Ngọc Thanh nằm trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Nàng mơ thấy chính mình trong mộng, cùng với sư huynh ở tại rừng hoa lê
trắng muốt cùng nhau thổi tiêu khởi vũ. Sống trên đỉnh núi yên tĩnh,
ngắm hoa, hái thuốc, vui hưởng lạc thú yên bình của nhân gian.
Ngày bái đường của nàng...
Nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm, đưa tay mình giao cho sư huynh. . . . . .
Tất cả, đều là tốt đẹp.
Nhưng đột nhiên, không trung bỗng nhiên âm u vô cùng, nàng thấy ngực hít thở
không thông, cảm giác cả người rất bức bối, khó chịu. Nước ở đâu ào ào
tràn vào miệng, vào mũi nàng.
Ngọc Thanh liều mạng quơ hai tay, tuyệt vọng hướng nam nhân đang đứng trên
bờ cầu cứu, nhưng lại thấy bóng dáng cao lớn của hắn chạy đi rất xa,
càng chạy càng xa. Thân thể của nàng vẫn cứ từ từ trầm xuống dòng nước,
đến tận lúc dường như không thể hô hấp được nữa...
- Ngọc Vương phi, người tỉnh lại đi. Người làm sao vậy, Ngọc vương phi?
Thanh âm mềm mại vang lên bên tai Ngọc Thanh. Nàng cảm giác hai tay của mình
bị nắm lấy gắt gao, mà thanh âm kia dường như muốn kéo nàng ra khỏi
mộng, ra khỏi vùng ngột ngạt khó thở ấy.
Sau đó, một tia ánh sáng chiếu thẳng vào mặt của nàng, cảm giác hít thở
không thông đột nhiên biến mất không dấu vết, mà nàng, rốt cục có thể hô hấp.
- Ngọc Vương phi, người rốt cục cũng tỉnh.
Thấy vẻ mặt lo lắng hoảng hốt của Thu Thủy, hai tay nàng ta đang gắt gao nắm lấy tay nàng, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
- Ta làm sao vậy? - Nàng nhìn Thu Thủy, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, cũng xen lẫn cảm giác đau đớn một cách kỳ lạ.
- Ngọc Vương phi, người không cẩn thận rơi xuống nước, đã mê man ba ngày nay. Người khiến nô tỳ hoảng sợ vô cùng.
Thu Thủy trong mắt ầng ậc nước, nghẹn ngào nói.
- Ta không sao, Thu Thủy. Ngươi xem ta hiện tại không phải đã tỉnh lại
rồi sao? – Nàng cười yếu ớt, bất giác nhớ tới tất cả chuyện đã xảy ra.
- Vâng. Để nô tỳ đi lấy cho Vương phi một chút điểm tâm nhẹ, người đã ba ngày nay chưa ăn gì rồi.
Nói xong, Thu Thủy vội vã rời khỏi phòng.
Tô Ngọc Thanh nhẹ nhàng tựa vào đầu giường, trong lòng tuyệt vọng cùng lo
lắng. Trong vương phủ lạnh lẽo này, chỉ có Thu Thủy đối với nàng mới tận tâm như thế. Thu Thủy mặc dù nhát gan sợ phiền phức, nhưng lại thật sự
là một nha hoàn tốt. Nàng bất kể khó tiếp ứng với sự thay đổi của nàng,
nhưng cũng không có ngần ngại mà tiếp nhận nó.
Ở thời điểm nàng bất lực, Thu Thủy không giống những hạ nhân khác đối xử
lạnh lùng với nàng, mà cẩn thận quan tâm đến. Tô Ngọc Thanh nàng lại có
may mắn như vậy sao?
Một lúc sau liền thấy Thu Thủy bưng chén cháo ăn sáng đến, sau đó cầm cẩn thận trên tay, định sẽ bón cho nàng ăn.
- Thu thủy, để ta tự mình làm.- Tô Ngọc Thanh vội vàng tiếp nhận bát trong tay Thu Thủy, sau đó đặt ở bàn gỗ gần đó.
- Thu Thủy, là ai cứu ta lên?
Nàng nhớ rõ nam nhân kia đã mang theo tiểu thiếp của hắn, không một chút do dự mà rời đi.
- Là nô tỳ đi Vân Lạc Viên tìm Ngọc Vương Phi, mới phát hiện người bị rơi xuống hồ. Ngọc Vương phi, người trước kia biết bơi, vì sao đột nhiên
lại không biết bơi ?
- Thu Thủy, ngươi tin tưởng ta là một người khác không?
Thu Thủy co rúm lại một chút, kinh ngạc nói:
- Ngọc Vương phi, người làm sao có thể nói, nói như vậy? Người là Ngọc Vương phi nha. Nhưng chẳng qua người bị mất trí nhớ thôi.
Tô Ngọc Thanh nắm tay tiểu nha đầu, nhìn thẳng vào mắt của nàng, nói:
- Ta không phải mất trí nhớ, ta là linh hồn bám vào thân thể Ngọc Vương
phi. Tên của ta là Tô Ngọc Thanh, đến núi Vú Sơn nơi biên thùy.
