Sườn Phi Tội

Chương 22: Chương 22: Trừng phạt.




Vương gia, ngài có thấy đỡ hơn chút nào chưa?

Tình phu nhân một thân phấn hồng y sa mỏng, ngồi bên cạnh nhẹ giọng hỏi nam nhân đang nằm trên giường. Mày liễu không tự chủ nhíu lại một chút, không dám vươn tay ra chạm vào nam nhân ấy. Bởi vì dù hắn có đang lõa thân nằm ở trên giường cho ngự y băng bó vết thương thì đôi mắt của hắn cũng lạnh lẽo đến cực hạn, khiến người ta không dám đến gần.

Cho nên Tình phu nhân cũng không dám lỗ mãn chạm vào người nam nhân buồn vui thất thường đó. Hoàng Phủ Luật ngước mắt lên, nhìn gương mặt thẹn thùng của Tình phu nhân, trong lòng hắn như có cái gì đánh mạnh vào, cảm giác đau đớn kịch liệt. Hắn vươn tay ra, cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại trong lòng bàn tay. Yêu thương xen lẫn chút đau đớn, không tự chủ kêu lên một tiếng “Tố Nguyệt”. Khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện bi thương tột độ.

Chờ ngự y rời khỏi phòng, Tình phu nhân đem thân mình hướng nam nhân tới gần một ít. Nam nhân kia nhìn gương mặt của nàng mà hoài niệm về nữ nhân hắn yêu thương, hắn coi nàng như vật thế thân không hơn, không kém.

Nàng thực sự không muốn như vậy!

Nữ nhân kia cũng đã biến mất khỏi thế gian này lâu như vậy rồi. Hắn mặc dù là kẻ lãnh khốc vô tình nhất thiên hạ, nhưng cũng là kẻ khờ dại chung tình nhất thế gian mà nàng từng biết. Nàng chỉ cần hắn mãi mãi chú ý đến nàng, chỉ cần hắn mãi mãi giữ nàng ở lại bên người hắn là đủ rồi. Dù cho hắn giữ nàng lại làm gì nàng cũng không bận tâm.

Nàng vẻ mặt nhu tình, nhẹ nhàng đem thân mình nhu nhược không xương tựa vào trong lồng ngực ấm áp của hắn. Nam nhân kia chỉ ôm nàng cũng không có nói gì. Nàng nằm trong ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn. Càng ngày nàng càng tham lam, luyến tiếc một chút cảm giác ấm áp, bình yên bên hắn như lúc này. Hắn tuy rằng không cùng nàng nói chuyện, nhưng như vậy nàng cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Ít ra hắn vẫn đang ôm nàng, khiến cho nàng cảm nhận được mình chính là nữ nhân hắn sủng ái nhất bây giờ.

Yên tĩnh được một lát thì bên ngoài bỗng có tiếng bước chân. Một gã sai vặt tiến vào trong, bẩm báo có khách đên Vương phủ tìm Vương gia. Tình phu nhân vội vàng đứng dậy, rời khỏi lồng ngực của hắn, cẩn thận giúp Hoàng Phủ Luật mặc quần áo. Quần áo mới mặc được có một nửa thì ngoài cửa đã truyền tới một thanh âm trêu đùa, bỡn cợt.

- Xem ra bản trang chủ đến không đúng lúc rồi, quấy nhiễu việc tốt của Vương gia a.

Sau khi nghe xong, gương mặt Tình phu nhân đỏ bừng cả lên, ngượng ngùng cúi mặt xuống. Nàng im lặng cúi đầu, tiếp tục phục tùng Hoàng Phủ Luật mặc cho xong quần áo.

Hoàng Phủ Luật thì trái ngược hoàn toàn, sắc mặt không hề thay đổi, trong mắt chỉ có sự lạnh nhạt cùng điềm tĩnh. Tần Mộ Phong một thân ngân bào, đôi mắt phượng hẹp dài như biết cười, tiêu sái đi vào trong phòng.

