Đến tối thứ Sáu, gọn gàng với giày thể thao, quần túi hộp băng vải đũi và chiếc áo khoét nách dệt bằng sợi viscose hiệu Prada của mình, Lisa đứng vơ vẩn gần cửa trước nhà mình. Cô đang sắp có một buổi hẹn hò với Jack, và một cảm giác ấm áp lạ lẫm lấp lánh trong cô.
Một chiếc xe trờ tới, người đàn ông bên trong vươn qua và mở cửa xe cho cô và, cảm thây mình giông giống một cô gái bán hoa được khách làng chơi ghé xe lại đón, Lisa bước vào xe. Đóng chặt tai trước những tiếng hò hét đồng thanh hết “Ôi chà chà!” lại đến “Sex-xy quá!” và “Lee-sa có bạn trai!” từ Francine và tất cả những đứa trẻ khác, cô và Jack lái xe rời đi.
“Ê, cô bị lộ tẩy rồi kìa,” Jack nhăn nhở.
“Có vẻ thế.” Cô trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp trả với một nụ cười nhâng nhâng. Anh đã tỏ ra hồi hộp. Chậc, có lẽ cả hai đều thế.
Trong suốt chặng đưòng, bầu trời, vốn trong trẻo như đào tơ mơn mởn trong thành phố, đã chuyển dần sang màu xanh xám tối sầm, nặng nề. Khi họ xuống xe ở cầu tàu Dun Laoghaire Jack thăm dò không khí với vẻ nghi ngờ. “Có thể sẽ mưa đấy. Cô có muốn bỏ phần đi dạo không?”
Nhưng Lisa đang ngập tràn sự lạc quan gấp gáp. Trời sẽ không dám mưa đâu. “Không, chúng ta đi thôi.” Và thế là họ bắt đầu.
Những tia nắng quá-rực-rỡ của mặt trời đang lọc qua những đám mây căng phồng có hiệu ứng làm cho mọi thứ trông gần như siêu thực. Những khóm cỏ mọc lơ thơ được chiếu sáng thành một màu xanh ngắt đến nỗi gần như là ảo giác. Mặt đá xám của cầu tàu hất ngược về phía cô một màu tím biếc. Bất kỳ thằng ngốc nào cũng có thể thấy là trời sắp xả nước xuống, nhưng Lisa cứ khăng khăng là sẽ không có chuyện đó.
Vậy ra đi dạo là thế này đây, cô thầm nghĩ, khi họ bước đi bên nhau. Chậc, cũng không quá tệ. Mặc dù không khí có mùi là lạ.
“Trong lành quá.” Jack làm sáng tỏ vấn đề cho cô. “Nhìn cái đằng kia kìa,” anh tự hào chỉ vào một chiếc thuyền. “Của tôi đấy.”
“Cái đó à?” Háo hức thôi rồi, Lisa ra hiệu về phía một du thuyền[Nguyên văn là "gin palace", nghĩa ban đầu là "quán rượu tráng lệ", về sau còn chỉ các du thuyền xa xỉ, nhất là có trang bị quầy bar.] lộng lẫy, màu trắng tinh thon thả.
“Không, cái kia cơ.”
“Ô.” Chỉ đến lúc đó Lisa mới nhận ra chiếc thuyền tồi tàn bên cạnh nó. Lúc đầu cô cứ tưởng nó là một khúc gỗ trôi giạt. “Đẹp quá!” cô gượng thốt lên. Chậc, anh ta thích nó, tại sao lại không giả vờ? Ồi trời, cô thầm nghĩ, chắc chắn là mình thích anh ta rồi.
Trước khi họ kịp đi hết nửa cầu tàu, cơn mưa đã bắt đầu với tiếng lộp độp khe khẽ. Lisa đã ăn mặc chuẩn bị cho nhiều tình huống, nhưng trong số đó không có mưa. Hai cánh tay để trần của cô bắt đầu nổi da gà.
“Đây, mặc cái này vào.” Jack đang cởi bỏ chiếc áo khoác da dài ngang hông của anh.
“Tôi không thể.” Tất nhiên là cô có thể - và sẽ - nhưng rụt rè, e lệ một tí cũng chẳng hại gì.
“Cô có thể.” Chưa gì anh đã choàng chiếc áo khoác cứng quèo lên vai cô, hơi ấm từ cơ thể anh bao bọc quanh người cô. Cô luồn tay mình vào hai ống tay áo vẫn còn ấm sực, cổ tay áo trùm kín cả hai bàn tay cô, trong khi phần vai bùng nhùng trên người cô. Chiếc áo khoác rộng thùng thình, và cảm giác thật dễ chịu.
