Thời gian bảy ngày, rất dài.
Nàng sốt cao liên tục ba ngày. Nằm tại nơi đây, nàng luôn luôn phải đối mặt
với linh bài được đặt trên kia của Mạnh Tố Nguyệt. Tô Ngọc Thanh phải cố gắng đấu tranh với chính mình. Từ sau đêm kia, đứa nhỏ đó không hề bước chân tới đây nữa. Ngoài phòng là một khoảng không gian im lặng, như thể trên cõi đời này nàng chỉ có một mình, cô độc nơi đây...
Trong cơn mê man, nàng nhớ tới sư huynh mang khuôn mặt nhu tình mà dịu dàng,
quan tâm, chăm sóc nàng. Nàng khao khát được gặp sư huynh. chỉ có sư
huynh mới có thể mang cho nàng cảm giác tri âm tri kỉ, thoải mái và thân thiết.
Tại cái nơi xa lạ này, nàng chỉ cảm thấy bất lực xen lẫn tuyệt vọng. Không
một ai biết, không một ai thấu hiểu nàng. Nàng cứ nằm lẳng lặng như vậy
vài ngày, mãi tận đến ngày thứ tám mới tỉnh lại. Nam nhân đang tra tấn
cuộc sống của nàng kia, cuối cùng cũng thả cho nàng về Tịch lạc viên.
Ngồi ở trong sân yên tĩnh, nhìn hình phiến diện được trang trí trên hồ kia , lòng của nàng không biết đã phiêu đi tận nơi nào.
Nàng là Tô Ngọc Thanh trên núi Vũ Sơn, cuộc sống vô tranh khoáng đạt mới là
thứ thích hợp với nàng. Nhưng nay thân thể hiện tại này mang rất nhiều
tội, nàng phải trả hết nợ thay chủ nhân thân mình này. Nàng cảm thấy
thực mơ hồ, tâm tư rối loạn.
Nàng không quay về được núi Vũ Sơn, cũng không thể ở lại vương phủ để nam
nhân này tra tấn mình. Nàng bước ra ngoài, ngay lập tức sẽ bị nam nhân này giám sát.
Đúng vậy, là giám sát rất chặt chẽ.
Ngay khi bệnh của nàng khỏi hẳn, bên cạnh liền có một người hầu, mỗi ngày
một tấc cũng không rời, đi theo nàng. Nói là hầu hạ, nàng làm sao không
biết đây là đang giám sát mình.
Nàng đứng lên, muốn đi ra ngoài Tịch Lạc Viên chỉ để giải sầu, Thu Phính
liền đi theo phía sau, một tấc cũng không rời. Nàng cười lạnh. Đây là
đang trông coi sao? Nàng sống như thế này chẳng khác gì chú chim nhỏ bị
giam cầm trong một chiếc lồng son mang tên Thân Vương Phủ.
Nàng tùy ý đi tới, tâm trí trống rỗng. Một đường cảnh vật xuân sắc nở rộ
trước mắt cũng không thể thu hút sự chú ý của nàng, Nàng không biết
chính mình phải đi về nơi đâu, bước đi một cách vô định. Tựa hồ chỉ có
như vậy, nàng mới có thể cảm giác được mình là Tô Ngọc Thanh.
Phía cuối con đường mòn là một khoảng không trắng xóa. Một mảnh hoa rơi đầy
trời, theo gió bay tùy ý trong không trung. Một cánh hoa trắng như tuyết nhè nhẹ rơi xuống tay nàng, hương hoa thoang thoảng quện vào làn gió.
Tô Ngọc Thanh thấy vậy ánh mắt bỗng trở sáng ngời, nhịp bước cũng nhanh
hơn. Nàng muốn đi tới phiến đá tuyết trắng kia, nhưng ngay lập tức có
người ở phía sau đi tới ngăn cản nàng.
- Ngọc Vương phi, nơi này ngài không thể vào.
Tô Ngọc Thanh nhíu mi nhìn nha đầu vừa cản nàng, lạnh nhạt nói:
- Tại sao ta không thể vào?
Thu Phính nâng mắt nhìn Tô Ngọc Thanh, giọng điệu kiên định nói:
- Nơi này là Vương gia vì Nguyệt Vương phi mà kế tạo ra, là nơi chỉ có Nguyệt Vương phi mới được vào.