Vừa nhìn thấy đôi nam nữ trong phòng, trên mặt liền lộ ra vẻ trêu ghẹo cợt nhả. Hoàng Phủ Luật không để ý tới sự chế nhạo của hắn, đứng dậy đi đến phía bàn gỗ. Tình phu nhân nhìn thấy tình cảnh này, rất hiểu chuyện liền thi lễ với Hoàng Phủ Luật cùng Tần Mộ Phong, nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm bóng dáng phấn y nữ tử, tùy ý phun ra một câu:

- Thị thiếp này quả thật có bộ dạng rất giống Tố Nguyệt. Chẳng trách Luật lại sủng ái nàng ta như vậy.

Hoàng Phủ Luật ngồi ở trên ghế, mày nhíu chặt lại, đáy lòng đau đớn kịch liệt. Tần Mộ Phong thản nhiên ngồi xuống phía đối diện, khôi phục lại vẻ mặt đứng đắn.

- Lần này là người của Tiêu Như Tự sao?

Hoàng Phủ Luật tựa người vào ghế, đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra sát ý, lạnh lùng nói:

- Dám xúc phạm tới bổn Vương, bổn Vương nhất định không cho hắn toàn thây.

Tần Mộ Phong chớp mi, từ chối cho ý kiến. Luật thân là Tứ Vương gia quyền khuynh thiên hạ, cả Vua và dân chúng ai mà không sợ hắn? Lại có một con chuột nhắt không biết sống chết, dám can đảm cố tính tới vuốt râu hổ a! Tính tình của Luật hắn đương nhiên là biết rất rõ. Nếu ai dám chọc vào hắn thì chỉ sợ kẻ đó muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!

Hắn – trang chủ của Diệp Lạc sơn trang thật mong ngóng xem kịch vui nha! Đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn Hoàng Phủ Luật, thấy khuôn mặt tuấn tú kia lộ ra vẻ ưu thương, đau đớn. Hắn đột nhiên trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không tốt. Chẳng lẽ....

Hoàng Phủ Luật siết chặt bàn tay lại, bi thương nói:

- Phong, là ta phụ Tố Nguyệt! Là ta đáng chết! Tố Nguyệt nàng hận ta. Ngay cả khi chết rồi nàng cũng không muốn ở bên ta! Dù cho đó là tro cốt của nàng, nàng hận ta....

- Luật, Tố Nguyệt nàng một năm trước đã ra đi rồi.

- Không, nàng vĩnh viễn không rời xa ta! Nàng luôn ở bên cạnh ta!

Khẽ vuốt ngực, hắn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói gì. Một lúc sau, hắn lớn tiếng phân phó hạ nhân đang đứng ở ngoài cửa:

- Người đâu, chuẩn bị một bàn thịnh yến mang lên đây.

- Nhưng mà Luật, ngươi vẫn đang bị thương, không thể uống rượu được.

- Ta không sao, Phong.

Sau đó Thu Phính liền sai người ôm vò rượu, người bưng đồ ăn lên. Sau khi thịnh yến đã được bày biện thật tốt, Thu Phính cùng gia nhân tự giác lui xuống.

Hoàng Phủ Luật cầm vò rượu lên, trực tiếp uống liền một hơi. Tần Mộ Phong đứng ở một bên nhíu mày lại. Cứ uống như vậy không phải là uống rượu, rõ ràng là Luật đang tự tra tấn chính mình. Hắn ngăn lại vò rượu trên tay Hoàng Phủ Luật, lấy vò rượu rót đầy hai chén ngọc. Đưa tới trước mặt nam nhân đang đau khổ kia, nói nhỏ:

- Luật, ngươi hãy nghe ta nói. Tố Nguyệt nàng đã ra đi một năm trước đây, ngươi chẳng phải còn có Dục Nhi và cả mẫu thân của ngươi nữa hay sao? Luật, hãy quên quá khứ đi, bắt đầu một cuộc sống mới.