Thu thủy kinh ngạc, bối rối quỳ gối trên mặt đất.
- Ngọc Vương phi, nô tỳ biết sai rồi.
Tô Ngọc Thanh nhíu mày đẹp, lạnh lùng nói:
- Thu Thủy, ngươi ở cùng ta lâu như vậy, chẳng lẽ không phát hiện ta đã
thay đổi sao? Một người mất trí nhớ cũng không thể hoàn toàn thay đổi
tính tình của mình như vậy được. Trước kia Ngọc Vương phi thích ô mai,
nhưng ta không thích. Nàng biết bơi, nhưng ta không biết. Thu Thủy,
ngươi mau đứng lên đi.
Nàng suy yếu đứng dậy, nâng Thu Thủy đang quỳ trên mặt đất lên.
- Về sau không cần e ngại ta như vậy. Ngươi là người ở vương phủ ta may mắn gặp được, là muội muội tốt của ta.
Thu thủy nhìn ánh mắt chân thành của nàng, nửa tin nửa ngờ đứng dậy.
Lúc này, Thu Phinh từ ngoài đi đến, nhìn thấy hai người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Sau đó nàng ta nhún người hành lễ, giọng điệu mang
chút lạnh lùng, nói:
- Vương gia nói Ngọc Vương phi chuẩn bị một chút. Hôm nay phủ Thừa tướng phái người tới đón Ngọc Vương phi về thăm phủ.
Tô Ngọc Thanh nhíu mi:
- Đây là ý của Vương gia, hay là ý của Thừa tướng đại nhân?
- Là Thừa tướng đại nhân phái người tới đón Vương phi đi phủ Thừa tướng.
- Ta đã biết. Thu Phinh, ngươi lui xuống đi. Thu Thủy, giúp ta chuẩn bị
một chút, theo ta đi phủ Thừa tướng. - Tô Ngọc Thanh khẽ nâng mí mắt,
đột nhiên cảm thấy được có thể đi phủ Thừa tướng cũng không tệ lắm. Chỉ
cần có thể rời khỏi Vương phủ này là tốt rồi.
- Nhưng Vương gia hạ lệnh cho nô tỳ cùng Ngọc Vương phi đi phủ Thừa
tướng.- Thu Phinh vẫn chưa lui ra, vẫn ở đó nói một câu như vậy, nghe
khẩu khí có vẻ miễn cưỡng.
- Làm càn! Ta muốn người nào đi cùng còn phải được hắn phê chuẩn sao?
Tô Ngọc Thanh giận tái mặt. Thù mới hận cũ chồng chất, nam nhân này không
phải đang muốn gây khó dễ cho nàng sao? Đã vậy nàng liền không theo ý
hắn muốn.
- Đi xuống!
Tô Ngọc Thanh lớn tiếng hạ lệnh. Tiểu nha đầu này ỷ vào chỗ dựa là hắn nên mới không đem nàng để vào mắt.
- Vâng, thưa vương phi.
Thu Phinh lúc này mới thi lễ lui ra.
Nàng chuẩn bị hành trang đơn giản, chỉ mang theo những vật cần thiết mà
thôi. Do cơ thể suy yếu nên nàng để Thu Thủy dìu mình tới trước cổng
Vương phủ.
Trước xe ngựa, nàng thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh xe, mà hắn đang ôm ấp tiểu thiếp Tình
nhi trong lồng ngực. Nữ tử kia vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn, thi thoảng
còn cười bẽn lẽn với hắn.
Nàng không nhìn hắn, trực tiếp tiến vào xe ngựa, sau đó hạ mành nhỏ ở cửa sổ xuống. Nếu có thể, nàng hy vọng có thể lần này về nhà mẹ đẻ lâu một
chút, nhân đó mà thoát được nam nhân lãnh khốc này.
- Thu Thủy, như thế nào còn chưa lên?
Thật lâu sau không thấy Thu Thủy trả lời lại, đã thấy rèm xe bị người khác
nhấc lên, sau đó bóng dáng cao lớn kia liền xuất hiện trước mặt nàng.
Hắn vào xe ngựa, tiêu sái ngồi xuống bên cạnh nữ tử.
- Ngươi cũng đi? Thu Thủy đâu? - Nàng nhíu mi, bất giác trong lòng nổi lên một chút tức giận.
- Bổn vương như thế nào không đi được ? Thừa tướng nhạc phụ chẳng phải
luôn nhắc đến hiền tế tốt là ta sao? Nên nhất định phải đi.- Hắn châm
biếm nói, đáy mắt không hề có ý cười.
Tô Ngọc Thanh che lại nội tâm, hạ rèm mi xuống. Không hiểu vì sao trong
lòng lại trở nên vô cùng tức giận, khẽ nhích người cách hắn một chút,
ánh mắt kiên quyết nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không hề để ý đến hắn.
Nam nhân cũng không buông tha nàng, hắn mãnh liệt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lại nói:
- Chơi dưới nước có vui không?
