"Sơn vô lăng thiên địa hợp" Hách Liên Vũ lẩm nhẩm nhớ kỹ.
Tiếng đàn đột ngột ngừng lại, Tần Minh Nguyệt cười với Hách Liên Vũ.
Hách Liên Vũ đến bên cạnh nàng, "Dù là sơn vô lăng thiên địa hợp, ta cũng không muốn rời xa nàng."
Tần Minh Nguyệt không nói gì chỉ yên lặng cúi đầu tựa vào vai Hách Liên Vũ. Nếu giây phút này có thể ngưng đọng mãi mãi thì tốt biết mấy.
"Vương ---" Hách Võ chạy nhanh đến.
"Chuyện gì?"
"Thái giám đến truyền ý chỉ của thái hậu mời vương gia qua bên đó một chuyến."
"Ta đã biết, ta phải đi rồi, ngươi ở đây bảo vệ vương phi."
"Rõ."
"Ta đến chỗ thái hậu một chuyến, nàng đợi ta trở lại."
"Vâng."
Lần này không biết lại có chuyện gì, hết hoàng thượng đến thái hậu, lòng Tần Minh Nguyệt nhìn xa xăm.
"Hách Võ, ta không sao, ngươi lui xuống đi."
"Nhưng vương gia căn dặn thuộc hạ phải bảo vệ vương phi, thuộc hạ không dám lơ là." Hách Võ như trước cúi đầu.
Bảo vệ? Hiện tại nàng không cần bảo vệ, mà là một ----- ôi. . .! "Bản thân mình chưa từng nghĩ sẽ vì một nam nhân mà tranh giành với người đàn bà khác, nếu thật sự có chuyện nàng cũng không muốn như thế, có đôi khi chẳng thể cầm lòng."
Hách Võ không rõ Tần Minh Nguyệt nói chuyện với anh hay là đang lẩm bẩm một mình, chỉ biết cúi đầu lặng thinh.
"Nếu có thể lựa chọn, ta không hối hận ngày ấy đã bước vào vương phủ, ta chỉ hối hận đã không quý trọng thời gian bên chàng. Có những chuyện trải qua rồi mới hối hận, con người, chính là như vậy."
"Sơn vô lăng thiên địa hợp, thiếp mới cùng chàng chia ly." Tần Minh Nguyệt mông lung nhìn trời xanh, miệng lẩm nhẩm những lời này.
Tuy biết rằng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện nhưng Hách Võ cảm thấy Tần Minh Nguyệt rất lạ, khi không lại lẩm bẩm một mình thật khiến người ta khó hiểu.
"Hách Võ."
"Có thuộc hạ."
"Ngươi có thích cô gái nào không?"
Hách Võ không ngờ Tần Minh Nguyệt lại hỏi anh vấn đề này. "Vẫn chưa có." Anh nhất thời đỏ mặt.
"Nếu có thì nên quý trọng cô ấy, bởi chuyện nhân sinh chẳng ai nói trước được ngày mai."
"Thuộc hạ đã biết."
"Thánh chỉ đến, Tần Minh Nguyệt tiếp chỉ."
Tần Minh Nguyệt vội quỳ xuống.
"Phụng ý chỉ của thái hậu, thu nhận cách cách Tần vương Tần Minh Nguyệt làm nghĩa nữ, phong hiệu Thanh Minh công chúa. Khâm thử."
"Tần Minh Nguyệt tạ thái hậu long ân." Tiếp nhận thánh chỉ, ngoài mặt Tần Minh Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng nặng như chì.
"Vương phi, người không sao chứ?" Hách Võ quan tâm hỏi.
"Ta không sao."
"Thanh Minh công chúa, thái hậu căn dặn nô tài đưa công chúa về Dưỡng Tâm điện, về sau nơi này chính là nhà của công chúa."
Vì sao vậy, nàng thật không muốn như thế này, dẫu cho rời ra Hách Liên Vũ, nàng cũng muốn trở về bên cạnh song thân.
"Xin tuân theo ý chỉ của thái hậu." Tần Minh Nguyệt liếc nhìn Hách Võ rồi đi theo sau vị thái giám vừa truyền chỉ kia.
"Vương phi ----" Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây, vừa rồi không phải thái hậu triệu vương gia qua sao, chỉ trong chốc lát đạo thánh chỉ này đã đến. Không xong rồi, ta phải nhanh chóng đi tìm vương gia.
Tần Minh Nguyệt theo vị thái giám đi đến【 Dưỡng Tâm điện 】nằm khuất sâu trong cung cấm.
"Công chúa, về sau người hãy ở lại đây, nô tài cáo lui."
Nơi này bên ngoài còn có hai thị vệ gác cửa. Tần Minh Nguyệt bước vào, bên trong cũng coi như thanh tĩnh, có hoa viên, có hồ nước.
"Tham kiến công chúa. Nô tỳ là Tiểu Hồng, được phái đến hầu hạ công chúa."
Một ả cung nữ quỳ trên mặt đất.
"Ngươi đứng lên đi, nơi này chỉ có một mình ngươi sao?"
"Tạ công chúa. Hồi bẩm công chúa, nô tỳ hôm nay cũng vừa đến đây, phòng ở nô tỳ đã quét dọn ngăn nắp."