Hoàng Phủ Luật yên lặng đem chén ngọc được rót có một nửa kia uống một hơi cạn sạch, không đáp lại Tần Mộ Phong nửa chữ. Tần Mộ Phong thấy vậy liền im lặng cùng hắn uống rượu, một chén lại tiếp một chén.

Ánh trăng trên cao lặng lẽ chiếu ánh sáng lành lạnh xuống Cô Vụ Cư....

Tình trường vạn dặm tương tư ải.

Nâng chén tiêu sâu vọng hồng nhan.

Tại từ đường ở hậu viện Vương phủ, một tố y nữ tử đang im lặng quỳ gối trên thảm. Từ lúc quay trở về Tịch Lạc Viên, Tô Ngọc Thanh đã biết nam nhân lãnh tuyệt kia tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng. Ngày thứ hai sau hôm nàng hắt nước, hắn liền phái người đem nàng đưa đến một từ đường vắng vẻ chỉ có duy nhất một cái bài vị, nói là trừng phạt nàng tại đây.

Một bài vị, hai ngọn nến được đặt bên cạnh đang cháy âm ỉ trong đêm, màn trắng treo khắp nơi trong gian phòng, trông thật âm trầm và dọa người.

Ở nơi này, từ cánh cửa cho đến cửa sổ đều bị người ở ngoài khóa chặt. Cho dù nàng có mọc thêm cánh cũng không thể nào thoát khỏi đây. Chẳng nhẽ nàng cứ phải ở nơi này ngây ngốc suốt bảy ngày sao?

Nàng nhìn bài vị duy nhất ở đây có khắc ba chữ “Mạnh Tố Nguyệt”, đôt nhiên cảm thấy có một làn gió lạnh từ đỉnh đầu chạy xuống khắp tứ chi. Nữ tử này, chính vào ngày hắn thú nàng vào làm Sườn phi đã nhảy sông tự sát. Chính nhờ nàng ta mà Tô Ngọc Thanh nàng lưu lại tiếng xấu không thế nào gột rửa được.

Nàng không thể tưởng tượng được, nếu nàng mai sau không trốn khỏi Thân Vương phủ này, nam nhân ngoan độc kia sẽ còn tra tấn nàng đến như thế nào nữa? Nàng biết chắc chắn hắn sẽ không giết nàng , mà sẽ từ từ chậm rãi tra tấn nàng. Nghĩ đến đây, da đầu của nàng bất giác run rẩy hết lên.

Nàng đứng dậy, đi tới phía trước từ đường, lẳng lặng nhìn bài vị của Mạnh Tố Nguyệt, hỏi:

- Ngươi vì sao lại làm việc ngu ngốc như vậy? Hắn yêu ngươi như vậy, mặc dù hắn phải phụng chỉ để lầy người khác nhưng trong tâm hắn chỉ có mình ngươi, không hề có người khác! Ngươi không thể cứ như thế mà chết đi, để lại một nam nhân toàn tâm toàn ý với ngươi như vậy. Còn ta, giờ muốn quay trở lại bên cạnh nam nhân mà ta yêu thương cũng không có biện pháp....

Cười khổ một tiếng, nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc. Thân phận hiện tại của nàng làm gì có tư cách nói những lời như thế này. Lúc trước chẳng phải chính thân mình này làm cho hai người yêu nhau phải xa cách hai nơi sao?

Nàng xoay người lại đi tới bên cửa sổ, thử mở ra nhưng vẫn là vô ích. Nàng lại thử đẩy thêm mấy lần nữa nhưng cửa sổ vẫn không có bất cứ chút xê dịch nào. Tựa người vào phía trên cửa sổ, nàng cảm thấy vô cùng chán nản. Nam nhân kia nhốt nàng trong này cũng chẳng khác gì tra tấn nàng!