Tô Ngọc Thanh trong mắt hơi chấn động, khẽ cắn cắn môi, không nói, cũng
không nhìn hắn. Vốn là vấn đề này nàng không muốn mất công nói với hắn,
lại rõ ràng cảm nhận được ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm mình, không buống tha.
- Như thế nào, sợ bổn vương vạch trần bộ mặt của ngươi? - hắn thu hồi ánh mắt, vẫn là đưa tầm mắt nhìn nàng, còn nở nụ cười nhạo báng.
- Chờ bổn vương ngày nào đó tâm tình tốt, chắc chắn cùng ngươi chơi đùa vui vẻ.
Tô Ngọc Thanh đột nhiên cảm thấy được sự khó chịu trong ngực đang dâng
lên, nàng kìm nén nắm chặt tay, lẳng lặng nhìn ánh mắt sắc bén kia.
Không đáp lời hắn, phiến lông mi chớp chớp, một dòng nước mắt không hề báo
trước liền từ đôi mắt hồng hồng kia chảy ra. Nàng nói nhỏ:
- Ngươi như thế nào mới bằng lòng buông tha ta?
Hoàng Phủ Luật ngực nhất thời nhói lên, thấy vậy trong lòng bỗng đau xót.
Nàng có bộ dáng nhu thuận yếu ớt như vậy, trong sáng như vậy sao?
Chết tiệt, tại sao hắn lại cảm thấy đau lòng cơ chứ?
Mà hắn, chán ghét loại cảm giác kìm lòng không được mới bị bộ dạng đáng thương của nàng tác động đến.
Hắn nổi giận, quát:
- Nữ nhân chết tiệt, đời này ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương!
Tô Ngọc Thanh lại gắt gao cắn môi, lệ càng chảy ra nhiều hơn.
- Chết tiệt!
Nam nhân nổi giận gầm lên một tiếng. Ngay sau đó, đầu vai nhỏ bé yếu ớt của nàng liền bị hắn nắm lấy. Hắn nhìn nàng, đem môi bạc của mình đè xuống
hôn đôi môi thơm nhỏ nhắn kiều diễm của nàng. Hung hăng, ngang ngược
phát tiết, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể loại bỏ cảm giác khó hiểu
trong lòng kia đối với nàng.
Tô Ngọc Thanh giãy dụa, hàm răng cắn chặt không cho hắn thô bạo xâm nhập.
Nam nhân kia lại càng nổi giận, hắn ép chặt nàng vào trong ngực, hung
hăng cắn mút vành môi. Hoàng Phủ Luật một tay gắt gao ôm eo liễu nhỏ của nàng, tay kia cố trụ không cho nàng giãy dụa, mạnh mẽ tiến vào trong
khoang miệng.
Hắn thô bạo giữ lấy, cường hãn đoạt lấy, trừng phạt bằng việc điên cuồng cắn mút.
Tô Ngọc Thanh nắm lấy bờ vai dày rộng của hắn, dần dần vô lực giãy dụa. Nàng vô thức ôm sát hắn, thân thể bỗng mềm nhũn.
Nam nhân kia cắn gáy ngọc cùng xương quai xanh của nàng, dần dần di chuyển xuống.
Hoàng Phủ Luật lửa giận dần vơi đi, trầm mình vào hương thơm mê người của nàng. Hắn lúc
ban đầu đánh mất lí trí chính là muốn trừng phạt nữ nhân luôn muốn rời
khỏi hắn, lại không biết bất giác mê loạn trong dục tính.
Sự mềm mại của nàng, phong thái thanh nhã của nàng, dáng vẻ hoa mai động
lòng người của nàng , sự quật cường của nàng, nước mắt của nàng – tất cả đã từng bước, từng bước hấp dẫn hắn.
Hắn như lạc vào mê cung, không nghĩ cứ như vậy buông tay. . . . . .
Nhất thời, bên trong xe ngựa nhỏ hẹp tràn ngập ám muội. Hơi thở nóng bỏng,
tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ của nữ tử khẽ vang lên...
- Bẩm Vương gia, đã tới phủ Thừa Tướng.
Xe ngựa ngừng lại, ngoài xe đột nhiên truyền đến thanh âm của tùy tùng.
Hoàng Phủ Luật cả kinh, trong cơn mê hoặc nhất thời tỉnh táo lại. Hắn buông
nữ tử mềm mại trong ngực ra, chỉ thấy nàng đã là tâm trí mơ hồ, hai má
hồng nhuận, đôi mắt đẹp phong tình. Bộ ngực sữa không ngừng lên xuống,
ngưng bạch gáy ngọc có nhiều điểm hồng hồng, thật là phong tình kiều mị.
Hắn nhìn nàng một cái thật sâu, tâm tình trở nên rối loạn.
Nàng đã nhiều lần làm cho chính hắn thiếu chút nữa không khống chế được.
Nhiều lần khiến cho hắn không thể điều khiển được nội tâm của chính mình.
Chẳng lẽ....
Hắn nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tới điều đáng sợ đó. Giúp nàng sửa lại
quần áo hỗn độn, dùng áo choàng bọc thân thể nhu nhược không xương của
nàng, hắn đỡ nàng xuống xe ngựa