thân mình vào ngực hơn, tuấn nhan trong bóng tối chuẩn xác tới gần Ngọc Thanh:
- Nữ nhân đáng chết, ngươi phải phụ trách dập lửa!
Hơi thở ồ ồ phun lên hai gò má Ngọc Thanh, mang theo tình dục nồng đậm. Ngọc Thanh trở nên khẩn trương.
Ngay sau đó, bạc môi nam nhân áp đến, trong lửa nóng mang theo vài phần áp
lực, tay kéo người nàng sát vào mình, vội vàng nhưng không mất nhu tình.
Ngọc Thanh yếu ớt đem tay đặt trước ngực hắn, có chút giãy dụa.
- Hoàng Phủ Luật, ngươi tin tưởng ta là Tô Ngọc Thanh sao?
Nam nhân ngừng động tác, vừa như bị người dội một gáo nước lạnh.
Hắn buông nàng ra, khàn khàn:
- Ta tin tưởng ngươi không phải Tô Ngọc Thanh.
Nói xong, hắn đột nhiên bế nàng lên, đi ra ngoài động.
[ Editor: Trời ạ! Sao lần nào anh chị cũng gần... lại "tắt lửa tình thù" thế :(( ]