Từ ngày đấy nàng chưa từng gặp hắn lại lần nào nữa. Chỉ nghe hạ nhân ở
trong phủ bàn tán mấy ngày nay Tình phu nhân đều đến phòng hắn thị tẩm.
Mà hắn từ ngày đấy cũng rất ít khi đến Vân Lạc Viên .
Nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nàng cảm giác tâm mình tan thành nước, dâng lên niềm xót thương với đứa bé đó.
- Thu Thủy, tiểu thế tử bên kia bây giờ như thế nào rồi ?
Nàng hỏi khi Thu Thủy đang sửa sang lại giường.
Thu Thủy đem chăn gối trải ra thật tốt, sau đó đứng dậy.
- Ngọc Vương phi, ngài vẫn còn nhớ tiểu thế tử sao? Nghe Thu Vũ bên Vân
Lạc Viên nói tiểu thế tử mấy ngày nay đều náo loạn hết cả lên, cả ngày
lẫn đêm đều đòi đi tìm Nguyệt Vương phi.
- Chúng ta đi tìm hắn thực hiện lời hứa hồi trước thôi.
Tô Ngọc Thanh liền hướng phía cửa Tịch Lạc Viên đi ra ngoài.
- Nhưng Vương gia đã phân phó mọi người không cho phép Vương phi được tiếp cận tiểu thế tử nửa bước.
Tô Ngọc Thanh trừng mắt nhìn, Thu Thủy liền rụt cổ lại, không dám nói thêm điều gì nữa.
- Nam nhân chết tiệt kia! Chính hắn không quan tâm đến đứa nhỏ còn không
cho ai thăm nó, ta lần này nhất định phải đi. Thu Thủy, ngươi có đi cùng ta không?
Thu Thủy kinh ngạc, lập tức ngừng lại mọi việc nàng đang làm, cùng Tô Ngọc Thanh hướng phía cửa Tịch Lạc Viên mà đi.
Từ rất xa, các nàng đã thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ từ phía Vân Lạc Viên
truyền ra. Chỉ nghe thấy thanh âm khóc lóc của tiểu hài tử đặc biệt vang dội.
Đi vào Vân Lạc Viên, Tô Ngọc Thanh bị một lão mụ tử đứng canh cửa giơ tay cản nàng lại, không cho nàng tiến vào:
- Ngọc Vương phi, Vương gia phân phó xuống dưới, không cho ngài gặp thế tử. Xin vương phi thứ tội.
- Làm càn! Dám có gan ngăn cản ta một lần nữa, ta sẽ phế hai chân của ngươi!
Nghe Tô Ngọc Thanh nói, hạ nhân nào cũng sợ làm nàng tức giận. Để vào được bên trong, nàng đành bày ra bộ mặt tức giận như vậy .
Nào biết lão mụ tử nghe xong lời của nàng thì "Bùm" một tiếng, quỳ rạp xuống đất nhưng cũng không cho nàng đi vào.
- Nô tỳ cầu xin người, Ngọc vương phi. Đừng vào bên trong, chỉ cần ngài
gặp mặt tiểu thế tử thì mạng già này của lão nô cũng không còn. Thỉnh
ngọc Vương phi buông tha lão nô.
Tô Ngọc Thanh nghe xong nhíu chặt hàng lông mày lại.
Khá lắm, Hoàng Phủ Luật! Hay cho cái phương pháp ngoan tuyệt như vậy!
Nếu hắn đã không cảm kích việc nàng làm thì việc kia nàng cũng không rảnh
mà xen vào. Không gây thêm khó dễ cho lão mụ tử đang quỳ dưới đất kia,
nàng quay người lại chuẩn bị rời đi Vân Lạc Viên.
Lúc này đột nhiên một bóng dáng nhanh nhẹn chạy từ trong phòng chạy ra, hắn sống chết lôi kéo ống tay áo của nàng, vội nói:
- Ngươi là nương của Dục Nhi sao? Tỷ tỷ nói với Dục Nhi buổi tối nương sẽ xuất hiện. Nương, người không cần bỏ đi để Dục Nhi ở lại một mình.
