Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 50: Chương 50




Tháng Tám đến và áp lực càng tăng, vẫn còn những khoảng trống trong số đầu tiên, và mọi nỗ lực lấp đầy chúng đều bị ngăng trở. Một cuộc phỏng vấn với Ben Affleck đã phải bị hủy bỏ sau khi anh ta bị ngộ độc thức ăn, bài nhận xét về một cửa hàng giày đã phải bị giết sau khi cửa hàng bất ngờ đóng cửa, bài về những bà xơ vẫn còn vấn vương tình ái thì bị coi là quá rủi ro, về mặt pháp luật.

Đặc biệt có một hôm những khó khăn chồng chất rối bời đến nỗi cả Ashling và Mercedes đều bật khóc. Thậm chí cả Trix cũng có vẻ loang loáng rất đáng ngờ trong mắt. (Sau đó cô lao ra khỏi văn phòng để xộc vào một cửa hàng gần đó, tại đây cô xoáy được một đôi hoa tai và trở về trong trạng thái khá hơn rất nhiều.)

Điều khiến tất cả mọi người càng thêm khổ sở là ở chỗ họ không có được cái thú xa xỉ là dành trọn vẹn thời gian và tâm trí cho số đầu tiên. Họ cũng đang phải làm việc cho số tháng Mười và tháng Mười một. Để rồi, ngay giữa lúc tất cả công việc còn ngổn ngang, Lisa triệu tập một cuộc họp ban biên tập cho số tháng Mười hai.

Nhưng cô không hề có gì là - bất chấp sự phản đối dữ dội - “đồ chó cái quản nô ác nghiệt”. Những bộ phim tháng Mười hai được duyệt trước trong tháng Tám. Nếu ngôi sao của bộ phim có mặt trong thành phố, việc phỏng vấn phải được tiến hành ngay tại chỗ, chứ không phải đợi đến một vài tuần sau, khi khối lượng công việc của Colleen đã giảm bớt và ngôi sao đó cũng đã rời sang một nước khác.

Rồi, tất nhiên, còn có bữa tiệc ra mắt, thứ khiến cho Lisa bị ám ảnh.

“Nó phải tạo ra được một tuyên ngôn, phải gây được tiếng vang. Tôi muốn người ta phải khóc nếu họ không được mời. Tôi muốn một danh sách khách mời hoành tráng, quà tặng lộng lẫy, đồ uống gây cảm hứng và đồ ăn tuyệt hảo. Để xem nào,” cô gõ gõ ngòn tay trên mặt bàn, “chúng ta sẽ dùng đồ ăn gì đây?”

“Sushi có được không?” Trix gợi ý, với vẻ châm chọc.

“Hoàn hảo.” Lisa thốt lên, mắt cô lấp lánh. “Tất nhiên, còn gìnữa?”

Ashling được giao nhiệm vụ tập hợp danh sách một nghìn nhân vật tai to mặt lớn nhất của Ireland.

“Tôi không dám chắc là Ireland có đến một nghìn nhân vật tai to mặt lớn,” Ashling nói một cách hoài nghi. “Và cô muốn tặng quà cho tất cả bọn họ. Chúng ta sẽ lấy ngân sách ở đâu ra mới được chứ?”

“Chúng ta sẽ tìm một nhà tài trợ, có thể là một hãng mỹ phẩm,” Lisa gắt gỏng.

Lisa thậm chí còn dễ nổi cáu hơn bình thường. Ba ngày sau màn hôn hít vớ vẩn từ Jack, anh đã bay sang New Orleans tham dự Hội nghị toàn thế giới của Tập đoàn Truyền thông Randolph. Trong mười ngày! Anh đã xin lỗi vì phải bỏ rơi họ đúng vào thời điểm bận bịu như vậy, nhưng chủ yếu thì Lisa chỉ hận là sự vắng mặt của anh sẽ làm tiêu tan đà phát triển mối quan hệ lãng mạn của họ.

“Xem qua giấy mời dự tiệc này.” Lisa lẳng cho Ashling và Mercedes một tấm thẻ màu bạc trơn nhẵn.

“Ừm, đẹp thật,” Ashling nói.

“Có chữ nữa thì tốt,” Mercedes cười khẩy.