Chờ khi nàng ra khỏi đây, nàng nhất định sẽ ân đền oán trả, thanh toán đầy đủ với hắn! Suy nghĩ như vậy làm trong lòng nàng nhất thời có một chút an ủi. Nhớ lại khuôn mặt tuấn tú lãnh tuyệt của hắn, nàng tin chắc ánh mắt đó có thể đóng băng người đứng cách hắn những ba thước. Vậy mà nàng dám hắt nước vào khuôn mặt kia... ha ha, thật không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào đây?

Nàng cười trộm, dùng tưởng tượng để an ủi chính mình bớt cô độc. Đột nhiên từ phía ngoài cửa truyền tới âm thanh rất nhỏ.

- Ai ở bên ngoài?

Nàng kêu to, kỳ vọng ai đó có thể chú ý tới sự tồn tại của nàng, tốt bụng thả nàng ra ngoài. Nàng đợi nửa ngày trời cũng không thấy ai đáp lại. Tô Ngọc Thanh cảm thấy nhụt chí, chẳng lẽ vừa rồi nàng nghe nhầm sao? Kỳ thật bên ngoài không hề có ai?

Lúc nàng hoàn toàn buông tha hy vọng thì bên ngoài truyền đến một âm thanh non nớt:

- Là nương ở bên trong sao?

Thì ra là một tiểu hài tử. Xem ra nàng không có cơ hội thoát khỏi đây rồi.

- Ngươi là nương sao? – tiểu hài tử lại lên tiếng hỏi.

Tô Ngọc Thanh phục hồi lại tinh thần, suy nghĩ một hồi mới nhẹ giọng trả lời lại câu hỏi của tiểu hài đồng.

- Ta là tỷ tỷ, không phải nương.

- Vậy vì sao ngươi ở bên trong đấy? – tiểu hài đồng không hề có ý định từ bỏ.

- Bởi vì tỷ tỷ đã làm sai cho nên bị phạt ở trong này.

Dù tiểu hài đồng không thể giúp nàng thoát khỏi đây nhưng cũng có thể cùng nàng nói chuyện.

- Tỷ tỷ đã làm sai chuyện gì mà bị phạt ở bên trong đấy? Phụ vương đã nói với Dục nhi rằng nương của Dục nhi đang ở trong này – tiểu hài đồng vui vẻ trả lời, xem chừng rất thích cùng nàng nói chuyện.

- Vậy ngươi tên là gì?

Vấn đề này vẫn là bỏ qua đi, bởi vì từ đầu nàng cũng không có sai nha. Mà nàng làm sao có thể nói phụ vương của hắn là một nam nhân xấu xa không biết lí lẽ chứ? Cho nên nàng quyết định nói sang chuyện khác.

- Ta gọi là Hoàng Phủ Dục, năm nay bốn tuổi.

Tiểu hài đồng ngoan ngoãn bị rời đi sự chú ý, còn thật thà trả lời vấn đề của lý nhân ở phía sau cánh cửa.

Bên trong phòng, Tô Ngọc Thanh ngồi ngay xuống tại chỗ. Vừa rồi nàng đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng đầu, ngực dâng lên một cảm giác nôn nao, khó chịu. Hai ngày trước nàng bị bệnh nặng vẫn chưa khỏi thì đã bị nam nhân chết tiệt kia đưa đến nơi này. Cũng không quan tâm nàng sống hay chết, chỉ phái hạ nhân mỗi ngày đưa đến cho nàng ba bữa cơm.

Nàng đầu tiên là nổi giận không chịu ăn, sau nghĩ lại cũng chỉ có khổ mình mà thôi nên đành ăn. Từ lúc ra khỏi khu rừng kia, bệnh của nàng cho tới nay mãi vẫn chưa khỏi hắn. Nhớ tới đám dây mây cùng mùi máu tươi tanh tưởi ở đó, trong bụng liền có cảm giác buồn nôn.

Từ nhỏ sống cùng phụ thân ở núi Vũ Sơn, nàng cũng có học qua chút y thuật cho nên đối với một số trường hợp thông thường vặt vãnh, nàng rõ như lòng bàn tay.