- Nếu ta kiên quyết muốn vào thì sao? – nàng đưa mắt lạnh nhìn Thu Phính.
Nha đầu này không đem chủ tử là nàng để vào mắt, lại còn dám nói ra những
lời ngang ngược như thế. Huống chi, nàng quả thực rất thích nơi này. Bởi vì trên núi Vũ Sơn cũng có một rừng hoa lê. Đó là nơi nàng hay ở cùng
sư huynh, sư huynh thổi tiêu còn nàng khởi vũ...
Thế gian này, còn cầu được gì hơn?
Nàng gạt cánh tay của Thu Phính sang một bên, thất thần đi vào bên trong.
Đắm chìm vào những cánh hoa đang bay kia, nàng bất ngờ cử động tay áo, theo cảnh sắc hoa lê mà xoay người múa. Không có tiếng tiêu, vòng eo lả lướt giống lá liễu, tay áo nhẹ nhàng bay múa cùng hoa lê. Y phục của nàng
tung bay trong gió. Cánh hoa như quyến luyến vũ nhân, không ngừng chuyển động xung quanh nàng, rơi trên mái tóc đen tuyền ấy. Mũi chân điểm nhẹ
trên mặt đất, nàng xoay mình trong biển hoa. Đôi mắt trong suốt của nữ
tử phản chiếu màu trắng thuần khiết của hoa lê, mơ hồ mà mộng mị....
Thật lâu sau, nàng mới dừng vũ khúc tang thương này lại. Chỉ thấy má hơi ửng ửng hồng, đôi mắt phủ một lớp sương mù, lệ vương đầy
mặt. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên nỗi thương cảm dành cho bản
thân. Nơi này chẳng có gì quen thuộc, cũng không có sư huynh, nàng vì gì mà múa?
Đứng giữa rừng hoa lê trắng muốt, nàng lặng lặng ngắm nhìn biển hoa.
Là hoa vì người mà hữu ý rơi xuống?
Hay do người vì hoa, mà rơi lệ thương tâm...?
Hoàng Phủ Luật đứng ở bìa rừng hoa lê, đem từng bước múa của nàng thu hết vào đáy mắt. Tâm của hắn vì vậy vô cùng chấn động. Nam tử đứng bên cạnh hắn tròn mắt nhìn nữ tử trong rừng, hắn cũng bị điệu múa của nàng thu hút.
- Tứ ca, nàng không phải Tiêu Ngọc Khanh. Nàng là hoa lê tiên tử!
- Nàng chính là Tiêu Ngọc Khanh. Đó là sự thật vĩnh viễn không thay đổi! Trạch, chúng ta về thư phòng.
___Giải Phân cách__
Ban đêm ở Tịch Lạc Viên rất lạnh. Lạnh lẽo và băng giá như chính nỗi lòng
của nàng. Tô Ngọc Thanh ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn tỳ nữ cùng lão
mụ tử ở bên cạnh bận rộn.
Hôm nay là cuối tháng.
Lí ma ma đứng bên cạnh nàng, cung kính thỉnh nàng đi tắm. Nàng làm bộ không nghe thấy, bất động, không đáp lời.
- Ngọc Vương phi, xin đừng làm lão nô khó xử . Vương gia bên kia đang chờ, hiện tại cũng không còn sớm nữa.
Lí ma ma đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Tô Ngọc Thanh rốt cục
cũng nghiêng trán, nhìn lão nhân đang nóng lòng kia, hỏi một câu:
- Vương gia bị hạ độc khi nào?
Lí ma ma sửng sốt, cung kính đáp:
- Thưa Ngọc Vương phi, Vương gia trúng độc đã hơn một năm .
- Mỗi lần đều là ta giải cho hắn sao?
- Thưa Ngọc Vương phi, vẫn là ngài giúp Vương gia giải độc. Đôi khi Vương gia cũng sẽ tìm thị thiếp khác trong phủ.
Tô Ngọc Thanh không nói nữa, nàng đứng dậy đi tới phía Lí ma ma, để tỳ nữ thay áo cho nàng.
Trên mặt nước rải đầy cánh hoa hồng tươi, nàng đem thân mình ngâm vào dòng
nước ấm. Làn da trắng mịn bạch ngọc, trông giống như bạch ngọc, không tỳ vết. Nhắm mắt lại, nàng để tỳ nữ tùy ý tắm rửa cho mình. Chỉ có hai tay gắt gao nắm chặt lấy thành gỗ ở bên, như chính tâm tư nàng bây giờ vậy.