Lisa thở dài bực bội. “Trên đó rồi đấy thôi.”

“Ừm, vậy thì sao không làm cho chúng hiện rõ lên trước mắt thường?”

Ashling và Mercedes hết uốn lại xoay tấm thẻ cho đến khi ánh sáng hắt vào nó theo một cách đặc biệt, và rồi những con chữ cũng hiện lên - cũng là màu bạc, bé tí và chen chúc vào một góc.

“Như thế sẽ kích thích trí tò mò của họ,” Lisa nghiêm túc nói.

Ashling lo lắng. Nghe có vẻ không được thông minh cho lắm. Giả sử nó mà được chuyển đến qua hộp thư của cô, chắc cô đã ném nó vào sọt rác rồi.

Lisa bay về London trong một ngày để bàn về đồ uống trong bữa tiệc với một “nhà pha trộn học.”

“Một nhà pha trộn học là thế nào?” Ashiing hỏi.

“Một người đứng quầy bar,” Mercedes cộc lốc nói. “Thứ hầu như không thiếu gì trong cái đất nước này.”

Mercedes ngờ là cô ta đã nghe lỏm được Lisa bố trí cuộc hẹn thực hiện một mũi tiêm Botox trong thời gian cô ở London, và đó là lý do thực sự của việc cô đến đó. Chắc chắn rồi, ngày hôm sau khi Lisa quay về, trán cô có vẻ gì đó cứng ngắc như bọc giáp. Nhưng cô cũng có một danh sách tỉ mỉ những thứ đồ uống đỉnh-đừng-hỏi. Khách khứa sẽ được chào đón với một ly cocktail champagne, rồi được phục vụ martini pha chanh, tiếp theo là các loại cocktail cosmopolitan và manhattan, rượu rum go-go và, cuối cùng là cà phê espresso pha vodka.

“Ô vâng, và tôi cũng đã chọn xong quà,” Lisa trách móc. Chẳng nhẽ quanh đây chỉ có cô là người duy nhất làm chút việc gì đó sao? “Khi mỗi vị khách ra về, chúng ta sẽ tặng họ một chai nước tiểu”

“Một chai gì cơ?” Ashling hoang mang và bối rối – nếu đây là một Ý tưởng của Lisa về một trò đùa, thì đó quả là một trò đùa cực kỳ tồi.

“Nước tiểu. Một chai nước tiểu."

“Cô định tặng cho một nghìn nhân vật tai to mặt lớn của Ireland mỗi người một chai nước tiểu sao?” Cô thậm chí không còn sức để mà bật cười. “Như thế thì nhiều nước tiểu kinh khủng. Cô định lấy chúng ở đâu ra? Tất cả chúng tôi có phải đóng góp không?”

Miệng há hốc, Lisa chằm chằm nhìn Ashling. “Lấy từ Lancôme, tất nhiên rồi.

Ngay lập tức trong đầu Ashling vụt hiện lên hình ảnh hàng trăm nhân viên của Lancôme đi tiểu vào trong những chiếc chai, dành riêng cho Lisa. “Họ thật là tử tế quá.” Lisa đang giở trò gì thế này?

“Chỉ là chai năm mươi ml thôi.” Lisa vẫn tiếp tục màn nói chuyện ông nói gà bà nói vịt. “Nhưng trông nó cũng to phết đấy chứ, đúngkhông?” Cô giơ lên một chai Oui.["Oui" trong tiếng Pháp có nghĩa là "vâng, có", trong trường hợp này là tên một loại nước hoa, nhưng lại có phát âm gần giống với "wee" trong tiếng Anh, có nghĩa là "nước tiểu, nước đái. Lisa muốn nói là họ dùng những chai nước hoa "Oui” làm quà tặng, còn Ashling lại hiểu nhầm thành chai "nước tiểu."]

“Ôi,” Ashling thở phào vì được khai sáng. “Ý cô là Oui”

“Ừ, thì Oui. Tại sao, thế cô nghĩ tôi nói gì chư?”

Mình cần nghỉ một chút, Ashling nhận ra.

Cô gọi điện cho Marcus, anh ta chào cô bằng câu, “Xin chào, người xa lạ.”

“Ừm, vâng, hahaha. Đi ăn trưa với em được không?”

