Trong Phượng Loan cung, Đường thái hậu đem thân mình mỹ nhân tà tà ỷ trên
nhuyễn tháp, mắt phượng híp lại, nhìn cung nữ mềm nhẹ bên cạnh, nửa ngày không lên tiếng.
Ngọc Thanh đứng ở phía dưới chờ đợi có chút nóng nảy, từ khi tiến vào Phượng Loan cung, Đường thái hậu chính là bảo trì bộ dáng tư thái này, giống
như đem chuyện của nàng vung tới lên chín tầng mây. Trực giác của nàng
cho biết, Đường thái hậu này là cố ý .
Vì thế nàng rốt cục nhịn không được nói với mỹ phụ nhân:
- Ngọc Khanh muốn gặp Vân La.
Mỹ phụ nhân rốt cục cũng mở cặp mắt xinh đẹp kia ra, lẳng lặng nhìn Ngọc Thanh một hồi, mở miệng phân phó cung nữ:
- Đi đem Vân La quận chúa ôm lại đây.
Cung nữ hạ thấp người, lĩnh mệnh mà đi.
Ngọc Thanh không nói gì, đột nhiên rất muốn cảm tạ cung nữ áo lam kia.
Ngay sau đó, liền thấy cung nữ kia ôm Tiểu Ngọc nhi đi đến. Tiểu tử kia lại
lớn thêm một ít, giờ phút này đang đem ngón cái mập mạp cắn ở miệng.
Thấy Ngọc Thanh, một đôi mắt to tròn tò mò nhìn chằm chằm nàng, miệng phát ra bộ dáng mơ hồ không rõ ngôn ngữ.
Ngọc Thanh trong lòng đột nhiên nồng đậm tình thương mẫu tử mãnh liệt.
- Sau giờ ngọ, ai gia sẽ đem Vân La đưa đến Tú uyển. – Trên tháp thượng
Đường thái hậu miễn cưỡng mở miệng, trong lời nói cũng là cường thế
không để cho có cơ hội cự tuyệt .
Ngọc Thanh tiếp nhận đứa nhỏ, cuối cùng hỏi ra nghi hoặc trong lòng:
- Vì cái gì mà nhất định phải đưa Vân La đến Tú uyển? Để cho Ngọc Khanh
nuôi nấng Vân La không hơn tốt sao? Vì cái gì nhất định phải làm cho mẫu tử chúng ta xa cách?
Sau khi nghe xong những lời này, Đường thái hậu có chút tức giận, bà nói:
- Làm càn! Vân La là cháu gái của ai gia, đưa nàng đi Tú uyển là lựa chọn tốt nhất. Nữ nhi họ Hoàng Phủ cũng đều là được đưa vào Tú uyển học tập
lớn dần, huống chi ——” nàng nói, bỗng trở nên sắc bén – Ngươi không phải muốn dẫn đi Vân La, mang theo đứa nhỏ họ Hoàng Phủ chúng ta cùng nam
nhân kia trốn đi?
Ngọc Thanh kinh hãi, không biết việc này vì sao truyền đến tai thái hậu.
Chẳng lẽ việc này là nam nhân kia nói cho Đường thái hậu? Chẳng lẽ mọi người như thế này là xem nàng cùng biểu ca?
Chẳng lẽ ở trong này trừ bỏ biểu ca, không có một người nào tin tưởng nàng là Tô Ngọc Thanh?
Nàng ôm Tiểu Ngọc nhi, hướng Đậu thái hậu giải thích:
- Mẫu hậu, không phải như thế. Ta mang Tiểu Ngọc nhi đi, là vì tiểu Ngọc nhi. . . . . .
- Không cần gọi ta là mẫu hậu! Cũng không cần nói lý do đường hoàng này!
Đường thái hậu đánh gãy lời nói của nàng, khuôn mặt dâng lên sắc mặt giận dữ, ngữ khí bất giác lại lạnh vài phần:
- Hôm nay tha cho ngươi, xem như phụ thân ngươi đối với họ Hoàng Phủ
nguyện trung thành nhiều năm. Ai gia đối với Tiêu gia các ngươi coi như
là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ngọc Khanh, ai gia ngày xưa yêu thương
ngươi như vậy , ngươi lại gây ra tội nghiệt với họ Hoàng Phủ.