“Chúng ta nên quay về thôi,” anh nói, và trong khi cơn mưa bắt đầu trút xuống họ cắm đầu chạy. Đường như điều tự nhiên nhất trên thế giới lúc này là cầm tay. “Nếu không cô sẽ chẳng bao giờ đến đây với tôi nữa mất,” anh hổn hển nói trong lúc họ lao phăm phăm.
“Quá chính xác.” Cô vừa vụt nhoẻn với anh một nụ cười, vừa tận hưởng hơi nóng khô ráo từ lòng bàn tay anh và những ngón tay đàn ông to lớn của anh đan chặt vào ngón tay cô.
Đến lúc họ chạy về đến xe, Jack đã ướt sũng. Tóc anh đen bóng loáng và bết chặt vào hộp sọ còn chiếc sơ mi ướt đẫm của anh đã gần như trong suốt và dính chặt vào người, khoe ra như trêu ngươi một mảng lông ngực. Cô cũng chẳng khô hơn là mấy.
“Chúa ơi!” Với một tiếng cười ré lên vì hậm hực anh tự nhìn lại mình.
Lòng ngập tràn tâm trạng vui vẻ, Lisa hổn hển, “Mở xe nhanh lên!”
Cô chạy vòng qua bên phía hành khách, chờ đợi anh căm chìa khóa vào trong ổ, nhưng rồi cô ngước lên nhìn anh.
Sau này, khi nghĩ lại về chuyện đó, cô cũng không thể chắc chắn là ai trong số hai ngưòi đã hành động trước. Phải anh không? Hay là cô? Tất cả những gì cô biết là bỗng nhiên họ đang quay ngoắt vào nhau và cô nhận ra mình đang tì vào ngực anh, cặp đùi ướt sũng của anh tì vào đùi cô. Mặt anh đọng đầy những giọt nước mưa và tóc anh đã bết lại thành những lọn nhỏ đang chảy nhỏ giọt vào đôi mắt đen thẫm của anh. Rồi anh đặt môi mình xuống môi cô.
Lisa vẫn ý thức được rất nhiều chi tiết: mùi mằn mặn của nước biển ướt sũng nước mưa, những giọt nước mát lạnh trên mặt cô, hơi ấm từ miệng anh và tiếng cá quẫy trong quần chíp của mình. Toàn là những thứ thật sexy. Cô cảm thấy giống như cảnh lấy từ ra quảng cáo của Calvin Klein vậy.
Nụ hôn không kéo dài, đi đến kết thúc trước khi nó thực sự bắt đầu. Chất lượng thay vì số lượng. Nhẹ nhàng bóc môi mình ra khỏi đôi môi đang chìa ra của cô, Jack dẫn cô tới chiếc xe và thì thầm, “Cô vào trong đi.”
Họ lái xe quay về thành phố và vào một quán ăn kiêm quán bar, tại đây cô sấy khô tóc. Rồi cô sửa lại đồ trang điểm của mình và quay trở ra tới quầy bar, mỉm cười rạng rỡ. Bên một ly rượu vang và một vại bia, họ nói chuyện bằng giọng nói nhẹ nhàng, thoải mái, chủ yếu là tán gẫu về mọi người ở chỗ làm.
“Cho tôi biết đi, có phải Marcus Valentine đang đi lại với chính cô nàng Ashling của chúng ta đấy à?” Jack hỏi.
“Ừm. Vậy thế anh nghĩ thế nào về Kelvin và Trix?”
“Đừng có nói với tôi rằng họ là một cặp đấy chứ!” Jack tỏ ra khá sốc trước ý nghĩ đó. “Tôi cứ tưởng cô ấy đang đi lại với một - cô ấy gọi anh ta là gì ấy nhỉ? - người lai cá[Bạn trai của Trix là một ngưòi buôn cá, trong tiếng Anh là "fish monger', nhưng bị gọi thành "fish-mongrel" nghĩa là "người lai cá".]?”
“Thì thế, nhưng tôi chỉ có cảm giác là cuối cùng có thể cô ấy và Kelvin sẽ đến với nhau.”
“Nhưng chẳng phải họ có vẻ ghét nhau hay sao? - Ôi, tôi hiểu rồi,” Jack gật gù. “Lại là một đôi như thế.”
“Anh nói như thể anh không ủng hộ vậy.” Lisa cực kỳ tò mò.