“Em có bớt chút thời gian được không? Anh lấy làm vinh dự.” “Mười hai rưỡi ở quán Nearys.” Cô không thể nào để như thế nàyđược.

“Căng tai ra mà nghe em kể cho chuyện này buồn cười khủng khiếp.” Ashling đang hăm hở thao thao bất tuyệt lao vào câu chuyện wee/Oui của mình thì Marcus bẻ lại, “Nghe này, anh mới là người khôi hài, được chứ?” Choáng váng, Ashling há hốc miệng nhìn anh ta. “Có chuyện gì với anh thế?”

“Không có gì.” Đột nhiên Marcus trở nên nhũn nhặn. “Lạy Chúa, anh xin lỗi.”

“Vì dạo này em làm việc quá bận rộn, phải không?” Ashling cố giải quyết một lần cho xong chuyện. Dạo gần đây họ có khá nhiều những vụ giận dỗi vụn vặt, nảy sinh từ việc anh ta cảm thấy bị phớt lờ. “Marcus, nếu điều này có thể an ủi anh phần nào, anh là người duy nhất mà em gặp. Em không hề gặp Clodagh, Ted, Joy hay bất kỳ ai khác và lâu lắm rồi em cũng không đến lớp học salsa. Nhưng sau hai tuần nữa thôi là tờ tạp chí này sẽ được phát hành và cuộc sống sẽ trở lại bình thường.”

“Được rồi,” anh ta khẽ nói.

“Đêm nay qua chỗ em đi,” cô giục. “Xin anh. Vài hôm nữa là anh đi Edinburgh rồi và em sẽ không gặp anh những một tuần liền. Em hứa là sẽ không ngủ thiếp đi.”

Anh ta gượng nở một nụ cười nửa miệng. “Đến lúc đó kiểu gì em cũng ngủ.”

“Em sẽ thức đủ lâu để, ừm - em sẽ thức đủ lâu mà,” cô hứa, với đầy hàm ý.

Cô đã bỏ bê anh ta. Thực sự cô không thể nào nhớ nổi lần gần đây nhất họ làm tình. Có lẽ là chỉ mới cách đây khoảng một tuần gì đó, nhưng như thế là quá dài rồi. Mặc dù cô không thể dừng được: cô quá căng thẳng, và rệu rã. Thực ra đúng là nhẹ cả người khi anh sắp đi vắng.

“Nếu như em quá mệt thì anh cũng không muốn em phải chịu thêm áp lực.” Đôi mắt anh ta tỏ vẻ quan tâm.

“Em không quá mệt đâu.” Cô có thể cố được một đêm mà, được không nhỉ?

Cố lăn đến ngày ba mươi mốt tháng Tám. Sau đó, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.

***

Mặt đỏ ngầu và kích động, Clodagh nhìn qua chiếc bàn bếp. Chẳng còn cái gì để là nữa. Cô đã là tất tần tật: những chiếc áo thun của Dylan, áo sơ mi của anh, quần lót của anh, thậm chí cả tất của anh nữa.

Cảm giác tội lỗi, cảm giác tội lỗi, cảm giác tội lỗi khủng khiếp gặm nhấm. Cô hầu như không thể nào chịu đựng nổi bản thân, cô chỉ muốn xé toang da thịt vì căm ghét chính mình.

Cô sẽ bù đắp cho cả ba bố con. Cô sẽ là người mẹ và người vợ tận tụy nhất từng có trên đời. Craig và Molly sẽ ăn tất cả những gì có trong đĩa của chúng. Cô rên lên khe khẽ - cô đã trở thành người mẹ kiểu gì thế này? Cho chúng ăn bánh quy mọi nơi mọi lúc, cho phép chúng thức khuya đến bất kỳ lúc nào chúng muốn. Hừ, không có nữa đâu. Cô sẽ phải thật là nghiêm khắc. Phải nói là nguy hiểm tột cùng. Và tội nghiệp Dylan. Tội nghiệp Dylan làm việc vất vả, hết lòng vì vợ con, anh không đáng phải chịu đựng chuyện này. Sự phản bội, sự tàn nhẫn khủng khiếp, sự chối bỏ tình yêu lạnh lùng của cô: kể từ khi bắt đầu mối gian díu này cô không thể chịu nổi việc để cho anh chạm vào mình.