- Ta. . . . . . – Ngọc thanh nhất thời không nói được nguyên cớ để giải thích.
Nàng như thế nào lại làm ra chuyện có lỗi với họ Hoàng Phủ? Nàng chính là nghĩ muốn về nhà mà thôi a.
Nàng phải làm như thế nào cho nữ nhân uy nghiêm này tin tưởng nàng không phải con dâu của bà?
- Ta không phải Tiêu Ngọc Khanh, ta là. . . . . .- Nàng vội vàng giải thích.
Đường thái hậu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói:
- Không phải Ngọc Khanh? Vậy ngươi là ai? Ngọc Khanh, ai gia tuyệt đối
không thể tưởng được, mãi cho đến hôm nay, ngươi vẫn không biết sai. Nếu như vậy, ngươi cũng không phải oán ai gia đối với ngươi lãnh bạc. Đứa
nhỏ Vân La này đã định là ở trong cung lớn lên, ngươi có thể mỗi tháng
đi Tú uyển xem nàng một lần, nhưng tuyệt đối không được mang nàng đi.
Nhớ kỹ, đây là ai gia đối với ngươi đã là nhượng bộ lớn nhất!
- Chỉ là, thái hậu. . . . . .
- Không cần nói thêm nữa! Hai cái canh giờ sau là thời gian Vân La đến Tú uyển, đến đó rồi như thế nào, chính ngươi cũng biết.
Nói xong, lạnh lùng xem liếc mắt Ngọc Thanh một cái, để cho cung nữ đưa trở về hậu cung.
Ngọc Thanh ôm Tiểu Ngọc nhi cảm thấy vô cùng bất lực.
Tô Ngọc Thanh nàng nhiều nhất cũng chỉ xem như là di nương của Tiểu Ngọc
nhi, mặc dù có huyết nhục tương liên, lại không phải mẫu thân của bé.
Mà Hoàng Phủ Luật là phụ thân của đứa nhỏ, đối với Tiểu Ngọc nhi mặc kệ
không hỏi, mắt luôn lạnh nhạt nhìn, hắn như vậy rốt cuộc tính là cái gì?
Nắm lấy tay Tiểu Ngọc nhi đang ngậm trong miệng, sờ thân hình mềm mại tinh
tế, nàng lấy ra vòng tay tùy thân của mình, mang vào cổ tay mập mạp của
đứa nhỏ.
Rồi đột nhiên phát hiện trên cổ tay kia có vài điểm màu đỏ, rất nhỏ rất nhạt, cẩn thận nhìn mới có thể phát hiện.
- Đây là có chuyện gì? – Nàng giật mình, lo lắng hỏi tiểu cung nữ phía sau.
Cung nữ ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt một cái lên cổ tay phải của Tiểu Ngọc nhi trên mặt một mảnh mê mang:
- Nô tỳ không biết. Tiểu quận chúa hiện tại hầu hết thời gian ở học
đường, có thể là tiểu quận chúa không cẩn thận bị làm sao đó.
Nghe xong, Ngọc Thanh luôn có chút bất an. Vết thương này rõ ràng khi cát ngân, như thế nào lại có?
- Ở đó là ai chiếu cố Vân La?
- Vân La quận chúa vẫn là ở tại tẩm cung của thái hậu nương nương, chỉ là hai ngày trước bị đưa đi Tú uyển.
- Tú uyển kia. . . . . . – Đang muốn truy vấn, chợt thấy từ trong nội
thất một cung nữ môi hồng răng trắng nhìn rất quen mắt đi ra.
Nàng đi tới trước mặt Ngọc Thanh, lạnh lùng nói:
- Nô tỳ ở Tú uyển đến đón Vân La quận chúa, thái hậu nương nương thỉnh Ngọc Vương phi ngài quay về Vân Hiên cung.
- Ta đã biết. – Ngọc Thanh nhẹ nhàng, lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái,
khẽ hôn lên cái trán bé xinh trơn bóng, thập phần lưu luyến đem đứa nhỏ
giao cho cung nữ.
