Hôm sau, Tô Ngọc Thanh tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường. Thu Thủy đứng cạnh sửa sang lại quần áo của nàng, nhìn thấy người trên giường đã
tỉnh, cười nói :
- Ngọc vương phi người tỉnh rồi ? Để nô tỳ mặc quần áo giúp người.
Nàng lấy quần áo sạch sẽ giúp Tô Ngọc Thanh mặc vào, nhìn sau gáy Tô Ngọc Thanh đầy dấu hôn hồng hồng, la hoảng lên :
- Ngọc Vương phi, người bị kiến cắn sao? Nhiều nốt cắn đỏ quá, nô tỳ đi lấy thuốc ngay.
Tô Ngọc Thanh khẽ sờ gáy, cũng không thấy gì khác thường, chỉ cảm giác thấy toàn thân đau nhức.
Nàng nhớ tới đêm qua, nam nhân kia hôm qua muốn nàng cả đêm, đến tận sáng
sớm nàng mới mệt mỏi thiếp đi. Về phần nàng sau đó làm sao bị đuổi về
Tịch Lạc viên, cũng không thể nhớ được.
Nàng lẳng lặng nhìn Thu Thủy đang lục lọi tìm thuốc, trong lòng đột nhiên
dâng lên thắc mắc. Không rõ vì sao đột nhiên không sợ nam nhân kia đụng
chạm, không bài xích, thậm chí còn hơi thích. Loại thay đổi này, làm nàng thực kinh hoảng, rối loạn lây sang cả tâm tình nàng.
Sau đó, nhìn thấy Lí mama đi vào, trên tay cầm một bình ngọc tinh xảo.
- Ngọc Vương phi , đây là Liên U lộ, Vương gia lệnh cho lão tì đưa tới.
- Được rồi , Lí mama. Để trên bàn là được rồi. - Tô Ngọc Thanh nhẹ nâng mắt lên, chờ câu tiếp theo.
- Vương gia còn nói, lần sau vương phi cần phải dùng Ngưng TÌnh Lộ.
Tô Ngọc Thanh nhíu mi, hỏi :
- Vì sao nhất định phải dùng ? – Làm sao cứ phải làm quá việc này lên! Nàng không thích là không thích.
- Bởi vì Ngưng Tình Lộ là loại hương Nguyệt vương phi khi còn sống thích dung nhất.
Tô Ngọc Thanh nghe vậy mày liễu càng nhíu chặt lại. Thì ra hắn chỉ là đang nhớ chính phi của hắn, chỉ coi nàng là thế thân sao?
Lòng nàng không hiểu sao thấy khó chịu cùng nồng đậm mất mát. Khi nãy nàng
sao có thể vì chuyện tối hôm qua mà thấy vui vẻ? Làm sao có thể được?
Chỉ là một đêm chi hoan mà thôi, nàng mong chờ gì chứ?
Hắn với nàng, chỉ có cừu hận, ngoài ra cái gì cũng không có, nàng như thế
nào không rõ! Trái tim nàng, chỉ có thể thuộc về sư huynh mà thôi. Ý
nghĩ này làm nàng càng trở nên kiên định hơn.
Lúc này, Thu Thủy đã tới, nói với Lí ma ma :
- Sau gáy Ngọc Vương phi bị con gì cắn, ma ma nhìn xem nên bôi thuốc nào?
Lí ma ma thoáng nhìn qua dấu vết trên cổ Tô Ngọc Thanh, nhẹ nói:
- Ngọc Vương phi không cần lo lắng, đây không phải vết thương, nên không cần bôi thuốc.
Thu Thủy lại nóng nảy :
- Nhưng mà vết thương thoạt nhìn thực nghiêm trọng, hơn nữa lại rất nhiều.
Lí ma ma nhìn Tô Ngọc Thanh, thản nhiên trả lời :
- Tối hôm qua Ngọc vương phi cùng phòng với Vương gia, trên người tất nhiên sẽ lưu lại những dấu vết này.
