Sáng sớm, tiếng mở cửa khiến Ngọc Thanh bừng tỉnh.
Lãnh Hương bưng bồn đồng tiến vào, nàng ta mặc trang phục màu lam của cung
nữ, ánh mắt rất phức tạp nhìn lên tháp thượng, rồi buông chậu cùng băng
gạc sạch sẽ trong tay, đi tới bên giường.
- Vương gia, nô tỳ tới giúp ngài rửa miệng vết thương.
Chỉ dám đứng ngoài trướng, không dám đường đột tiến vào.
Cánh tay ôm chặt vòng eo Ngọc Thanh không có dấu hiệu thả lỏng, nam nhân từ
từ nhắm hai mắt, càng ôm sát Ngọc Thanh, khàn khàn một tiếng.
Ngọc Thanh đẩy hắn ra một chút:
- Đã không còn sớm nữa, dậy đi thôi.
Cuối cùng nam nhân cũng mở hai mắt hẹp dài thâm thúy, cánh tay co lại, đột nhiên hôn lên trán nàng, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Ái phi, tối hôm qua ngủ trong lòng bổn vương có tốt không?
Hắn thản nhiên hỏi, không hề để ý tới nữ tử ngoài trướng.
Ngọc Thanh có chút ngượng ngùng, nàng giãy khỏi ngực nam nhân, ngồi dậy, vén màn trướng đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Luật lấy tay còn lại chống đầu, lẳng lặng nhìn.
- Vương gia…
Lãnh Hương kêu thêm một tiếng.
Nam nhân nhìn qua, đôi mắt sắc bén lóe lên, dường như có chú ý xem xét lời Ngọc Thanh nói hôm qua.
- Lại đây đi.
Nói rồi ngồi dậy, duỗi thân vận nội công.
Lãnh Hương đi đến, nhẹ nhàng cởi bỏ băng gạc trên người hắn.
Ngọc Thanh đến trước bàn trang điểm, bên trên có mấy bình hương lộ, một hộp
son, một hộp trang sức, một chiếc lược ngà, lâu lắm rồi không có ai động đến, chỗ nào cũng có bụi bám lên.
Nhìn lại lần nữa, nàng phát hiện có một cây Tiêu vĩ cầm màu đỏ sậm.
Nơi này, quả nhiên có nữ tử từng ở.
Nữ tử?
Ngọc Thanh ngẫm nghĩ. Nếu nơi này là tẩm cung trước đây của Hoàng Phủ Luật, vậy nhất định Mạnh Tố Nguyệt cũng sống ở đây.
Không phải mỗi đêm hắn cũng ôm Mạnh Tố Nguyệt vào lòng sao?
Có phải hay không mỗi đêm cùng Mạnh Tố Nguyệt tại đây triền miên?
Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng cảm thấy thật khó chịu.
Nàng nhìn về giường lớn, thấy nữ tử áo lam đang nghiêng người giúp Hoàng Phủ Luật quấn băng, nam nhân duỗi rộng cánh tay, bộ dáng kia như thể sắp
kéo nữ tử vào ngực…
Giữa hai người dường như không có khoảng cách.
Tâm Ngọc Thanh khẽ nhức nhối, cảm giác như một góc nào đó trong tim đang sụp đổ.
Vì cái gì?
Vì sao nàng nhìn thấy cảnh kia trong lòng lại khó chịu đến như vậy?
Chuyển tầm mắt ra chỗ khác, nhìn về phía gương đồng, nàng vì tâm tư của chính mình mà kinh hoàng.
Nam nhân nhìn qua, trong mắt có trêu tức.
Cánh tay duỗi ra, hắn đột nhiên kéo nữ tử áo lam vào ngực, vừa lòng khi nhìn thấy bộ dáng nữ tử kia mở to mắt chấn động trong gương.
Hắn nhíu mi nhìn áo lam nữ tử giãy dụa trong ngực, ngón tay thon dài vươn
ra hướng về gáy ngọc của nữ tử, nhìn như vuốt ve, kì thực làm cho nàng
ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn dùng ánh mắt hỏi nàng:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lãnh Hương ngừng dãy dụa, đem thân mình ngồi lên đùi nam nhân, nói:
- Vương gia, miệng vết thương của người lại chảy máu, mau để nô tỳ rửa sạch.
