…………..Sy 9. …………………..
.
Phóng túi bụi một quãng dài ơi là dài thì quay đầu lại đã không còn thấy bóng dáng bọn Tiến Đại đuổi theo. Hạ bực bội dừng xe lại, giật cái thùng trên tay Huy ra.
Nãy giờ ôm thùng hàng hắn cũng đã mỏi nhừ tay, nên cũng chẳng buồn “manh động” với cô làm gì. Nhảy xuống xe, Huy ướn người vận động cơ bắp chút. Còn cô thì lại mải lục lọi đồ trong thùng xà phòng.
Ấy! Hắn chợt nghĩ ra! Sao lại phải ôm cái thùng hàng nặng trịch này chứ! Chỉ cần lấy đúng “caffe” ra là ok hết mà. Ngu ơi là ngu!
Trời tối om, trăng lên cao ngất ngưởng ngã. Ánh sáng chói vàng của đèn xe máy không làm bất cứ điều gì thêm rõ ràng. Còn Hạ thì vẫn “tối mắt tối mũi” vào vụ “kiểm tra” thùng hàng có khả năng phi pháp trước mắt. Mà không! Cô chắc chắn là nó phi pháp 1000 độ C luôn!
“ – Ê! Cái đó đâu?” Hạ bực hội hỏi hắn.
Trong bóng đêm đặc quánh, xung quanh nghe lao xao tiếng là thổi xào xạc.
“ – Cái đó là cái gì?” Huy cười khểnh, giả ngu.
Hạ đứng phắt dậy, tay cầm một hộp xà phòng chỉ thẳng vào mặt hắn:
“ – Đừng tưởng tôi ngu, anh đã nằm trong tay tôi rồi, không thoát được đâu!”
“ - Ở trong tay mày? Ha ha!”
“ – Thôi thôi, về với mẹ đi!” Huy phẩy phẩy tay.
Cô nắm chặt tay, cắn môi một khắc rồi lại ngay lập tức gào ầm lên. Chất vấn hắn về đủ thứ, tag hắn vào mọi thói hư tật xấu trên đời. Có lẽ cô chưa từng nghĩ rằng lời nói của Tường là đúng, nhưng cậu đã luôn đúng với một câu rằng: Bà khờ lắm, cứ bộc trực, làm theo cảm xúc thế đi rồi có ngày gặp họa.
“ - !!!” Nhạc chuông nokia bỗng vang lên trong tiếng ồn ã chợ vỡ của Hạ.
Nãy giờ nghe điếc cả tai với cái mồm không biết mệt của cô, hắn lùng tay vào túi quần, lấy chiếc điện thoại 1280 màu xanh dương ra, nghe luôn không cần biết là ai. Hắn chán cô lắm rồi.
“ – Bố mày nghe?”
“ – A, đại ca! Anh đang ở đâu đấy?” Tiếng Bình hớt hải ở đầu dây bên kia.
“ – Tao không biết.”
“ – Cái gì? Lão đại đang rất điên tiết đấy, lão bảo anh về ngay!”
“ – Liên quan quái gì. Tao về lúc nào là việc của tao, lão dám quản. Còn thằng Thái?”
“ – Không biết, nghe đâu bị bọn Tiến Đại bắt đi rồi.”
“ – Hàng?” Hắn liếc Hạ một cái thăm dò xem cô có nghe lén không, nhưng không ngờ cô lại một lần nữa ngồi hì hục với đống xà phòng kia.
“ – Làm mất một thùng rồi. Mẹ kiếp, bọn nó thấy em ôm hai thùng nên toàn đuổi em!”
“ – Óc chó!” Hắn chửi. Không thèm biết mình chỉ ôm có một thùng, lại còn nhảy lên xe cô thoát thân.
“ - …” Bình cãi.
Bực mình, Huy tắt máy, một giây trước còn ở trên tay, giây sau đã bị cô giật lấy.
Hắn lườm cô, tay đưa ra đòi trả. Cô cười đắc ý. Nhìn điệu cười gian tà của cô là biết liền cô định làm gì rồi.
“ – Tính trả thù vụ máy ảnh à. Trẻ con thế.” Huy cười khinh.
“ – Quân tử trả thù mười năm chưa muộn nhé!”
Nói vừa rứt lời, Hạ liền ném mạnh chiếc điện thoại “cục gạch – chai lì” xuống nền bê tông cứng rắn. Nhưng vì nó lại không mỏng manh dễ vỡ như “bé yêu canon” của cô nên cô lại càng căm tức nó hơn. Lấy chân dẫm dẫm bể màn hình, bật pin, bàn phím tan tành mây khói cô mới thỏa mãn được đôi chút. Thở phào nhẹ nhóm, cô chống nạnh cười đắc ý nhìn Huy, kẻ nãy giờ chỉ đứng khoanh tay nhìn cơn điên loạn của cô.
Nhìn cô như vậy, hắn cũng chỉ còn biết mỉm cười khinh bỉ. Ôi ôi, cái cô gái này, thật sự hết thuốc chữa.
Huy cúi xuống nhặt điện thoại, Hạ ngớ 1 giây, nhưng ngay lập tức lấy chân chặn lại.
Nghiến răng, hắn cúi đầu ở nguyên tư thế, giọng hằn xuống kìm nén cơn giận từ nãy giờ:
“ – Bỏ ra.”
to be continued