Hách Liên Vũ nhìn Tần Minh Nguyệt kiều mị bên dưới, anh không thể kiềm chế được dục vọng trong lòng, nhưng vẫn cố gắng áp chế. "Minh Nguyệt, ta yêu nàng." Giọng Hách Liên Vũ khàn khàn đầy mị hoặc, sau đó hôn lên môi Tần Minh Nguyệt.
Từ lúc sinh thời đến nay, đây là lần đầu tiên nàng có tiếp xúc thân mật với người khác phái, Tần Minh Nguyệt mở to hai mắt, cảm nhận độ ẩm từ đôi môi Hách Liên Vũ.
Đôi môi mềm mại kia khiến Hách Liên Vũ không thể dừng lại, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng mơn trớn khiêu dụ khiến nàng thỏa hiệp, anh tùy ý thưởng thức cái lưỡi thơm tựa đóa đinh hương.
Cảm giác này, nóng quá, tựa hồ không chỉ riêng thân thể mà tâm nàng cũng nóng lên. Cả người tựa như bị thiêu đốt.
Hách Liên Vũ chậm rãi lướt xuống cổ, xuống ngực Tần Minh Nguyệt, sau nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng và áo khoác.
"A." Cảm giác y phục bị cởi bỏ, Tần Minh Nguyệt theo bản năng dùng hai tay bảo vệ cơ thể.
"Nàng đừng lo lắng, ta sẽ thật nhẹ nhàng." Hách Liên Vũ gỡ hai tay Tần Minh Nguyệt đang che chắn, kế tiếp nhẹ nhàng cởi bỏ áo yếm trên người nàng.
Đoạn này #bị kiểm duyệt#
A nha, ngực nàng nóng quá, tựa như có ngàn con kiến đang bồ qua, Tần Minh Nguyệt khẽ trở mình.
Cô gái chẳng chút kinh nghiệm như nàng nào có thể chịu được khiêu khích này.
#bị kiểm duyệt#
Tuy cảm giác tê dại này khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng nếu dừng lại thì cơ thể lại cảm giác như thiếu điều gì.
"Bảo bối, nàng ổn chứ?" Tuy rất muốn hoan ái cùng nàng, nhưng Hách Liên Vũ cũng lo lắng nếu quá hấp tấp, cơ thể Tần Minh Nguyệt sẽ không chịu nổi.
Nghe thấy giọng Hách Liên Vũ, Tần Minh Nguyệt mở đôi mắt mơ màng cười với Hách Liên Vũ. Nàng lúc này quyến rũ động lòng người, khiến Hách Liên Vũ nhất thời choáng váng.
"Có thể sẽ hơi đau một chút, nàng không sao chứ?" Hách Liên Vũ đau lòng nhìn Tần Minh Nguyệt, giọng anh chứa chan yêu thương, trìu mến.