Nương. . .
Tức giận trong lòng Tô Ngọc Thanh cũng theo giọng nói đáng yêu của tiểu thế tử mà tan đi hết, trong lòng lại dâng lên thương cảm đối với hắn. Nàng
không xoay người lại, ôn nhu nói:
- Dục Nhi ngoan. Trước cùng bà vú trở về phòng. Sau đó nương sẽ vào đấy với ngươi.
Tiểu hài đồng nắm chặt vạt áo của nàng không buông, giọng nói mang theo chút nức nở, nói:
- Không cần. Dục Nhi chỉ cần buông tay, nương sẽ bỏ Dục Nhi đi, Dục nhi sẽ không thấy nương đâu nữa...
Tiểu tử thật thông minh lanh lợi.
Nàng phì cười, khẽ ra hiệu bằng mắt cho Thu Thủy đứng bên cạnh. Thu Thủy
lĩnh hội, vội vàng bế Dục nhi đang giãy dụa hướng trong phòng đi. Chúng
nô bộc cũng lo lắng không thôi, cuống quít đi theo vào nội thất.
Tô Ngọc Thanh khẽ thở dài. Tuy rằng nàng có thể nói cho bé nàng chính là
tỷ tỷ, nhưng nàng thật sự không đành lòng làm giấc mộng của bé tan biến. Nàng sợ nếu nói ra, Dục nhi vẫn sẽ tiếp tục khóc lóc.
Tiểu tử này bướng bỉnh hệt như phụ vương hắn.
Lấy ra chiếc khăn quyên thường mang bên người, nàng che khuôn mặt mình lại, sau đó nhẹ nhàng bước vào phòng trong.
Trong phòng lúc này là một mảnh hỗn loạn, có vài nữ tỳ dỗ Dục Nhi đang khóc
náo loạn cả lên. Lão ma ma thì đang thu dọn đống hỗn độn trong phòng.
Thu Thuỷ dùng sức ôm Dục Nhi đang dãy dụa đòi đi ra ngoài, vừa thấy nữ
tử đi vào thì vội buông tiểu tử kia ra, để cho hắn chạy về phía nàng.
Tô Ngọc Thanh ngồi xổm xuống để thân hình nhỏ bé kia dễ dàng chui vào lồng ngực nàng, sau đó ôm thân mình hắn thật chặt, mặc cho hắn đem nước mắt
cùng nước mũi bôi lên y phục của mình.
- Nương, Dục Nhi rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy người.
Đầu tiểu tử kia vùi sâu vào trong lồng ngực của nàng, như để cảm nhận sự tồn tại chân thực.
Tô Ngọc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại ở trong lồng ngực, trong
lòng bỗng nhớ tới đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ kia cũng là con của Hoàng Phủ
Luật, không chỉ từ bé mất đi mẫu thân mà ngay đến cả phụ thân cũng không hề yêu thương nó. Hơn nữa, bây giờ đứa nhỏ lại thất lạc cùng biểu ca,
đến nay cũng không rõ tin tức.
- Ngọc.....
Lão ma ma bên cạnh đang định mở miệng liền thấy Tô Ngọc Thanh lạnh lẽo liếc các nàng một cái, cất giọng trong trẻo:
- Các ngươi ra ngoài trước đi. Nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ đứng hết ra chịu tội trước mặt Vương gia.
Tỳ nữ cùng Lão ma ma sợ hãi liếc nhìn Tô Ngọc Thanh , đành im lặng đi hết ra ngoài giữ cửa.
Thu Thuỷ biết ý cũng lui ra ngoài chuẩn bị nước tắm.
- Nương, vì sao người phải dùng khăn che mặt lại?
