"Chuyện này ta đã nghĩ suốt hai ngày, ta có thể cho nàng ta tất cả, quyền lợi, địa vị hay vinh hoa phú quý, nhưng lòng ta vĩnh viễn không thuộc về nàng ta." Hách Liên Vũ chăm chú nhìn Tần Minh Nguyệt.
Như vậy đối với một cô gái mà nói chẳng phải rất đáng thương sao, có lẽ Tư Mã Ngọc Cơ thật sự thích Hách Liên Vũ. "Chàng thấy không, có lẽ công chúa cũng không phải loại người không nói lí lẽ."
Kỳ thật Hách Liên Vũ có chuyện giấu Tần Minh Nguyệt, anh sợ rằng nàng sẽ lo lắng. "Minh Nguyệt, thực xin lỗi, để nàng gặp phải chuyện như vậy, còn chịu nhiều thiệt thòi."
"Không sao, chuyện này không phải lỗi của chàng." Tần Minh Nguyệt tựa đầu vào ngực Hách Liên Vũ, có lẽ vòng tay này về sau sẽ không bao giờ thuộc về nàng nữa, nên hiện tại tham lam quyến luyến một chút.
Hách Liên Vũ ôm chặt nàng vào lòng, trong ánh mắt anh lộ ra yêu thương cùng áy náy.
"Khi nào thì chúng ta hồi phủ?"
"Hoàng huynh nói chuyện này phải xử lý tốt, nên trước tiên chúng ta ở lại đây."
Thực ra Tần Minh Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng quay về vương phủ, trở về cuộc sống chỉ có nàng và Hách Liên Vũ, nàng cũng muốn về lại nơi ấy. "Thiếp muốn về hậu viện xem hoa cỏ nở rộ đẹp ra sao, xem cá đã lớn nhiều như thế nào."
"Được, chờ chuyện này qua đi chúng ta cùng nhau trở về."
Thật sự có cơ hội trở về sao? Nếu sớm biết sẽ có ngày chia ly, khi còn có thể bên nhau thì hãy nên ghi nhớ lại những chuyện tốt đẹp. "Ừm, đến lúc đó thiếp lại đánh đàn cho chàng nghe, thiếp còn muốn hát cho chàng nghe nữa."
"Ừ, ta muốn nghe bây giờ kìa."
"Được chứ, vừa hay có hảo cầm ở đây." Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng nàng có thể gảy đàn cho Hách Liên Vũ.
"Được, chúng ta đến hoa viên đi, nơi đó chắc sẽ không có ai quấy rầy. Ta chỉ muốn nàng đàn cho mình ta."
"Được, thiếp chỉ đàn cho một mình chàng."
Hách Liên Vũ ôm Tần Minh Nguyệt đến hậu hoa viên điện Tiêu Phòng.
Mặt trời vừa xuống núi, chân trời còn ẩn hiện ráng hồng, có thể thấy ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Hoa viên thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vi vu.
Tần Minh Nguyệt đặt đàn xuống, sau nàng cũng ngồi xuống.
Hách Liên Vũ ngồi phía đối diện.
Nhìn cây đàn trước mặt, Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi. Ngay giây phút này đây, nàng đem tất cả tâm tư, tất cả tình cảm của mình dồn vào mười đầu ngón tay, truyền đến cổ cầm.
...
Trong mơ nghe thấy tiếng nói của chàng
Muốn vì thiếp mà trải qua phong sương, hàn vũ
Trong mơ nghe thấy tiếng gọi của chàng
Muốn vì thiếp mà xây cung điện tình ái
Từng câu từng câu, từng tiếng từng tiếng
Đều nhắc tới địa lão thiên hoang
Từng li từng tí, từng chút từng chút
Đều kể về thiên trường địa cửu
Trong mơ nhìn thấy ánh mắt của chàng
Lấp lánh biết bao kỳ vọng vô tận
Trong mơ nhìn thấy những giọt lệ của chàng
Lưu giữ biết bao nhiêu tình si
Từng câu từng câu, từng tiếng từng tiếng
Đều nhắc tới địa lão thiên hoang
Từng li từng tí, từng chút từng chút
Đều kể về thiên trường địa cửu
Trời bao la, đất mênh mông
Chàng là ánh sáng vĩnh hằng của thiếp
Núi có mòn, thiên địa hợp
Chàng là mãi mãi là thiên đường của thiếp
Trời bao la, đất mênh mông
Chàng mãi là ánh dương vĩnh hằng của thiếp
Núi có mòn, thiên địa hợp
Chàng mãi mãi là thiên đường vĩnh cửu của thiếp[1]
...
Nếu có thể, nàng muốn được nhìn thấy ánh dương này suốt cuộc đời, thế nhưng ánh dương quang ngày mai liệu có còn thuộc về nàng.
Núi có mòn thiên địa hợp, tình yêu của thiếp dành cho chàng vĩnh viễn không thay đổi. Dẫu cho không thể cùng nhau, lòng cũng không thay đổi, dẫu cho ngày mai cho chia ly, thiếp cũng sẽ giữ mãi mối tình này, cho đến khi con tim thiếp thôi không đập nữa.
Núi có mòn thiên địa hợp, chàng mãi là ánh dương vĩnh hằng của thiếp
Núi có mòn thiên địa hợp, chàng mãi mãi là thiên đường vĩnh cửu của thiếp
____________
[1] Bài hát Trong mơ(梦里) do Lâm Tâm Như (林心如) trình bày.