Nam nhân vỗ về má nàng, lạnh nhạt nói:
- Không cần
Đôi mắt lạnh đột nhiên trở nên tà mị:
- Hoàng đệ phái một nữ tử thiên hương quốc sắc như thế này tới hầu hạ bổn vương, kiếp trước bổn vương tu luyện thật có phúc.
Ngón tay linh động, rõ ràng không có một chút độ ấm.
Ngọc Thanh nghe đến đó, thực sự đã không nhẫn nhịn nổi nữa. Nàng đứng phắt dậy, đánh gãy tình ý dạt dào của đôi nam nữ.
Nàng lạnh nhạt nói:
- Nô tỳ không quấy rầy Vương gia.
Rồi lạnh lùng liếc qua giường, vội vàng rời khỏi nội thất.
Ra ngoài, nàng vô lực chống tay vào hành lang, ngực đau đến tê tâm liệt
phế, nhất thời không thể hô hấp, chỉ có thể suy yếu thở đứt quãng.
Trong đầu không ngừng hiện lên tình cảnh trong trướng, nam nhân này sao có thể đối xử với nàng như vậy? Sao có thể?
- Hoàng tẩu, ngươi làm sao vậy?
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nam tử kêu lên sợ hãi, nháy mắt liền thấy
Hoàng Phủ Trạch một thân hoàng bào tiến đến, nhìn nàng, trong mắt có lo
lắng.
Ngọc Thanh xoay người, cung kính hành lễ:
- Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng.
Đột nhiên thân mình lảo đảo một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
- Hoàng tẩu…
Hoàng Phủ Trạch kêu lên sợ hãi, vội vàng đỡ lấy nàng.
- Có phải độc đó lại tái phát hay không? Tứ ca đâu?
Mắt thấy sắc mặt Ngọc Thanh ngày càng tái nhợt, Hoàng Phủ Trạch cũng bất chấp lễ tiết, ôm lấy nàng, chạy vào phòng.
Thấy cặp nam nữ bên trong, hắn mới hiểu ra mọi việc, cõi lòng chính mình cũng hiện lên một chút khác thường.
- Tứ ca, độc của hoàng tẩu phát tác.
Hắn đem nữ tử đặt lên giường, sau đó lẳng lặng liếc nhìn Lãnh Hương bên cạnh, mà nữ tử áo lam lại trốn tránh ánh mắt của hắn.
- Cùng trẫm đi ra.
Nói rồi nhìn một lần cuối vào trong trướng, đi ra ngoài cửa.
Lãnh Hương theo sau.
- Ngươi thích Tứ ca?
Hắn ở chỗ hành lang gấp khúc khoanh tay mà đứng, nhìn cây tuyết lê trước mắt.
Nữ tử áo lam đan tay vào nhau, không trả lời hắn.
Hắn rốt cục xoay người, trong mắt không giấu được giận dữ:
- Ngươi là nữ tử Trẫm tín nhiệm nhất, cho nên Trẫm mới yêm tâm phái ngươi đi chăm sóc Tứ ca. Không thể ngờ được ngươi dám câu dẫn Tứ ca!
Nữ tử rốt cục ngẩng đầu lên. Nàng nhìn nam tử, trong mắt không hề có vẻ hèn mọn của cung nữ, lạnh nhạt nói:
- Lãnh Hương chưa từng nghĩ đến việc câu dẫn bất luận kẻ nào, chỉ muốn làm tròn bổn phận.
Hoàng Phủ Trạch giận dữ:
- Bao gồm cả thị tẩm?
Sắc mặt Lãnh Hương lạnh lùng vài phần:
- Trong mắt Hoàng thượng, Lãnh Hương là nữ tử lỗ mãng như thế?
Hoàng Phủ Trạch không nói gì thêm, hắn nhìn chằm chằm nữ tử một lát, phất tay áo rời đi.
Lãnh Hương nhìn theo bóng dáng hắn, ưu tư…
**********
Trong trướng,Hoàng Phủ Luật nhẹ nhàng độ khí cho Ngọc Thanh.
Lúc đầu nàng còn giãy dụa không cho hắn đụng chạm, nhưng vẫn bị hắn bá đạo giam cầm thân mình.