Nàng sợ.
Nàng sợ nam nhân kia. Sợ ánh mắt của hắn, càng sợ hắn nói những lời thô bạo
với nàng. Nhưng mà, nàng không có đường lui thối lui nữa rồi. Khẽ cắn
vành môi, nàng không cho phép chính mình lộ ra một chút dáng vẻ bất lực
nào hết.
Cuối cùng, tỳ nữ cũng tắm xong cho nàng, Lí ma ma lấy ra một bình ngọc đến đưa cho tỳ nữ.
- Đây là Ngưng Tình lộ, Vương gia thích nhất sử dụng Ngọc lộ này.
Tô Ngọc Thanh khẽ cau mày. Nàng nhíu mi:
- Không cần. – nàng không thích dùng đồ vật này nọ trên người mình.
- Thưa Vương phi, đây là do Vương gia phân phó.
Không để ý tới vẻ mặt ngượng nghịu của Lí ma ma, Tô Ngọc Thanh để cho tỳ nữ giúp nàng mặc y phục vào, lạnh nhạt nói :
- Không thích dùng thứ gì, ta tuyệt đối không dùng.
Lí ma ma đành bất đắc dĩ thu hồi bình ngọc, ra dấu cho tiểu nha đầu bên cạnh đưa Tô Ngọc Thanh tới Cô Vụ cư.
Trong Cô Vụ cư, Hoàng Phủ Luật đang đọc sách dưới ánh đèn. Thấy Tô Ngọc Thanh đến, đôi mắt liền hiện lên một tia phức tạp. Hắn đứng dậy đi đến, phất
tay bảo Lí ma ma cùng tỳ nữ lui ra. Tô Ngọc Thanh cứng ngắc đứng bên
ngoài, không hề tiến vào.
Hoàng Phủ luật ngồi ở bên cạnh bàn, nhíu mi nhìn nàng.
Hôm nay nàng trông rất nhẹ nhàng, thân mình thanh thoát. Không trang điểm
mà nhan sắc vẫn tươi đẹp rạng ngời như tuyết trong ánh bình minh. Gió
vờn tóc mai, lông mi thuôn dài, môi không điểm mà đỏ hồng, má phấn nộn
hồng nhuận. Đôi mắt đẹp trong veo, quần áo sa y mỏng buộc vòng quanh nơi đẫy đà yểu điệu của nàng. Hình dáng này của nàng thật là phong kiều
thủy mị, quyến rũ động lòng người.
Hắn đột nhiên hoài niệm tới điệu múa của nàng.
Hắn chưa bao giờ biết nàng biết nhảy, cũng chưa bao giờ biết nàng thích hoa lê. Hắn vẫn nghĩ đến chỉ có Tố Nguyệt mới xứng ở trong rừng hoa lê
thanh thoát kia. Vậy mà bóng dáng nữ nhân này ở rừng hoa làm hắn ghi nhớ thật sâu trong tâm. Nàng đứng giữa trời hoa lê mà thanh lệ rơi đầy mặt, khiến tâm hắn vì nàng mà rung động.
-Tiến vào. - Hắn trầm giọng nói.
Tô Ngọc Thanh im lặng nhìn hắn, nhẹ nhàng đến gần. Tới khi cách hắn khoảng năm bước nữa thì nàng dừng lại.
Căn phòng thoáng chốc trở nên ngột ngạt. Mùi xạ hương của nàng đưa vào mũi
hắn, cặp mắt kia liền hiện lên tia lửa nóng, giống như muốn thiêu đốt
nàng vậy.
Khoảng cách này khiến nàng ngửi được mùi đàn hương trên người hắn. Đây là lần đầu tiên, nàng cảm giác hắn là một nam nhân có sức quyến rũ rất lớn. Bởi vì trong đôi mắt hắc ưng của hắn,
không còn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy hận ý cùng lửa giận. Lòng của nàng, vì hắn mà trở nên hoảng hốt.
- Lại đây.
Hắn lại trầm giọng ra lệnh, ánh mắt càng trở nên thâm thúy.