Ngoại tình. Hơi thở của cô thắt lại trong ngực - cô đang ngoại tình. Cô lảo đảo choáng váng trước sự nghiêm trọng của vấn đề. Nhỡ may cô bị bắt quả tang thì sao? Nhỡ may Dylan phát hiện ra thì sao? Tim cô gần như thắt lại trước ý nghĩ đó. Cô sẽ dừng chuyện này lại. Ngay bây giờ.

Cô căm thù chính mình, cô căm thù những gì cô đang làm, và nếu cô dừng lại trước khi có người phát hiện ra, cô vẫn có thể làm cho mọi chuyện đâu vào đấy, gần như là nó chưa bao giờ xảy ra cả. Người bừng bừng vì quyết tâm, cô nhấc điện thoại lên. “Là tôi đây.”

“Chào em, anh đây.”

“Em muốn chuyện này chấm dứt.”

Anh ta thở dài. “Lại nữa à?”

“Tôi nói thật đấy, tôi sẽ không gặp anh nữa đâu. Đừng có gọi cho tôi, đừng ghé qua nhà. Tôi yêu các con tôi, tôi yêu chồng mình.”

Sau một khoảng im lặng lạo xạo, anh ta nói, “OK.”

“OK?”

“OK. Anh hiểu. Tạm biệt.”

“Tạm biệt?”

“Còn gì để mà nói nữa đâu?”

Cô đặt điện thoại xuống, thẫn thờ như vừa bị đánh lừa. Đâu rồi phần thưởng dễ chịu vì đã làm điều đúng đắn? Thay vào đó cô chỉ cảm thấy chán chường và trống trải - và cay cú. Anh ta không hề có chút gì đáng gọi là đấu tranh. Và những tưởng anh ta vẫn phát điên lên vì cô cơ mà. Đồ con hoang.

Trước đó, cô đã ấp ủ một ý tưởng rất khờ khạo là cô sẽ đi mạng lại những lỗ thủng trên tất của Dylan trong một nỗ lực tuyệt vọng khác để chứng tỏ tình yêu của cô đối với anh. Nhưng giờ thì khi cô bơ phờ quay lại bếp, tất cả những quyết tâm nữ công gia chánh của cô tan biến sạch. Quỷ tha ma bắt nó đi, cô ủ rũ nghĩ, Dylan có thể mua tất mới.

Hầu như trái với ý chí của mình, cô lao ngược trở lại phòng khách, chộp lấy điện thoại và nhấn nút gọi lại.

“A lô,” anh nói.

“Qua đây nhanh lên.” Giọng cô nghẹn ngào và giận dữ. “Bọn trẻ đang ở ngoài, chúng ta được đến lúc bốn giờ.”

“Anh đang trên đường tới đây.”

***

Hơn tám rưỡi tối Ashling mới rời khỏi văn phòng. Người nôn nao vì kiệt sức, cô không thể nào đối mặt với quãng đường mười phút cuốc bộ về nhà, vì vậy cô bắt một chiếc taxi. Đổ phịch ra sau, cô kiểm tra tin nhắn trên di động của mình. Chỉ có một tin nhắn. Của Marcus. Tối nay anh ta sẽ không ghé qua, gì gì đó về việc phải đến một buổi biễu diễn, ơn Chúa, cô thở phào. Giờ thì cô có thể gọi điện cho Clodagh, rồi đi ngủ một mạch. Và sai hai tuần nữa, khi tất cả chuyện này đã kết thúc, cô sẽ bù đắp cho Marcus...

Khi xuống khỏi taxi cô gặp Boo, người đang trưng ra một con mắt thâm đen.

“Chuyện gì xảy ra với cậu vậy!”

“Đêm thứ Bảy lý tưỏng để phòng chưởng,” anh ta ứng khẩu. “Mới vài đêm trước. Một gã say khướt, tìm nơi thử quyền cước. Ôi, những nièm vui của cuộc sống trên đường!”

“Thật kinh khủng!”

Những từ đó cứ bật ra trước khi Ashling kịp ngăn chúng lại. “Cậu có phiền không nếu tôi hỏi câu này, nhưng tại sao anh lại thành người, ừm, vô gia cư?”