Ngực hít thở không thông là do nàng hít vào quá nhiều chướng khí. Thường xuyên bị choáng váng như vậy là do thân thể nàng đã bị nhiễm phong hàn, lại thêm tinh thần bất ổn nên mới vậy. Bệnh này thật ra cũng không khó chữa, chỉ cần uống thuốc đều đặn cùng nghỉ dưỡng vài ngày là khỏi. Nàng chỉ đang lo lắng cho Tông biểu ca cùng Tiểu Ngọc nhi.

Không biết ngày đấy, Tông biểu ca cùng Tiểu Ngọc Nhi có thoát được ra khỏi khu rừng rậm đó hay không? Nghĩ đến đây, lòng của nàng trở nên vô cùng rối rắm.

- Tỷ tỷ còn ở đấy không? Vì sao không trả lời Dục nhi? – ngoài cửa lại truyền đến âm thanh của tiểu hài đồng.

Tô Ngọc Thanh lúc này mới nhớ tới ngoài cửa vẫn còn có người, nàng lập tức tỉnh táo lại, đối với đứa trẻ ngoài cửa nhẹ nhàng nói:

- Tỷ tỷ vẫn còn ở đây, chỉ là có chút mệt mỏi a. Đã trễ như thế rồi, tại sao Dục nhi không đi nghỉ ngơi?

- Ta đến đây tìm nương. Dục nhi không biết hình dáng của nương như thế nào nên mới tới đây tìm người.

Tiểu hài đồng này thật đáng thương, thì ra là chưa bao giờ gặp mặt nương của mình. Từ nay về sau chỉ sợ hắn sẽ phải thất vọng thêm thôi. Trong lòng của nàng vì đứa nhỏ này mà hiện lên một tia đau đớn.

- Tiểu Thế Tử, thì ra người ở trong này! Người khiến cho nô tỳ tìm kiếm ngài khắp nơi! Đêm cũng đã khuya rồi, tiểu Thế Tử cùng với nô tỳ đi về nghỉ ngơi thôi.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh nữ tử lo lắng cùng sợ hãi, theo sau là hàng loạt các tiếng bước chân đang chạy dồn dập. Ngay sau đó là thanh âm vang dội của tiểu hài đồng:

- Khồng cần, ta muốn gặp nương! Phụ vương nói nương ở bên trong.

- Vương phi không ở bên trong. Tiểu Thế Tử nên theo nô tỳ trở về nghỉ ngơi đi thôi.

- Dục nhi, nghe tỷ tỷ nói. Ngươi trước hết cứ đi về nghỉ ngơi, ngày mai tỷ tỷ hứa sẽ cho ngươi gặp nương, được không?

Tô Ngọc Thanh đem thân mình tựa vào trên cánh cửa, nặn từng chữ qua kẽ răng để nói. Giờ phút này nàng thật sự rất khó chịu. Trừ bỏ khó chịu trong người ra, đầu cũng bị từng trận, từng trận đau đớn ập đến. Nàng bây giờ không còn chút sức lực nào nữa. Nàng muốn nghỉ ngơi.

Nghe xong những lời này, tiểu oa nhi mới thôi không bướng bỉnh, vui vẻ nói:

- Thật vậy chứ? Bây giờ Dục nhi ngay lập tức trở về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ quay lại. Tỷ tỷ, ngày mai nhất định phải làm cho Dục nhi nhìn thấy nương nga.

- Được.

Thanh âm cũng trở nên khàn khàn, cứ như không phải là giọng nói của nàng vậy. Ngoài cửa tiếng bước chân lúc này mới dần dần rời đi. Bên trong từ đường thoáng chốc lại lâm vào một mảnh yên tĩnh. Tô Ngọc thanh cử động thân mình, cố hết sức đi tới chiếc giường duy nhất ở trong phòng, thân thể đổ ập xuống mặt giường, bất tỉnh nhân sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.