Lúc này Tô Ngọc Thanh đang bế thân thể bé nhỏ kia ngồi lên ghế. Tiểu tử
cũng đã ngừng khóc, bỗng có hứng thú với chiếc khăn che mặt của Tô Ngọc
Thanh.
Tô Ngọc Thanh cười khẽ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang muốn gỡ bỏ chiếc khăn che mặt của nàng ra, dùng âm thanh nhỏ nhẹ, nói:
- Bởi vì nương trên mặt có một vết sưng rất đáng sợ, phải qua một thời
gian nữa mới khỏi. Dục Nhi phải quá mấy ngày nữa mới có thể nhìn được bộ dáng của mẫu thân nha. Hiện tại Dục Nhi ngoan ngoãn tắm rửa rồi đi ngủ, được không?
- Được ạ. Nhưng nương, người phải tắm cho ta nha. – Tiểu tử kia nhân cơ hội làm nũng.
Tô ngọc thanh đánh yêu cái mũi nhỏ của tiểu nam nhân, ôm thân mình bướng
bỉnh của bé đi vào phòng trong. Ở trong phòng nước ấm đã được Thu Thủy
chuẩn bị thật tốt.
- Thu thủy, ngươi về Tịch Lạc Viên đi.
- Vâng
Thu thủy nhẹ nhàng lui ra ngoài, khép cánh cửa lại.
Tô Ngọc Thanh cởi quần áo của tiểu nam hài xong bế hắn lên, đặt vào trong
thùng nước ấm đã chuẩn bị xong. Bé đùa nghịch một lúc, làm nước bắn tung lên người nàng
- Nương, vì sao người chỉ có thể đến gặp ta vào buổi tối?
- Nương, vì cái gì trước kia ngươi không ở cùng Dục Nhi?
- Nương, Dục Nhi muốn báo cho phụ vương biết là ta đã tìm được nương rồi.
. . . . . . . . . . . .
Chờ đến khi hắn tắm xong xuôi thì trong phòng đã ướt đẫm nước.
Tô ngọc thanh lau khô thân mình đứa nhỏ, mặc quần áo vào, trực tiếp đem bé ôm vào lòng.
- Được rồi, bây giờ đã tắm rửa xong. Dục Nhi ngoan ngoãn đi ngủ đi.
- Nương phải ru Dục Nhi ngủ, Dục Nhi cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ được cùng ngủ với nương.
Tiểu tử kia cầm lấy tay Tô Ngọc Thanh, sống chết không chịu buông.
- Được rồi, nương ngủ cùng Dục Nhi.
Tô Ngọc Thanh cười, bất đắc dĩ cởi tấm áo khoác ướt đẫm ra, nằm xuống bên
cạnh. Bé lập tức đem thân mình tiến vào lòng Tô Ngọc Thanh, gắt gao ôm
nàng.
Nàng nhìn bé cười sủng nịnh, vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ, ru hắn đi vào giấc ngủ.
Chờ tiểu tử kia ngủ say, nàng nhẹ nhàng đẩy tay đứa nhỏ sang một bên, khẽ
chỉnh chăn cho nó. Sau đó mặc áo khoác vào, dặn tỳ nữ ngoài cửa vài câu
liền nhanh chóng rời khỏi Vân Lạc Viên.
Giờ phút này đã là canh ba, trong vương phủ là khoảng không yên tĩnh.
Tô Ngọc Thanh đi trên đường mòn trong sự yên lặng. Kéo nhẹ áo khoác hơi ướt, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh.
Nàng sờ y phục ẩm ướt, vội vã đi về Tịch Lạc Viên.
Đi tới bên hồ, đột nhiên có một loạt các thanh âm kì quái từ trong bụi cây gần đó truyền ra, còn kèm theo tiếng cây cối rung lên kịch liệt.
Ngay sau đó, nàng đột nhiên đỏ mặt thẹn thùng. Âm thanh trầm thấp yêu kiều
đó, nàng quen thuộc vô cùng. Thì ra nàng chỉ đi qua nhưng vô tình lại
bắt gặp chuyện tốt của người khác.