Hắn cầm chặt lấy chân nàng, quát lên:
- Ngươi nguyện ý chết, cũng không chịu để cho ta chạm vào ngươi?
Ngọc Thanh cắn môi, ngón tay nắm chặt xuống nệm, cuối cùng phun ra một câu:
- Ngươi làm như vậy thực có lỗi với Tố Nguyệt.
Nam nhân trầm mặc, lực đạo giam cầm Ngọc Thanh có giảm nhưng không buông
ra. Hắn ôm nàng từ phía sau, lặng im nửa ngày, sau đó xoa ngực nàng, nhẹ nhàng thở dài:
- Nơi này, còn đau lắm không?
Ngọc Thanh hờn dỗi không để ý tới hắn.
Hoàng Phủ Luật cười khẽ một tiếng, đột nhiên buông nàng ra, mặc quần áo vào.
- Đã có khí lực tức giận bổn vương, vậy chứng tỏ không còn đau lắm.
Hắn tiêu sái mặc thêm trung y, quần dài, đi nhuyễn giày màu bạc, sau đó cúi người vào trong trướng, khẽ vuốt mặt nàng:
- Hiện tại bổn vương có chuyện phải làm, ngươi ngoan ngoãn nghỉ tạm trong này, ngủ một giấc sẽ không đau, được không?
Hắn đột nhiên vươn tay, điểm huyệt ngủ của nàng.
Thân mình Ngọc Thanh mềm nhũn, nhanh chóng chìm vào mộng mị.
Chỉ thấy hắn ôn nhu cười, sau đó nhìn thật sâu cây Tiêu vĩ cầm đặt trên bàn trang điểm, đi ra ngoài.
Hắn đi hướng Long Hiên cung.
Thủ vệ ngoài cửa thấy hắn, cung kính kêu một tiếng:
- Tứ Vương gia!
- Tứ ca, sao ngươi lại tới đây, thương thế của ngươi…
Hoàng Phủ Trạch tức khắc bước ra, mang theo giật mình.
- Vết thương của ta không sao. Trạch, hôm nay có chuyện khác.
Hắn trầm giọng nói, bàn tay to vung lên, vẫy lui tất cả thị vệ tỳ nữ bên trong.
Hoàng Phủ Trạch mơ hồ đoán ra chuyện hắn muốn nói, đỡ Hoàng Phủ Luật ngồi xuống, mở miệng trước:
- Là vì chuyện thích khách sao? Hoàng đệ đang huy động quan binh tìm kiếm.
Hoàng Phủ Luật nhìn hắn, bạc môi khẽ mở:
- Lãnh Hương ở bên cạnh đệ thì thế nào?
Hoàng Phủ Trạch kinh hãi, khẩn trương nói:
- Ca, ngươi quả thực coi trọng Lãnh Hương sao?
Hoàng Phủ Luật cầm chén ngọc trên bàn, tinh tế đánh giá, đạm mạc nói:
- Ta chỉ muốn biết nàng đến từ đâu?
Hoàng Phủ Trạch trở nên trầm tĩnh, hắn nhìn về phía nam tử, vững vàng nói:
- Tứ ca hoài nghi Lãnh Hương sao? Lãnh Hương là người thái hậu phái tới, hầu hạ ta năm năm, ta hiểu nàng hơn ai hết.
Rồi sau đó lại nói:
- Tứ ca, ngươi còn nhớ rõ viện sĩ trước đây của Thái y viện – Tô Thiên Phong không?
Hoàng Phủ Luật nhíu mày:
- Tô Thiên Phong?
Hoàng Phủ Trạch giải thích:
- Tô Thiên Phong hai mươi năm trước bỏ trốn với cung tì bên người thái
hậu. Hắn rời Thái y viện, liều lĩnh cùng nữ tử kia ly khai kinh thành,
về sau không còn tin tức. Nhưng mà trước đây không lâu, hắn từng xuất
hiện ở kinh thành.
Đến lượt Hoàng Phủ Luật trầm tư suy tính.
Khi tiên hoàng còn tại vị, Tô Thiên Phong từng chuẩn cùng chữa bệnh nan y
cho tiên đế, vì thế người trong thành đều biết đến. Không lâu sau, lại
mai danh ẩn tích.