“Chuyển đổi nghề nghiệp,” Boo nòi tỉnh queo. “Tôi kiếm được hai trăm bảng một ngày băng nghề ăn xin, tất cả những vô gia cư chúng tôi đều thế mà, chị không đọc trên báo à?”

“Thật sao?”

“Không,” anh ta cay đắng chế giễu. “May mắn lắm tôi mới kiếm được hai trăm xu. Thì vẫn là câu chuyện muôn năm cũ thôi. Không có việc làm nếu không có địa chỉ, không có địa chỉ nếu không có việc làm.”

Ashling biết điều đó, nhưng cô chưa bao giờ thực sự tin là nó lại thực sự xảy ra được.

“Nhưng cậu không có, cậu biết đấy, ừm, ngưòi thân để giúp đỡ cậu sao? Như bố mẹ chẳng hạn?”

“Có và không.” Với một tiếng cưòi khẽ anh ta giải thích, “Người mẹ tội nghiệp của tôi có sức khỏe không được tốt cho lắm về mặt tinh thần. Còn bố tôi thì đóng rất đạt vai một người đàn ông vô hình khi tôi mới lên năm tuổi. Tôi lớn lên trong các gia đình nhận nuôi.”

“Ôi Chúa ơi.” Ashling hối hận vì cô đã khơi mào cuộc trò chuyệnnày.

“Vâng, tôi đúng là một kẻ vô tích sự,” Boo rầu rĩ nói. “Thật là bẽ bàng. Và tôi không thể thực sự sống yên ổn ở bất kỳ gia đình nhận nuôi nào vì tôi muốn ở bên mẹ mình, thế rồi tôi cũng cố xoay sở lần mò qua hệ thống giáo dục mà không hề đỗ được lấy một kỳ thi. Vì vậy ngay cả nếu tôi có một địa chỉ, có lẽ tôi vẫn không thể nào kiếm nổi một việc làm.”

“Tại sao Hội đồng thành phố không lo chỗ ở cho cậu?”

“Trước tiên phải là phụ nữ và trẻ em. Nếu có thể có thai thì có lẽ tôi sẽ có cơ hội. Nhưng những ngưòi đàn ông không con cái được coi là có thể tự chăm sóc cho mình vì vậy chúng tôi là sự ưu tiên thấp nhất của họ.”

“Thế còn nhà trú tạm cho người vô gia cư?” Ashling đã nghe nói là có những thứ như thế tồn tại.

“Nhà trọ hết phòng, số người vô gia cư trong cái thành phố này nhiều hơn là chị tưởng đấy.”

“Ôi. Ôi, thật là kinh khủng. Tất tần tật.”

“Xin lỗi, Ashling, giờ thì tôi đã làm hỏng cả ngày của chị rồi phải không?”

“Không,” cô thở dài. “Đằng nào thì nó cũng đâu có dễ chịu gì.” “Này, tôi đọc xong cuốn Những ngày tội lỗi rồi đấy,” Boo gọi với sau lưng cô. “Những tên giết người hàng loạt đó quả là biết cách cắt xẻo. Và tôi mới đang đọc được một nửa của Xứng đôi vậy mà tôi đã đếm được từ ‘chén’ mười ba lần trong một trang.”

“Cứ tưởng tượng đi.” Cô không còn sức đâu cho màn “điểm sách” của Boo.

Ashling lê bước lên cầu thang, tự rót cho mình một ly rượu vang và nghe máy trả lời điện thoại. Sau một thời gian dài vắng mặt, những tin nhắn của Cormac đã quay trở lại. Đâu như là những củ lan dạ hương sẽ được chuyển đến cuối tuần tới, nhưng những củ tulip thì sẽ lâu hơn một chút.

Sau đó, với về ngại ngần, Ashling gọi cho Clodagh. Cô không hề nói chuyện gì với cô bạn đã hai tuần nay, thật ra là từ dịp cuối tuần cô ở Cork đến giờ.

“Tớ thực sự, thực sự xin lỗi,” Ashling nằm rạp mình sát đất. “Và có lẽ tớ sẽ không thể gặp cậu cho đến thời điểm sau khi tờ tạp chí chó chết này được phát hành. Hầu như tối nào tớ cũng phải ở đó đến tận chín giờ và tớ mệt đến nỗi gần như không còn biết tên mình là gì nữa.”