Mặt Tô Ngọc Thanh đỏ lên, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thu Thủy vẫn không hiểu :
- Chính là như trước kia, mỗi lần Ngọc Vương Phi cùng phòng với Vương gia cũng chưa từng có những vết thương như thế này.
- Thu Thủy, hôm nay thời tiết không tồi, đem chăn đệm trong phòng mang ra phơi nắng. Ma ma ngươi cũng trở về đi.
- Vâng
Lí ma ma lui ra ngoài, Thu Thủy lòng vẫn đầy nghi hoặc hầu hạ Tô Ngọc
Thanh rửa mặt. Mắt thấy vương phi thẹn thùng xấu hổ, trốn tránh. Nàng
cuối cùng phải ngậm miệng, ôm lấy chăn đệm ra phơi nắng.
Tô Ngọc Thanh một mình soi gương, nhìn thấy dấu hôn trên gáy ngọc, nàng giật mình.
Nàng làm như vậy là có lỗi với sư hynh? Nhưng thân mình hiện tại là sườn phi của Hoàng Phủ Luật, là thê tử của nam nhân kia. Mà nàng, như thế nào có thể đem những chuyện xảy ra mấy tháng nay coi như chưa từng có? Nàng
nên làm thế nào bây giờ?
Bỗng dưng bên ngoài bỗng trở nên ồn ào, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Nàng đứng dậy đi ra, thấy chúng tỳ nữ quây thành một vòng. Nàng đi đến, thấy Thu Phinh ngồi xổm trên mặt đất dỗ dành một đứa trẻ.
- Tiểu thế tử, quay về Vân Lạc Viên được không? Nơi này không có nương của thế tử - Nàng ta vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Không cần, ta biết tỷ tỷ ở trong này. Tỷ tỷ có thể mang ta đi tìm nương. – Đứa bé bướng bỉnh.
- Dục nhi, ta ở trong này.- Tô Ngọc Thanh kinh ngạc lẫn vui mừng khẽ kêu
lên một tiếng, không nghĩ đứa nhỏ lại chấp nhất như thế, nhưng là nó còn nhớ.
Hài tử này khiên nàng nhớ tới nương của mình.
Năm ấy khi nàng năm tuổi nương đã ra đi, chỉ lưu lại trong kí ức của nàng một khuôn mặt mơ hồ. Từ đó đến nay, phụ thân không lấy người khác, mà nàng, cũng không có nương. Loại cảm xúc này, nàng có thể hiểu được.
Dục nhi bây giờ còn nhỏ, tất nhiên là rất cần mẫu thân. Không biết Hoàng Phủ Luật có nghĩ tới việc thú thêm một chính phi không?
Nàng mỉm cười nhìn về phía thằng bé, muốn đưa tay sờ đầu của nó, lại bị nó né đi.
Bé mở to mắt, khinh hoảng nhìn nàng.
- Dục nhi đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không thương tổn ngươi.- Nàng cười càng thêm
ôn nhu, đến gần, sau đó cầm tay mềm mại của bé hướng đại sảnh đi.
- Thu Thủy, chuẩn bị thêm một ít điểm tâm.
- Dục nhi không cần điểm tâm, Dục nhi chỉ muốn nương.
Tô Ngọc Thanh vuốt ve má đứa nhỏ, dỗ dành:
- Nương của Dục nhi chỉ có buổi tối mới có thể đi ra. Ngươi xem, hiện tại đang là ban ngày, nương không thể đi ra, cho nên Dục nhi phải ngoan
ngoãn nghe lời phụ vương cùng tỷ tỷ.
Đứa bé nhìn nàng, hỏi :
- Nếu Dục nhi nghe lời tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể làm cho Dục nhi bay cao lên sao?
Tô Ngọc Thanh nhíu nhíu mi. Cái gì mà bay cao, nàng căn bản là không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này Thu Thủy bưng mấy thứ điểm tâm nhỏ đến, nghe thấy bọn họ nói
chuyện, đột nhiên bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, run giọng nói :
- Lần đó là do nô tỳ sơ ý, thiếu chút nữa làm tiểu thế tử ngã từ dây đu xuống..