Hai mươi năm, ước chừng đủ để mọi người phai nhạt về Tô Thiên Phong, cũng không ngờ hôm nay Hoàng Phủ Trạch lại nhắc tới.
Đều là viện sử của thái y viện, hay là cái chết của viện sử thái y viện mới đây có liên quan tới Tô Thiên Phong?
Hắn hơi trầm mặt xuống, hỏi nam tử bên cạnh:
- Vậy còn hung thủ ám sát bổn vương đã có manh mối gì chưa? Lần này hắn
không phải Tiêu Như Tự. Lão tặc kia đã bị ta chặt đứt tay chân, cho dù
hắn còn tâm cũng không còn lực. Cung đình sâu như biển, không chừng muốn bắt hung thủ cũng phải mất nhiều thời gian. Ta tin hắn lần này ám sát
hụt, lần sau có thể ra tay, bổn vương sẽ chờ. Hừ.
- Tứ ca, ngươi phải cẩn trọng, dù sao bọn chúng trong tối, ta ngoài sáng.
Mắt Hoàng Phủ Luật trở nên sắc lạnh như dao:
- Bổn vương tuyệt đối chờ bọn chúng đại giá!
***********
Cảm giác này thật trầm lắng yên tĩnh, trong đầu không có mộng mị, giấc ngủ vô cùng an ổn.
Vừa tỉnh lại, ngực cũng không còn đau đớn.
Nàng đứng dậy, phát hiện nam nhân kia còn chưa có quay về Vân Hiên cung, Lãnh Hương cũng không xuất hiện, tất cả đều tĩnh lặng.
Đi tới trước cửa sổ, đập vào mắt là mặt hồ yên ả xanh biếc, hàng lê xanh
mát, tầm mắt vô cùng đẹp, đủ thấy tâm tư chủ nhân Vân Hiên cung này.
Mạnh Tố Nguyệt kia cũng từng tựa vào cửa sổ này ngắm nhìn phiến tuyết lê kia sao?
Ngọc Thanh nhíu mi.
Mạnh Tố Nguyệt, Mạnh Tố Nguyệt.
Đoạn thời gian này, nàng nhớ đến nữ tử kia rất nhiều.
Là bởi vì nàng ấy có tình yêu trọn vẹn của nam nhân kia sao? Là vì nàng cũng muốn….
Nghĩ vậy, nàng hoảng hốt. Không có, không phải như vậy!
Nàng cực lực đè xuống suy nghĩ đó của bản thân, sải bước đi đến bàn gỗ cạnh cửa sổ.
Trên bàn trừ bỏ nghiên mực đơn giản, không có gì khác.
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, cố gắng tưởng tượng thấy cảnh sư huynh nắm tay
nàng dạy nàng vẽ tranh. Đầu óc lại thủy chung đau xót, quả nhiên, nàng
vẫn là… không tài nào nhớ nổi.
Đặt bút xuống, sau đó mở ngăn kéo, lại nhìn thấy bên trong lẳng lặng đặt một bức họa cuộn tròn.
Dùng lụa buộc lại, nhìn qua thực trân quý.
Tim Ngọc Thanh đập thình thịch, dường như bức họa kia có một ma lực mãnh liệt hấp dẫn nàng mở ra.
Cuối cùng nàng cũng cầm bức họa lên, nhẹ nhàng mở ra.
Nụ cười nhã nhặn thanh tao, dung nhan mỹ lệ, váy hoa nho nhỏ thanh nhã, lại là nữ tử kia.
Sớm biết là người đó, nhưng nàng vẫn ôm ấp một hi vọng thật nhỏ nhoi, rồi cuối cùng lại khiến chính mình tổn thương.
Thì ra nam nhân kia, tuy hạ bức tranh này xuống, nhưng vẫn đem cất đi cản thận như vậy.
Lẳng lặng cuộn bức họa lại, đem nó đặt vào chỗ cũ, Ngọc Thanh không còn tâm tư viết chữ nữa, chỉ còn lại tâm tình thất vọng.
Cuối cùng, nàng quyết định đi đến chạm vào cây Tiêu vĩ cầm.