“Có gì đâu mà, với lại đằng nào tớ cũng sắp đi vắng.”

“Đi nghỉ à?”

“Tuần tới tớ sẽ đi vắng một mình vài ngày. Spa chăm sóc sức khỏe ở Wicklow... Vì tớ thấy căng thẳng và làm việc quá sức,” Clodagh nói nốt câu, với vẻ dè chừng khiếp đảm.

Đột nhiên Ashling chợt nhớ ra một cách rõ ràng đến khủng khiếp sự lo lắng của Dylan về Clodagh, cuộc nói chuyện mà họ đã có từ hồi đầu hè. Trong chớp mắt một cảm giác rất, rất tồi tệ ùa về trong cô. Linh cảm về một thảm họa. Clodagh gặp phải một dạng trục trặc gì đó và đang chấp chới bên miệng vực của một sự đổ vỡ nghiêm trọng.

Cảm giác tội lỗi và sợ hãi vồ lấy Ashling. “Clodagh, có chuyện gì rồi phải không? Tớ vô cùng, vô cùng xin lỗi là tớ đã không thể ở bên cậu. Hãy để tớ giúp, xin hãy để tớ giúp! sẽ dễ chịu hơn nếu nói ra những chuyện đó.”

Clodagh bắt đầu dấm dứt khóc, và rồi nỗi kinh hoàng thực sự xâm chiếm lấy Ashling. Dứt khoát là có chuyện không hay rồi.

“Kể cho tớ đi,” Ashling giục.

Nhưng Clodagh cứ thế nức nở, “Không, tớ không thể, tớ thật là kinh tởm.”

“Cậu không như thế, cậu rất tuyệt vời mà!”

“Cậu không biết đâu, tớ xấu xa lắm, cậu không biết đâu, còn cậu thì tốt đến thế...” Cô khóc dữ dội đến nỗi giọng cô trở nên rời rạc.

“Tớ sẽ ghé qua!” Ashling hoảng hồn đề nghị.

“Không! Không, xin cậu đừng làm thế.” Sau khi nức nở thêm một hồi, Clodagh sụt sịt và thông báo, “Không sao đâu. Giờ tớ thấy ổn rồi. Thật đấy.”

“Tớ biết là cậu không ổn mà.” Ashling cảm thấy cô đang vuột dần đi.

“Có, tớ ổn rồi.” Cô hầu như rất kiên quyết.

Ngay khi vừa cúp điện thoại xuống, Ashling bắt đầu run bần bật. Ted. Ted chó chết. Cô chợt có cảm giác... Với những ngón tay run lẩy bẩy cô bấm số của anh ta và trách móc, “Dạo này tớ chẳng mấy khi thấy mặt cậu đâu cả.”

“Lỗi của ai đấy nhỉ?” Giọng anh ta có vẻ tự ái. Hay là dè chừng nhỉ? “Ừ, nghe này, xin lỗi, do công việc thôi. Tại sao chúng ta không ra ngoài uống gì đó nhỉ?”

“Tuyệt! Tối nay à?”

“Ừm, tuần tới thì sao?”

“Không, tớ không thể.”

“Sao không?”

Đừng có nói thế, đừng có nói thế...

“Tớ sẽ đi xa một vài ngày.”

Ôi lạy Chúa. Hơi thở của cô mất tiêu như thể cô vừa lĩnh trọn một cú đấm vào dạ dày. “Với ai?”

“Không ai cả. Tớ sẽ tới Liên hoan Edinburgh để biểu diễn một số tiết mục tấu hài.”

“Cậu đi thật chứ?”

“Ừ, chẳng thật thì sao.” Tâm trạng thù địch đầu độc đường dây điện thoại.

“Hừ, chúc may mắn trong chuyến đi đến Edinburgh của cậu với không ai cả,” Ashling nói, một cách cay độc, rồi cúp máy. Cô sẽ nói Marcus để mắt xem thế nào, rồi thông báo lại lúc nào thấy bóng dáng Ted và Clodagh, hoặc thậm chí còn đáng nói hơn cả nếu không thấy bóng dáng Ted đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.