Vậy vì sao Dục nhi nói là nàng làm nó bay cao được?
Nàng nhìn đứa nhỏ, chỉ thấy nó vui vẻ cầm một khối bánh hoa hồng cắn vào
miệng, tâm trí hẳn còn nghĩ đến ai làm cho bé bay cao sao ?
Cũng không truy cứu nữa, nàng để Thu Thủy đứng lên, phái nàng ta đi làm việc. Nàng pha cho tiểu hài tử một ly trà , để nó ăn ngon miệng.
Nàng sờ sờ vuốt hai má của tiểu nam hài xinh đẹp đáng yêu, càng lúc càng
thêm yêu quý tiểu tử này. Cái mũi kia, đôi mắt kia, quả thực chính là
hình ảnh thu nhỏ của Hoàng Phủ Luật. Bộ dáng dễ thương kia, phỏng chừng
nương hắn cũng là một tuyệt đại giai nhân.
Nàng đột nhiên thấy tò mò về Mạnh Tố Nguyệt, không biết nữ tử Hoàng Phủ luật yêu thương là người như thế nào?
Cuối cùng, nhìn thấy bé tỏ vẻ mệt mỏi, nàng ôm bé đi vào trong phòng, nhẹ
nhàng đặt ở giường, sau đó khẽ lau những mảnh vụn điểm tâm còn dính hai
bên miệng. Bé lập tức chìm vào mộng đẹp, cũng không chịu buông tay nàng
ra. Nàng ôn nhu cười, mặc bé nắm.
- Ngọc Vương phi, người của Vân Lạc Viên đến tìm tiểu thế tử. - Thu Thủy vẻ mặt lo lắng, bồn chồn đi vào.
Tô Ngọc Thanh tay đặt lên môi ra hiệu, nhỏ giọng nói :
- Nhỏ giọng chút, thế tử đang ngủ.
- Nhưng người Vân Lạc viên tìm gấp, nói là vương gia đang nổi giận.
Nơi nàng ở nguy hiểm lắm sao? Sao phải ngăn cấm như thế?
- Ngươi đi nói cho người của Vân Lạc viên, hôm nay tiểu thế tử ngủ lại nơi của ta.
- Nhưng Vương gia…
- Đi!
- Vâng.
Mới từ hoàng cung trở về, hắn liền nghe người Vân Lạc viên nói không tìm
thấy Dục Nhi đâu, trong lòng nhất thời nóng như lửa đốt, đem tiểu tỳ
chăm sóc Dục nhi đánh cho một trận, sau đó đem nàng vào phòng hạ nhân
làm việc vặt.
Chỉ nghe nha đầu kia nói, Dục nhi luôn la hét muốn nương, thừa dịp tiểu nha đầu cùng bà vú không để ý, lén lút chạy đi. Hắn không lo lắng Dục nhi
có thể chạy ra vương phủ, chính là sợ hãi Dục nhi bị Tiêu Ngọc Khanh lừa một lần nữa. Một đêm triền miên, cũng không thể thay đổi việc hắn chán
ghét nàng.
Hắn thấy thích điệu múa của nàng, cũng không ghét bỏ mùi thơm trên người
nàng, nhưng tất cả, chỉ có thể hắn thừa nhận nàng là một nữ nhân mê
người.
Một nữ nhân xinh đẹp nhưng tâm nhưng tâm địa rắn rết.
Nghe hạ nhân báo tới, khuôn mặt tuấn tú đen lại. Dục nhi quả thực đi Tịch
Lạc viên, nhưng bị nữ nhân kia giữ lại không cho về. Hắn nghe xong thì
tức giận vô cùng. Nữ nhân này càng lúc càng lớn mật, trêu chọc hắn tức
giận hết lần này đến lần khác!
Hắn đứng lên, hé ra khuôn mặt lạnh lung hướng Tịch Lạc viên đi tới.
- Vương gia.- Thu Phinh thấy hắn, vội vàng cúi người hành lễ.