Jack bối rối. “Cô muốn nghĩ thế nào cũng được. Nhưng,” anh đang ám chỉ đến những cuộc cãi vã trước mặt mọi người của mình và Mai và giờ thì anh thực sự bối rối, “thực ra tôi khồng hề mặn mà gì với những trận cãi cọ như cơm bữa với nửa kia của mình. Mặc dù tôi biết là kể ra thì cũng thật khó tin.”
“Vậy thì tại sao anh và Mai lại...?”
Jack ngập ngừng. “Thực sự thì cũng không biết nữa. Do thói quen, tôi nghĩ thế. Lúc đầu thì kể cũng hay hay và sau đó thì tôi nghĩ là do chúng tôi không biết cách nào khác để giao tiếp với nhau. Mà thế nào cũng được!” Anh không muốn mổ xẻ thêm nữa vì anh vẫn ít nhiều cảm thấy một sự trung thành với Mai, vì vậy anh quay sang Lisa với một nụ cười. “Thêm cốc nữa chứ?”
“Không, tôi không nghĩ vậy
Nhưng đúng lúc cô đang định đặt bàn tay mình một cách đầy ý nghĩa lên đùi anh và nói, “Anh sẽ quay lại uống cà phê chứ?” thì Jack nói, “Được rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà.” Và cô biết rằng đó là tất cả ý định của anh. Nhưng không sao, cô nghĩ, luôn là một người lạc quan, anh thích cô. Chắc chắn là anh có thích cô: anh đã hôn cô. Anh không thể nào tuyệt vời hơn thế được nữa. Và cô đóng chặt lý trí của mình trước giọng nói rất nhỏ vừa trả lời. Anh ta vẫn có thể tuyêt vời hơn thế, anh ta có thể chén mày cơ mà.
***
Trong tâm trạng mơ màng, Clodagh vừa lướt lâng lâng quanh phòng bếp, vừa nghĩ về màn ân ái vừa diễn ra trong ngày hôm đó. Thật không thể nào tin nổi, tuyệt vời nhất từ trước đến giờ...
Trong khi cô nhét đường vào lò vi sóng và đổ sữa vào trong máy giặt, Dylan chăm chú nhìn cô. Và băn khoăn. Những ý nghĩ kinh khủng. Những ý nghĩ không thể nói thành lời.
“Không muốn ăn tối đâu.” Craig ném thìa của nó xuống nghe đánh chát một tiếng dữ dội. “Con muốn KẸO cơ.”
“Kẹo,” Clodagh vừa ậm ừ, vừa lục lọi trong tủ chạn và lôi ra một túi Malteser. “Kẹo đây.”
Dường như cô đang chuyển động theo tiếng nhạc mà chỉ mình cô mới có thể nghe thấy.
“Con cũng muốn ăn kẹo nữa,” Molly mè nheo.
“Mẹ cũng muốn ăn kẹo nữa,” Clodagh vừa ngân nga với chính mình vừa tìm một gói khác.
Dylan chăm chú nhìn, kinh hoàng.
Với một vung tay tinh nghịch, cô xé toang gói kẹo của Molly và nhón ra một chiếc giữa ngón trỏ và ngón cái của mình. “Cho con à?” cô nháy mắt với Molly. “Không, cho mẹ.” Phớt lờ sự phản đối giãy đành đạch của Molly, cô đặt chiếc kẹo Malteser vào giữa đôi môi chu ra của mình, nhẹ nhàng mút chiếc kẹo, rồi nuốt nó vào trong miệng nơi cô đảo lưỡi cho nó xoay theo một cách rõ ràng là mang đến cho cô sự thích thú vô bờ.
“Clodagh?” giọng của Dylan vang lên.
“Hử?”
“Clodagh?”
Bất thình lình cô định thần lại và giải quyết chiếc Malteser bằng một cú gặm dữ dội. “Gì cơ?”
“Em ổn chứ?”
“Ổn mà.”
“Trông em có vẻ hơi lơ đãng.”
“Em á?”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nghe thấy mình hỏi.
Nhanh như một tia chớp, cô trả lời, “Em đang nghĩ là em mới yêu anh biết bao.”
“Thật sao?” Dylan hỏi với vẻ cảnh giác. Anh bị giằng xé. Một đằng anh cảm thấy mình không thực sự nên tin cô, nhưng một đằng anh lại vô cùng muốn tin...
“Vâng, em thật sự, thật sự yêu anh.” Cô cố ép mình phải choàng tay quanh người anh.
“Thật chứ?” Anh cố nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô đáp lại ánh mắt của anh một cách bình tĩnh. “Thật.”