Như con thỏ chấn kinh, nàng vội vã quay lưng bỏ đi, lại bị một giọng nói bá đạo hấp dẫn:
- Tình nhi, ngươi dám dùng phương thức này hấp dẫn bổn vương.
Thanh âm của Hoàng Phủ Luật vang lên. Thân mình Tô Ngọc Thanh liền khựng lại, không di chuyển thêm nữa.
- Vương gia, chỉ cần ngài thích, Tình nhi sẽ biến thành hình dạng của Tố Nguyệt tỷ tỷ.
Vẫn là thanh âm rên rỉ kiều mị vang lên.
- Đáng tiếc, ngươi cho dù có cố gắng ăn mặc như thế nào thì cũng sẽ không thể nào giống Tố Nguyệt được! Bởi vì trên người ngươi không có hương
thơm của Tố Nguyệt.
Thanh âm của nam nhân trầm thấp hùng hậu, không nghe ra cảm xúc gì trong lời
nói. Mắt ưng vô tình hướng đến nơi Tô Ngọc Thanh đang đứng,giọng hắn
lạnh như băng:
- Ai? Đi ra cho bổn vương!
Tô ngọc thanh cả kinh, không kịp bước đi. dưới chân không biết dẫm phải
rêu xanh, thân mình không phòng bị liền bị ngã xuống nước.
Bùm!
- Cứu mạng!
Nước nhanh cóng tràn vào khoang miệng của nàng. Nàng vùng vẫy vô vọng trong
nước, có chút trông chờ nam nhân trong bụi cây kia cứu mình.
Nhưng nàng lại thấy bóng dáng một nam nhân đứng ở bên bờ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng đang giãy dụa dưới nước. Đứng bên cạnh hắn là một
nữ tử quần áo hỗn độn, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà ác, đang nắm
lấy cánh tay hắn, mang theo một bộ dạng đang xem kịch vui.
Càng nhiều nước tràn vào, lồng ngực như muốn vỡ tung ra, lực nước như muốn
nhấn chìm nàng xuống dưới đáy hồ. Tay chân nàng dần trở nên vô lực.
Nàng tuyệt vọng nhìn đôi nam nữ đang đứng trên hồ, thân thể ngày một nặng nề, dần dần chìm xuống.
- Tiêu Ngọc Khanh, ngươi chơi đùa đã đủ chưa?
Nam nhân nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói một câu.
- Vương gia, tỷ tỷ dường muốn chơi trò đùa giỡn với người.
Tình phu nhân dịu dàng nói:
- Kỹ năng bơi của tỷ tỷ giỏi hơn Tình Nhi bao nhiêu lần, Tình nhi vẫn cảm thấy mình thua kém tỷ tỷ nhiều lắm a.
Hoàng Phủ Luật lạnh lùng liếc mắt nhìn mặt hồ rồi xoay người rời đi. Tình phu nhân liếc nhìn nữ tử dưới hồ một cái, trong mắt hiện đầy tia đắc ý,
cười khẩy một tiếng, nàng ta quay đi, đuổi theo bước chân nam nhân.
Khi ở dưới đáy hồ, lúc này trong đầu Tô Ngọc Thanh hiện lên đôi mắt lạnh
lùng của Hoàng Phủ Luật cùng với vẻ mặt quan tâm của sư huynh.
Đôi mắt nhu tình của như siết chặt lấy trái tim của nàng, tâm trí nàng.
Nàng vươn đôi tay về phía trước, như muốn chạm vào gương mặt của huynh ấy, muốn được nhận sự quan tâm ấm áp như trước đây...
Nhưng tất cả, vốn chỉ là ảo mộng trong vô thức nàng thấy được...
- Ngọc Vương phi! Người tới, mau cứu ngọc Vương phi! Người đâu..