Hoàng Phủ Luật nhìn nha đầu thông minh mà hắn đã cố ý an bài ở Tịch Lạc viên, thấy trên mặt nàng cũng không có tia khác lạ, lòng cũng thả lỏng một
chút. Hắn liếc mắt nhìn tì nữ, rồi đi vào phòng Tiêu Ngọc Thanh.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh Dục nhi nằm ngủ say ở trên giường, tố y nữ tử
kia ngồi cạnh giường, dùng bàn tay mềm mại vuốt ve Dục nhi, bộ dáng thật là ôn nhu. Hắn giật mình một chút, vì nữ nhân kia chưa bao giờ lộ nhu
tình như vậy trước mặt hắn.
Nàng đứng dậy, một thân tố y xanh ngọc thanh thoát. Nhìn thấy hắn xuất hiện
cũng không chút kinh sợ, cũng chỉ là nhẹ nhàng, đi ra ngoài phòng.
- Vì sao phải e ngại ta đến gần Dục nhi? Ta có phải là lang sói đâu? -
Đôi mắt trong veo tĩnh lặng như nước mùa thu, đối với nam nhân vẻ mặt
tức giận chỉ tao nhã nhẹ nhàng lên tiếng.
Hoàng Phủ Luật nhìn nụ cười yếu ớt của nàng, lạnh lùng nói :
- Vì cái gì ngươi còn không chịu buông tha Dục nhi?
Nhìn dấu hôn đỏ thẫm sau gáy nàng , mắt hắn hiện lên một tia phức tạp.
- Ta sẽ không thương tổn Dục nhi. - Tô Ngọc Thanh nhìn hắn, nhẹ giọng, nhưng là vô cùng kiên định.
- Hắn chỉ là đứa nhỏ mất nương, vì cái gì ta phải làm hại nó? - Nàng hỏi lại.
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhăn lại. Nữ nhân này rốt cuộc là cố ý vô tình, dám ở trước mặt hắn nhắc tới nỗi đau kia. Hắn lạnh lùng nói :
- Vì cái gì phải làm như vậy, ngươi hiểu rõ hơn bổn vương. Tiêu Ngọc Khanh, tốt nhất hãy an phận một chút cho ta!
Cặp mắt thâm thúy của hắn hiện lên hai luồng lửa giận. Tố y nữ tử trước mặt lại nở nụ cười, cắn chặt hàm răng trắng noãn, đôi mắt hàm lệ, nở nụ
cười như hoa nói:
- Tùy ngươi nghĩ như thế nào, dù sao ta cũng đã không phải chính mình.
Hắn nhìn vào mắt nàng, mày nhăn lại càng sâu.
Nàng như thế này thực xinh đẹp, thực yếu ớt, làm cho hắn cảm thấy đau lòng. Hắn nổi giận, túm vạt áo nàng, cả giận nói :
- Không cần ở trước mặt bổn vương giả bộ đáng thương. Bổn vương ghét nhất là nước mắt nữ nhân, nhất là của ngươi!
Tô Ngọc Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn, nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nàng mặc hắn đang nắm chặt lấy vạt áo của mình, thân mình như một mảnh lá mùa thu, khẽ run rẩy, nói:
- Ngươi đã hận ta như thế, vậy thì hiện tại ngươi giết ta đi!
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, cắn chặt môi mềm của mình.
Lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Luật bùng cháy. Hắn một tay giữ chặt lấy eo
nàng, giống như muốn đem cả cơ thể nàng bóp nát. Đột nhiên hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng, cường hãn, bá đạo cắn mút, phát tiết lửa giận của mình.
Tô Ngọc Thanh để mặc hắn ôm hôn mình, nước mắt cứ rơi, không phản kháng cũng không đáp lại, giống như một pho tượng búp bê vô hồn.
Cho đến khi mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, nam nhân đang phát
hỏa lúc này mới buông tay. Hắn nhìn làn môi bị chính mình cắn, gầm nhẹ
một tiếng:
- Đáng chết
Rồi sau đó xoay người rời đi.
Tô Ngọc Thanh nhìn bóng dáng cao lớn đi xa,trong mắt càng thương tâm, lệ rơi càng nhiều.
Nàng, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?