Tô Ngọc Thanh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, tầm mắt hắn như vây lấy thân
mình của nàng, nàng hơi hoảng sợ. Nhưng lại bị thanh trầm mộc của hắn
hấp dẫn , chậm rãi tiến đến gần hắn. Hắn đột nhiên dang tay ôm chầm lấy nàng, ôm chặt vào trong lồng ngực.
Ngọc Thanh vô cùng sửng sốt, mãi mới lấy lại được tâm trí. Nàng thở nhẹ một
tiếng, thân mình khẽ chuyển động, tay nàng bắt đầu giãy dụa. Hoàng Phủ
Luật bị tiểu nhân nhi trong lòng không ngừng ngọ nguậy, cơ thể càng thêm khó chịu. Hắn xoay người ôm lấy nàng hướng giường lớn đi đến. Lần này
hắn nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, trước bỏ đi y phục của mình,
lộ ra một lồng ngực tinh tráng, sau đó mới hướng nàng áp tới.
Tô Ngọc Thanh đưa tay túm lấy vạt áo của mình che đi, xấu hổ quay mặt đi.
Nàng vẫn không quen cùng hắn đụng chạm như vậy. Nam nhân kia để lộ vầng
ngực rộng lớn, mặc quần dài đứng ở bên giường, khuôn mặt tuấn tú chảy
xuống nhiều mồ hôi lạnh. Hắn nhìn nữ tử tú lệ, yếu ớt trước mặt, cả giận nói:
- Nếu không phải ngươi hạ mị dược này với bổn vương, ngươi cho là bổn
vương nguyện ý động vào ngươi sao? Ngươi – nữ nhân chết tiệt này!
Lời trong miệng của hắn vừa nói ra, trong cơ thể cũng dâng lên một trận xôn xao kịch liệt. Kéo nữ nhân trên giường, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn thấy nàng đang che kín sự bất lực của mình, sâu trong đôi mắt nàng phẳng
phất vẻ ưu thương, sợ hãi. Hắn liền cảm thấy bản thân có lỗi có nàng. Vô lực buông nàng ra, hai hàng lông mày nhăn lại, quát:
- Nếu như vậy, ngươi vì sao không đưa bổn vương giải dược?
Tô Ngọc Thanh nhìn khuôn mặt thống khổ của hắn , bất lực nói:
- Ta không có.
Hoàng Phủ Luật nổi giận, lúc này trong cơ thể lại xuất hiện cảm giác xôn xao mãnh liệt đó. Chỉ thấy trước mắt là nữ tử có đôi mắt trong như làn thu thủy, không nhiễm chút bụi trần, như
thể nàng đã thật sự không còn là Tiêu Ngọc Khanh trước đây mà hắn biết.
Hoàng phủ Luật dường như không thể khống chế được nữa, liền một tay kéo
qua nàng, hung hăng hôn xuống.
Tô Ngọc Thanh chỉ cảm thấy mình bị nam nhân kia gắt gao ôm lấy trong vòm
ngực rộng của hắn, hắn thực nhiệt tình hôn lấy đôi môi của nàng, không
ngừng cắn mút vành môi.
Thần trí của nàng dần trở nên mơ hồ. Sau đó hắn một đường chuyển tới bên gáy của nàng, xương quai xanh, miết lên từng tấc da bạch ngọc của nàng. Nữ
tử quên cả giãy dụa, dần dần trầm mê vào dục tình của hắn. Nam nhân này
tuy rằng có chút thô bạo nhưng cũng không mất đi ôn nhu,hoàn toàn bất
đồng với đêm giao hoan kia. . .
Cho đến khi nam nhân cởi y phục của nàng, nàng liền mở đôi mắt đầy mơ hồ ra, tay vô thức giữ chặt bả vai hắn. Hắn tiếp tục ở trên
người nàng di chuyển, tay liên tục đưa khắp cơ thể nàng.
Đôi mắt ưng nhìn chằm chằm nàng, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh. Hắn nói giọng khàn khan, tràn đầy dục vọng:
- Ngươi đã không có đường lui .
Tô Ngọc Thanh thân mình run rẩy, ngón tay nắm chặt lấy tấm chăn, nhắm mắt
lại, để mặc hắn châm lên ngọn lửa nhiệt tình trên từng tấc cơ thể nàng.
Trong phòng tràn đầy âm thanh yêu mị, chiếc giường tối sau trướng như ẩn như
hiện cảnh xuân sắc mãnh liệt, mãi cho đến tận bình minh hôm sau...