"Tiểu Thúy, sao lại thắp nhiều nến hồng vậy?" Tần Minh Nguyệt đi vào trong buồng đã thấy Tiểu Thúy cùng một tì nữ khác đang vội vàng thắp nến.
Tiểu Thúy cười hì hì nói: "Cách cách, nay là đêm động phòng của người và Vương gia."
"Cái gì? Động phòng?" Hai người đã kết hôn hơn một tháng, hiện tại sao còn động phòng cái gì chứ.
"Cách cách, chuyện này là do Vương gia căn dặn chúng em trang trí phòng lộng lẫy một chút."
Hách Liên Vũ, chàng đang làm cái gì vậy trời. "Vương gia đâu?" Xem ra phải tìm chàng hỏi cho rõ ràng.
"Vương gia đang tắm rửa, một lát nữa ngài sẽ sang đây."
Thì ra đây chính là nguyên do Hách Liên Vũ nói phải bổ sung thể lực a, tuy rằng đây là chuyện phu thê bình thường, nhưng, nhung mà, nàng chưa có chuẩn bị gì a. "Tiểu Thúy, ta đêm nay ngủ với em."
Lần này đến lượt Tiểu Thúy lên tiếng, "Cách cách, người không sao chứ?"
"Sao gì chứ, ta không sao." Tần Minh Nguyệt làm bộ bình tĩnh nói, kỳ thật hiện tại trong lòng nàng đang rối bời.
"Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi." Không rõ Hách Liên Vũ đã đến từ lúc nào.
"Dạ, chúng nô tì cáo lui."
"Tiểu Thúy." Tần Minh Nguyệt kéo tay Tiểu Thúy, không muốn để cô rời đi.
"Cách cách, sáng mai em sẽ qua hầu hạ người." Tiểu Thúy hướng Tần Minh Nguyệt cười cười rồi giữ cửa bước ra.
"Ta ---" Nhìn về phía cửa, Tần Minh Nguyệt không biết nên làm sao, chỉ biết cúi đầu ngắm chân.
"Nàng sao vậy, mau lại đây." Hách Liên Vũ ngồi bên giường gọi Tần Minh Nguyệt sang.
Tần Minh Nguyệt không dám nhìn mặt Hách Liên Vũ, chỉ biết cúi đầu từ từ đi qua, tốc độ có thể sánh bằng chú ốc sên.
Đợi Tần Minh Nguyệt khó nhọc bước đến bên rồi, Hách Liên Vũ lập tức ôm nàng ngồi lên đùi mình.
A nha, đợi khi Tần Minh Nguyệt có phản ứng, nàng đã ngồi trên đùi Hách Liên Vũ, hơn nữa còn ôm cổ chàng. Mặt nàng ửng đỏ, dần lan xuống cổ, hai tay vội buông xuống.
"Tuy chúng ta kết hôn đã hơn một tháng, nhưng chưa chính thức thành phu thê, đêm nay coi như đêm động phòng đi." Hách Liên Vũ dịu dàng nhìn Tần Minh Nguyệt, giọng khàn khàn nhưng chứa chan tình cảm.
Tần Minh Nguyệt không biết nên nói gì, nàng đúng là đã thành thân với Hách Liên Vũ, cho nên làm chuyện phu thê phải làm kia cũng là lẽ thường, cũng không thể cự tuyệt. "Chuyện kia, chuyện kia có thể đừng vội vã như vậy không? Mấy hôm nay chàng cũng mệt nhiều rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Thấy nàng ta không còn mệt mỏi nữa. Ta rất mong nàng thành người của ta, nhưng gần đây đều không có cơ hội, vất vả lắm mới có đêm nay, ta không muốn chờ đợi thêm."
Chuyện này là muốn gạo thành cơm đây mà. "Chuyện kia, thiếp. . . thiếp. . ."
"Được rồi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên lãng phí." Hách Liên Vũ ôm Tần Minh Nguyệt đặt lên giường.
Xem ra kiếp nạn này khó thoát, sớm muộn gì cũng phải trải qua. Tần Minh Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng nàng vẫn rối loạn không thôi.
"Mở mắt ra đi, ta muốn nàng nhìn ta, nghĩ đến ta." Hách Liên Vũ khẽ đè lên người Tần Minh Nguyệt.
Nàng có thể cảm thấy được hơi thở của Hách Liên Vũ, hé mở mắt.
"Đời này ta sẽ không bao giờ. . . cùng nữ nhân nào khác ngoài nàng, sau này ta sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng." Hách Liên Vũ chân tình nói, ánh mắt thâm tình như nước.
Nam nhân này một tháng trước vẫn còn bài xích nàng, hiện tại tựa đã thay đổi thành một người khác. Kỳ thật Tần Minh Nguyệt không mong ước chiếm được tình yêu của người đàn ông này, nhưng nếu trời phật đã an bài, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy. "Vâng." Mặc kệ sau này ra sao, nhưng ít nhất lúc này nàng cảm thấy rất hạnh phúc.