- Ngọc nhi, nhất định phải lớn lên thật tốt. . . . . . – Đây là lời nhắc nhở cuối cùng của nàng.
Vận mệnh của Tiểu Ngọc nhi, cuối cùng trong tay người khác nắm giữ.
Ngay sau đó, một vài cung nữ ôm lấy Tiểu Ngọc nhi hướng phía ngoài Phượng Loan cung chậm rãi đi, cuối cùng biến mất ở trước mắt.
Ngọc thanh tĩnh lặng đứng ở đó, không biết, vận mệnh của các nàng rốt cuộc ở nơi nào.
Sau đó, nàng liền quay về Vân Hiên cung, bên cạnh một cung nữ áo lam xa lạ đi theo.
Đến cửa Vân Hiên cung, cung nữ trầm mặc kia lui thân rời đi.
Ngọc Thanh đứng ở cửa, nhìn trận thế đội ngũ thủ vệ, có chút cảm nhận được hơi thở nguy hiểm bức người.
Nam nhân này, thì ra lúc nào cũng mệnh huyền một khắc a.
Nàng đi vào, đầu tiên nhìn đến chính là ở trong phòng Hoàng Phủ Luật có một thân ảnh màu lam bận rộn ra vào.
- Là ngươi? – Nàng cả kinh nói.
Nữ tử này rõ ràng khi trước nói thánh chủ kia, mà thánh chủ chính là trăm phương ngàn kế muốn giết Hoàng Phủ Luật!
Nữ tử ngẩng đầu, nhíu mi nhìn nàng, trên mặt thanh tú lạnh như băng không
hề có cảm xúc. Thật sự khó có thể tưởng tượng được bộ dáng ấy đã một
ngày kia đã đứng ra cứu nàng.
- Là Hoàng Thượng phái ta tới. – Nữ tử rốt cục thản nhiên phun ra một
câu, có chút lãnh đạm bất cần, trước khuôn mặt sợ hãi của Ngọc Thanh.
- Hoàng Thượng phái ngươi tới chiếu cố hắn? Như thế nào có thể? Ngươi không phải là. . . . . .
- Như thế nào không thể?Lãnh Hương hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, cuối cùng lấy được tín nhiệm của hắn, Lãnh Lương không dễ dàng đợi được ngày này. . . . . .Thánh nữ, biết hôm nay, ngươi vẫn là cần một chút
giáo huấn a.
- Ta không phải thánh nữ. . . . . .
Nữ tử tên Lãnh Hương lạnh lùng cười:
- Đây là mạng của ngươi.
Lại không hề nói đôi câu vài lời, lạnh lùng xem liếc mắt Ngọc Thanh một cái, bưng bồn máu loãng đi tới ngoài cửa.
Để lại Ngọc Thanh một bụng ưu tư.
Khi nàng đi vào nội thất, liền thấy nam nhân bị trọng thương nằm ở đầu
giường, trước ngực quấn kín băng vải, hai mắt chuyên chú quan sát mủi
tên nhọn trên tay .
Thấy nàng vào cửa tới, nhẹ nhàng buông mũi tên trong tay, mày kiếm thoáng buông ra một ít.
- Nhìn thấy đứa nhỏ? – Thanh âm trầm thấp.
- Ân.
Ngọc Thanh đến gần hắn, ở trên đầu giường, hỏi hắn:
- Vì cái gì cố ý nhận định Tiểu Ngọc nhi không phải hài tử của ngươi?
Một câu này, làm cho mày kiếm nam nhân xích một chút, khuôn mặt tuấn tú lập tức có chút khó coi.
Hắn nói:
- Lời này không phải nên hỏi chính ngươi. Đứa nhỏ kia rốt cuộc là của ai, chỉ có chính ngươi mới rõ ràng!
Nghe lời này, Ngọc Thanh có chút khó chịu. Nàng nhìn vào mắt hắn, mang theo một chút chỉ trích:
- Ta cùng biểu ca cho tới bây giờ vốn không có tư tình. Nếu Tiêu Ngọc
Khanh là thê tử của ngươi, ngươi thân là phu quân như thế nào không
biết? Huống chi đứa nhỏ đáng yêu như vậy, ngươi như thế nào nhẫn tâm. . . . . .
Hoàng Phủ luật mày kiếm nhíu lại lợi hại, khuôn mặt tuấn tú càng thêm khó coi. Hắn rốt cục nhịn không được rống:
- Nữ nhân, quản tốt cái miệng của ngươi! Đứa nhỏ có phải của bổn vương
hay không, bổn vương trong lòng tự nhiên đều biết. Bổn vương nói cho
ngươi biết, từ đầu đến cuối, bổn vương chỉ có một hài tử là Dục nhi!
- Bởi vì đó là đứa nhỏ của Mạnh Tố Nguyệt sao? – Ngọc thanh trong mắt có tức giận.
Nam nhân thật sâu liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng môi trắng bạc nhẹ thở:
- Đúng, chỉ có đứa nhỏ của Tố Nguyệt mới là con của bổn vương.
Ngọc thanh cuối cùng xoay người sang chỗ khác, không cho hắn nhìn thấy khó chịu trên mặt, nàng nói:
- Đều là cốt nhục của ngươi, đơn giản là của Tố Nguyệt, Tiểu Ngọc nhi
thành cô nhi không cha không mẹ. Ha ha, Hoàng Phủ Luật, ngươi điên rồi!
Hoàng Phủ luật nhìn bóng dáng của nàng, ngón tay nắm chặt, rung động
- Nữ nhân chết tiệt!
Lúc này Lãnh Hương trở về phòng, tất nhiên là nhìn thấy hai người, nhưng là không nói gì, cẩn thận hầu hạ Hoàng Phủ Luật. Ngọc Thanh không nhìn bọn họ, bước về phía trước, muốn đi ra ngoài cửa.
Lúc này lại truyền đến thanh âm nam nhân rống giận:
- Bản vương có nói cho ngươi đi sao?
Ngọc thanh ngừng cước bộ lại, cười lạnh một tiếng, đi ra ngoài cửa.
Rất không tốt, vừa mới cùng hắn cãi nhau xong, hắn liền phi thân đến, đem nàng đặt ở trên giường.
Giờ phút này, cánh tay hữu lực của hắn đè nặng thắt lưng của nàng, từ sau ôm nàng vào ngực lớn, mang theo tức giận.
Trong long, nàng có chút oán hận hắn, vặn vẹo thân mình, giãy dụa khỏi sự kiềm chế của hắn.
Nam nhân thấy thân mình càng gần sát nàng một ít, cơ hồ không có khe hở.
- Ta muốn đi ngủ. – Nàng oán giận.
Nam nhân càng thêm ôm sát nàng hơn, gầm nhẹ:
- Như vậy cũng có thể ngủ.
Như vậy như thế nào có thể ngủ?
Hơi thở hắn dày đặc chiếu vào bên gáy mẫn cảm của nàng, có chút giống như
trêu chọc, tay đặt ở bụng nàng nhẹ nhàng, hơn nữa hạ thể của nàng gắt
gao không ngờ như thế, nàng thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được dục
vọng của hắn. . . .
Thật sự là làm cho hô hấp nàng rối loạn.
- Ta thích ngủ một mình.
Nam nhân tựa đầu chôn vào bên gáy mang mùi hương của nàng, thanh âm khàn khàn:
- Nếu là ái phi của bổn vương, sẽ thói ngủ cùng với bổn vương, cũng sẽ dần tiếp ứng với thói quen của bổn vương thôi.
Ngọc Thanh vặn vẹo, né sự khiêu khích bừa bãi của hắn.
- Ta không quen.
Nam nhân này như thế nào có thể xem như không có chuyện gì phát sinh, còn có thể bá đạo như vậy thay đổi thói quen của nàng!
- Đừng lộn xộn! – Nam nhân gầm nhẹ, đột nhiên cuốn thân thể của nàng lên, đưa thân hình vĩ ngạn đặt ở trên thân thể của nàng.
Nàng nhất thời cảm thấy hoảng hốt.
Đã thấy hắn lại dừng trên thân, hạ thể dán vào nàng, đem nàng bao phủ ở dưới thân hắn.
- Ngươi là hồng y thánh nhân? – Hắn hỏi, cái trán cao rơi một giọt mồ hôi lạnh.
- Ta không biết. – Nàng vặn vẹo người, cự tuyệt lửa nóng trong mắt hắn.
Nam nhân vươn tay, đem tay của nàng hướng bên mình:
- Nói cho bổn vương, hồng y thánh với ngươi rốt cuộc là quan hệ gì?
Nàng hốn tầm mắt của hắn, lạnh nhạt nói:
- Ta nói với ngươi, ta không biết.
Nam nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sâu thẳm, dần dần hấp thụ nàng, cơ hồ đem nàng thu vào phiến lốc xoáy kia.
Sau đó hắn dần dần đưa tuấn nhan tới gần nàng, dần dần phóng đại, dần dần
tới gần, thẳng đến khi hắn đem toàn bộ thân mình đặt thật mạnh đặt ở
trên thân thể của nàng.
-A. . . . . . – Nàng kinh hô một tiếng, đối nam nhân thống khổ rên rỉ.
Ngay sau đó, thân thể của nàng đột nhiên bị hắn xoay lên trên. Đập vào mắt Ngọc Thanh rõ mồn một vết thương đang rỉ máu của hắn.
Nàng nhìn đến băng vải màu trắng đã loang lổ vết máu, nhìn thấy có chút rất ghê người.
- Ngươi chảy máu! – Nói xong, đã ngồi dậy, vì hắn xử lý miệng vết thương kia.
Nam nhân bắt lấy cổ tay nàng, cắn răng nói nhỏ:
- Ta không sao, chỉ là miệng vết thương có chút vỡ ra, sẽ không có việc gì.
Liếc mắt một cái thấy thống khổ trong mắt hắn, nhẹ nhàng rút cổ tay bị hắn nắm về, nằm xuống, hai mắt nhìn trướng đỉnh.
Nam nhân cũng không ngăn cản nàng.
- Ngươi nên đề phòng ác nhân bên cạnh ngươi. – Nàng nói, hai mắt vẫn nhìn trướng đỉnh.
- Sao cơ? – Nam nhân quay đầu nhìn nàng – Ngươi là nói chính mình sao?
Ngọc Thanh có chút buồn bực, đem trán chuyển qua nhìn hắn:
- Ta không nói chính mình. . . . . . – Lời nói dừng lại trong mắt, chế nhạo nhìn hắn.
- Ngươi. . . . . .
Nam nhân nhíu mi, chờ câu tiếp của nàng.
Ngọc Thanh cắn răng, cuối cùng đem lời nói tiếp nói ra:
- Ta là nói Hoàng Thượng phái tới người bên cạnh ngươi.
- Lãnh Hương? – Hoàng Phủ Luật mắt chợt lóe lên, có tâm tư.
Ngọc Thanh quay đầu lặng im một lát, sau đó nói:
- Ngươi không nên làm cho nàng dựa vào ngươi thân cận quá.
- A. . . . . . – Bên tai đột nhiên truyền đến nam nhân cười khẽ, hắn nói:
- Thì ra là ái phi ghen tị.
Tay hắn đưa ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, điểm nhẹ chóp mũi nàng.
- Thật sự là bổn vương thấy ái phi là tốt, vì bổn vương nghĩ chu đáo như thế.
Ngọc Thanh nhìn hắn, bỗng nhiên hắn chế ngạo, còn thật sự nói:
- Ta nói đều là sự thật. – Nói xong nghiêng người đi không để ý đến hắn.
Nam nhân chết tiệt này, đến nay hắn vẫn là không chịu tin tưởng nàng.
Nam nhân trầm mặc, một lát sau, đột nhiên đem vòm ngực dày rộng mang mùi xạ hương nam tính tới gần Ngọc Thanh, cánh tay trước sau như một phủ lên
eo nhỏ của nàng, chân dài bá đạo bò lên, cứ như vậy lại ôm lấy nàng đi
ngủ.